Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên

Chương 917. LẤY ĐỒ

Chương 917. LẤY ĐỒ


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Lòng tôi đột nhiên trầm xuống một phát!

Người trong nhà Lưu Văn Tam không nhiều, chỉ còn lại mỗi Hà Thái Nhi, cùng với mẹ vợ lão, bà cụ Hà.

Bà cụ Hà vừa nãy được chúng tôi sắp xếp qua phố cổ, cho dù bà cụ khả năng sẽ có vấn đề, nhưng đấy cũng là chuyện còn chưa phát sinh, khiến thần sắc Lưu Văn Tam thay đổi, đồng thời cũng có thay đổi về tướng mặt, sợ rằng là chuyện đã phát sinh...

Lẽ nào là Hà Thái Nhi...

Tôi cực kỳ mất tự nhiên nhìn vọng qua thôn làng phía đối diện một cái, căn hung trạch Chỉ tiền sơn đó, đã tồn tại được một khoảng thời gian rồi.

Hung trạch chỉ cần tồn tại, thì mệnh số liền sẽ dần phát sinh biến hóa.

Nắm tay tôi hơi hơi siết chặt, ánh mắt lại lần nữa nhìn sang Lưu Văn Tam, vừa vặn nhìn đối diện với lão.

“Yên tâm đi chú Văn Tam, cháu quay về việc đầu tiên làm là đi thăm dì Thái.” Tôi trịnh trọng nói.

Lưu Văn Tam xua xua tay: “Xử lão cáo già đấy trước, những việc khác mày đừng quản, lão cáo già này không chết thì không biết sẽ còn giở bao nhiêu trò nữa. Còn nữa, đúng là tóm được lão trước khi tao về, thì giam lão lại, bố mày phải động thủ.”

“Lão mù, ông đừng có nhúng tay làm loạn.” Trong lúc nói, Lưu Văn Tam lại liếc Trần mù một cái.

Trần mù không hề đếm xỉa đến Lưu Văn Tam.

Nhìn Trần mù thêm một cái, trong lòng tôi lại khó chịu thêm vài phần, lão đang cõng di hài của bố mẹ, so với trước đây phải già nua hơn quá nhiều, yên tĩnh hơn quá nhiều.

Đồng thời tôi cũng biết rằng Lưu Văn Tam không muốn dây dưa làm lỡ việc chính, tôi không hề tiếp tục nói thêm, nhưng trong lòng đã quyết định.

Ánh mắt hướng lên trên người Liễu Dục Chú, tôi gật gật đầu.

Hai người Phùng Bảo và Phùng Quân đều cực kỳ biết ý, lập tức liền đi lái xe!

Sau khi lên xe, chúng tôi liền đi thẳng về hướng sân bay Trần Thương.

Lúc chúng tôi tới sân bay, là khoảng tầm hơn hai giờ sáng, đã không còn chuyến bay nào tới thành phố Nội Dương nữa, sớm nhất cũng đều phải đợi tới tám giờ sáng, nhà họ Phùng có tiền cũng chẳng cách gì bao máy bay bất cứ lúc nào được, chỉ còn cách tĩnh tâm chờ đợi.

Phùng Bảo và Phùng Quân đi kiếm đồ ăn, Trần mù rút một điều thuốc ra rồi ngồi dựa trên ghế, bất động không nhúc nhích.

Lão liên tục nhắm mắt, cũng chẳng biết là lão đã ngủ rồi, hay còn chưa ngủ.

“Ngũ đế Phong táng phù, cậu học được mấy phần rồi?” Không chút dự báo, Liễu Dục Chú lên tiếng hỏi tôi.

“Chắc đã học hòm hòm rồi, lần trước đã chuẩn bị vật liệu, có điều tôi không có thời gian vẽ, đợi về Nội Dương, hy vọng có thời gian để tôi thử một chút.” Tôi thành thực trả lời.

“Hòm hòm rồi?!” Trong mắt Liễu Dục Chú ánh lên vẻ thán phục.

“Rất tốt, cậu ít nhất phải vẽ ra được ba tờ Ngũ đế Phong táng phù, chính diện đối phó với Ác thi vũ hóa, nhà họ Liễu cũng không chắc chắn lắm. Có Ngũ đế Phong táng phù, bèn thêm một con át chủ bài.” Giọng điệu Liễu Dục Chú trở nên trịnh trọng.

Tôi trầm mặc một hồi, gật gật đầu, nói một chữ được.

Chúng tôi vừa nói chuyện xong chưa lâu, Phùng Bảo và Phùng Quân bèn đem đồ ăn về.

Tốn thời gian một ngày ở trong thôn, tôi sớm đã đói meo bụng rồi, Liễu Dục Chú cũng chẳng khách khí, mấy người chúng tôi đều ăn ngấu nghiến.

