Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên

Chương 993. VÀO SA MẠC

Chương 993. VÀO SA MẠC


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Mấy người chúng tôi đại khái uống trà khoảng hơn một giờ đồng hồ, thì Phùng Bảo và Cát Tây về.

Lúc lại vào trong sân, lạc đà ở trong chuồng đều đã được thả ra ngoài, tổng cộng bốn con.

Trên đất chất đống không ít đồ, ba lô căng phồng phải tới tận mười mấy cái, còn có lều bạt, đệm chống ẩm, cùng với ba toong...

Hơn nữa ở cổng nhà còn có người đang liên tiếp bê đồ vào trong, bọn họ dưới sự chỉ huy của Cát Tây, đem ba lô, lều bạt, cùng đồ dùng tương ứng toàn bộ đều buộc lên trên lưng lạc đà.

Phùng Bảo thì ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích với tôi đồ trong ba lô đều có những gì, đồng thời bảo với tôi số đồ đó, đều là vật phẩm bắt buộc khi vào sa mạc.

Phùng Bảo giải thích hết xong, lại tốn mất thời gian nửa giờ nữa, trên bốn con lạc đà đã toàn là hàng hóa rồi.

Cuối cùng Phùng Bảo mới nhỏ giọng thương lượng với tôi, nói hắn và Phùng Quân cũng dự định đi theo, có điều bọn hắn biết rõ, không thể thành gánh nặng, chỉ sau khi đến Sa Trấn xong, liền sẽ dừng lại.

Ngừng một chút, giọng Phùng Bảo càng nhỏ hơn, nói hắn sợ xảy gì sơ suất bất trắc gì khác, bọn hắn đi cùng mới yên tâm, ngộ nhỡ người dẫn đường có vấn đề gì, vậy thì ở trong sa mạc phiền phức liền lớn rồi, có bọn hắn, ít nhất trên phương diện cầu cứu, có thể thêm một sự bảo đảm.

Lão điếc đứng ở chỗ cách tôi không xa, lúc Phùng Bảo nói câu này, chỉ dùng khóe mắt liếc qua lão.

Tôi đã nhìn ra bí mật của lão điếc và phẩm chất của lão, đề nghị này của Phùng Bảo liền khiến tôi suy nghĩ sâu xa, không hề lập tức trả lời ngay.

Một lát sau, Cát Tây tới trước mặt tôi, gã cười hề hề nói: “La tiên sinh, ổn thỏa rồi, bên chỗ lão điếc còn có một số lạc đà, mấy con này của tôi chở hàng, lạc đà của lão chở các cậu, giờ xuất phát, còn có chút thời gian, chắc có thể đi được không ít lộ trình. Tôi nghe Phùng Bảo nói các cậu tương đối gấp.”

“Ừ, có thể xuất phát.”

Tôi gật gật đầu với Cát Tây, tiếp đấy lại liếc Phùng Bảo một cái, nói: “Nếu có thứ tôi nhận định là tương đối nguy hiểm, tôi sẽ cho các anh quay về, có điều nếu có thể tới được Sa Trấn, các anh cũng chỉ được ở đó, không được tiếp tục vào đất táng.” Phùng Bảo rõ ràng càng hưng phấn hơn, liên tiếp gật đầu.

Phùng Quân ở bên cạnh, cũng toát ra vẻ phấn chấn.

Cát Tây lập tức liền đi làm động tác tay với lão điếc, tiếp đấy lại mò ra một cuốn sổ, xoẹt xoẹt viết mấy chữ lên trên, đưa cho lão điếc xem.

Phùng Bảo thì đi cầm cái ba lô cuối cùng trên mặt đất lên, sau khi mở ra bên trong còn có không ít đồ.

Chủ yếu là các loại đồ dạng như giầy tất, và cả khăn mũ trùm đầu.

Hắn giải thích đơn giản với tôi mấy câu, tránh cát tránh nắng, vốn dĩ nên đổi quần đổi áo cho chúng tôi nữa cơ, có điều bản thân chúng tôi bèn đã mặc Đường phục, Liễu đạo trưởng cũng là đạo bào, nhu cầu đổi không lớn.

Rõ ràng, Liễu Dục Chú nhíu nhíu mày, có điều gã vẫn cứ thay bỏ giày vải đạo sĩ trên chân.

Làm hết tất cả những việc này xong, chúng tôi mới dưới sự ra hiệu của Cát Tây, đi theo lão điếc ra phía ngoài cổng.

Kỳ thực căn nhà này của gã vốn đã ở ngoại ô rìa thành phố, đi vào trong là Sa Thành, lại đi ra ngoài thì đã có thể nhìn thấy sa mạc rồi.

Chúng tôi ước chừng đi bảy tám phút, bèn tới một con phố khác, nhà của lão điếc phải cũ nát hơn không ít, vách tường của căn nhà đều đã bong tróc đến lồi lồi lõm lõm.

Lão vào trong sân, chẳng mấy chốc liền ra ngoài, theo phía sau lão hóa ra có tới gần chục con lạc đà.

Lão há to miệng, hướng về phía chúng tôi a a gọi mấy câu, đồng thời làm động tác tay.

Tiếp đấy lão tự mình trèo lên trên lưng con lạc đà ở phía trước nhất.

Chúng tôi mỗi người cũng đều cưỡi lên một con lạc đà, còn lại mấy con lạc đà không chở người cũng đều đi theo ở phía sau.

Tính nết của đám lạc đà này, rõ ràng phải càng ổn định hơn nhiều so với động vật khác.

Tôi loáng thoáng còn nhớ, hồi đó lúc ở thôn Kế Nương, bò Tây Tạng thấy ngao sói đều bị dọa sợ, còn đám lạc đà này thì rất bình tĩnh.

Chỉ có con này của tôi là hơi tránh né một chút, bởi vì ngao sói phải đi theo tôi.

Nó tránh né, ngao sói liền sáp gần hơn chút, cuối cùng tránh mấy bước xong, nó ngược lại không tránh nữa, giống như đã quen vậy.

Lão điếc ở phía trước, thúc lạc đà bắt đầu đi.

Mấy con của chúng tôi phía sau này, thì đi theo lão, chậm chạp tiến lên trước.

Đoàn lạc đà rời khỏi Sa Thành, đi thẳng vào trong sa mạc.

Lúc ban đầu, kỳ thực dân cư không ít, chỗ gần thành phố còn có không ít đoàn du lịch, bọn họ cũng dẫn theo lạc đà.

Đội ngũ lạc đà của chúng tôi rõ ràng lớn hơn không ít, còn gây ra chú ý cho rất nhiều du khách, thi nhau chụp ảnh.

Trong cát vàng còn có thể nhìn thấy không ít chỗ có mọc từng bụi từng bụi cây thấp lùn, trong đó cũng lẫn lộn cây xương rồng, cùng một số cây ngân liễu.

Đợi lúc gần chập tối, xung quanh đã không nhìn thấy dân cư nữa rồi.

Trong phạm vi tầm nhìn, đều là cát vàng không biên giới.

Dưới sự làm nền của biển cát, ánh chiều tà màu đỏ càng rực rỡ khác thường, mây màu nạm vàng xán lạn chói mắt.

Lại đi thêm gần một giờ đồng hồ, hoàng hôn dần đậm, phía sau vọng lại tiếng gọi của Ngô Mậu, hỏi chúng tôi có cần cắm trại nghỉ ngơi không, trời tối rồi, y cho rằng không nên đi tiếp, như thế liền sẽ rất mạo hiểm.

Chưa đợi tôi mở miệng, Phùng Bảo ở phía sau tôi đã gân cổ đáp lại một câu, nói Cát Tây nói qua với hắn, tất cả nghe lão điếc, lão muốn đi, chúng tôi đi theo là được, nếu lão dừng lại, chúng tôi mới được dừng.

Tiếng của Ngô Mậu không tiếp tục vang lên nữa.

Lại đi tiếp một thời gian, lúc ánh tàn dương sắp tắt hẳn, lão điếc ở phía trước cuối cùng cũng dừng lại.

[Giải thích từ dịch giả]

Ngân liễu: tại TQ còn được gọi là táo cát, liễu gai, hương liễu, quế hương liễu, thất lý hương... là một loại cây thuộc họ nhót, danh pháp khoa học: Elaeagnus angustifolia (nhót lá hẹp).
Bạn cần đăng nhập để bình luận