Còn về Trần mù thì lúc này cũng cầm đồ ăn lên, ăn một cách chậm chạp.

Lấp đầy miếu ngũ tạng xong, cơn buồn ngủ liền tới, tôi dựa vào ghế bắt đầu mê mệt ngủ thiếp đi.

Mà giấc ngủ này, tôi lại mơ một giấc mơ.

Có điều giấc mơ này hóa ra lại giống hệt không khác gì với lần trước mơ thấy Dương Thanh Sơn.

Chúng tôi đang đi trên đường của một thôn làng, xung quanh đều là dân thôn gầy trơ xương, bụng tròn vo, mặt mũi dữ tợn như ác quỷ.

Quả núi Long mạch thiên hạ ở phía trước mặt chúng tôi, sắp sửa đứt gãy!

Đợi lúc tôi bị vỗ tỉnh dậy, đã đến thời gian lên máy bay rồi.

Mãi cho đến lúc lên máy bay, tôi đều không cách gì đè nén được cái cảm giác ngột ngạt bất an đó, thời gian chỉ mấy ngày ngắn ngủi, mà chuyện Long mạch tôi đã cảm ứng được hai lần... Sợ rằng cũng đã dầu sôi lửa bỏng rồi...

Mấy người chúng tôi ngồi ở hàng ghế đầu của khoang hạng nhất, đợi những hành khách khác đều lên máy bay hết xong, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

“Liễu đạo trưởng, có một loại “người”, phần bụng to lớn dị thường, toàn thân gầy trơ xương, trông như ác quỷ, anh có biết không? Đó là thứ quỷ quái gì, có phải hung dữ khác thường không?” Tôi nghĩ đi nghĩ lại, mới mở miệng hỏi Liễu Dục Chú.

“Đó không phải quỷ, là người, có điều loại người đó chết đều sẽ không tắt thở, còn ác hơn cả ác quỷ.” Liễu Dục Chú nhìn sang tôi, nhíu mày nói: “Cậu nhìn thấy ở đâu vậy?”

“Trong mơ.” Tôi thành thực trả lời.

Liễu Dục Chú lại không nhìn tôi nữa, mà chỉ nhìn ra cửa sổ máy bay ở bên cạnh.

Tôi hơi có chút ngại ngùng, lại định mở miệng, thì phát hiện đã chẳng có gì để nói thêm nữa.

Chuyện này đôi ba câu không nói rõ ra được, vẫn cứ phải đợi sau này bàn bạc với Dương Thanh Sơn đã, thứ mà Liễu Dục Chú biết, Dương Thanh Sơn chắc chắn cũng biết.

Chúng tôi bay khoảng tầm hai ba giờ đồng hồ, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh xuống sân bay thành phố Nội Dương.

Vừa ra khỏi sân bay, bên ngoài bèn có xe của nhà họ Phùng phái tới đón chúng tôi, người lái xe chính là Phùng Khuất.

Sau khi lên xe, Phùng Khuất hỏi tôi bây giờ đi tới chỗ nào, có phải trực tiếp qua nhà họ Phùng luôn không?

Tôi không lập tức trả lời ngay, mà lấy số điện thoại mà Lưu Văn Tam đưa tôi ra, liên lạc với bà cụ Hà.

Trong điện thoại, bà cụ Hà bảo với tôi, bà cụ đã đợi ở khu phố cổ rồi, trước mắt không có người ngoại lai nào, bà cụ sẽ ngăn chặn tận gốc, ít nhất trong phạm vi khả năng của bà cụ, không để bất cứ người nào vào trong khu phố cũ.

Tôi không hề hỏi thẳng bà cụ Hà về chuyện liên quan đến Hà Thái Nhi, mà trực tiếp gọi luôn cho Hà Thái Nhi một cuộc điện thoại, định hỏi bà ta đang ở đâu.

Kết quả điện thoại của Hà Thái Nhi hóa ra đã tắt máy...

Tôi chỉ có thể cho Phùng Bảo và Phùng Quân đi điều tra, xem Hà Thái Nhi bây giờ ở đâu, người có vấn đề gì hay không.

Tiếp đó tôi dặn Phùng Khuất lái xe qua chỗ Thương Tượng trước.

Xe lên đường, tôi ngoảnh đầu nhìn Liễu Dục Chú một cái, trầm giọng nói: “Đi qua lấy pháp khí định tặng anh trước, đồ đồng mà Thương Tượng xem trọng đến như thế, quyết không phải là món đồ thông thường.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi! Bình luận hôm qua tôi đã đọc được rồi, tôi tranh thủ mỗi tuần đều lên một chuyến, mọi người nhịn một chút!
Bạn cần đăng nhập để bình luận