Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên

Chương 927. VĨNH VIỄN DIỆT TRỪ HẬU HOẠN

Chương 927. VĨNH VIỄN DIỆT TRỪ HẬU HOẠN


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Phùng Quân không hỏi nhiều, trực tiếp khởi động chân ga, lái xe về phía bên ngoài phố cổ.

Tôi vuốt xuôi tư duy xong, bảo với Phùng Quân thứ mà tôi cần, phân biệt là máu chó đen, chu sa, cùng với gà trống sáu năm tuổi.

Phùng Quân vừa gọi điện thoại, vừa lái xe về một hướng trong thành phố.

Chẳng mấy chốc, Phùng Quân đã cúp điện thoại, hắn cười cười nói với tôi: “La tiên sinh, những thứ này tôi với Phùng Bảo không chỉ từng giúp cậu chuẩn bị một lần, vậy nên ở chỗ một thủ hạ chuyên chạy vật tư cho nhà họ Phùng, chúng tôi để không ít chu sa, còn nuôi hai con chó đen, còn về gà trống quá sáu năm tuổi thì không dễ tìm, tôi sắp xếp hắn liên tục thu mua trên toàn thành phố, phàm là có gà trống trên sáu năm tuổi, thì đều mua về nuôi nhốt.”

Lời của Phùng Quân, khiến tôi ngẩn ra một phát, có điều đối với tư duy cẩn mật này của hắn, tôi vô cùng hài lòng.

“Làm rất tốt.” Tôi gật đầu tán dương một câu, Phùng Quân lập tức liền mừng ra mặt.

Máu chó đen tôi chuẩn bị dùng để vẽ phù, vẽ Áp trấn thần chú thông thường, dùng Sát thuật để đề phòng ngộ nhỡ, kỳ thực máu của bản thân tôi có tác dụng càng mạnh hơn, nhưng tiêu hao quá nặng nề.

Tác dụng trấn áp của máu chó đen đã đủ dùng rồi, Sát thuật mới là sát chiêu cuối cùng, là phương pháp bất đắc dĩ.

Thứ Sát thuật tiêu hao là tinh lực hồn phách, còn trực tiếp dùng máu tôi đi vẽ Áp trấn thần chú thì sẽ tiêu hao dương thọ, so sánh giữa hai bên, cân bằng lợi hại chọn bên nhẹ.

Đương nhiên, máu của tôi vẽ những phù soạn khác hiệu quả cũng không nhỏ, nhưng tôi không muốn lấy dương thọ đi thử nghiệm...

Còn về chu sa, thì có công hiệu tránh tà, trong dây thừng của người vớt xác bèn có máu chó đen và chu sa, trong thủ đoạn của Thần bà mà Trần mù dạy tôi, chỗ vận dụng chu sa cũng không ít.

Khoảng chừng hơn nửa giờ đồng hồ sau, tôi gặp được thủ hạ của Phùng Quân, người đó đã chuẩn bị sẵn một chai máu gà, tận chín chiếc lông đuôi gà, cùng với non nửa chai máu chó đen, và túi chu sa lớn bằng khoảng hai nắm đấm.

Sắp xếp hết một loạt công việc xong, chúng tôi mới đi về phía nhà họ Sài.

Chín giờ tối, xe dừng lại bên ngoài cổng nhà họ Sài.

Sài Dục gầy gầy gò gò mặc một chiếc áo dài kiểu cũ màu xám của tiên sinh dạy học, đang đi qua đi lại ở cổng, tuổi tác ông ta vốn đã không nhỏ, lúc này trông càng già nua hơn vài phần, tóc ở bên mái đều đã hoàn toàn bạc trắng.

Xuống xe xong, ánh mắt tôi nhìn đối diện với Sài Dục, ông ta trước tiên là nở nụ cười, có điều biểu cảm trông lại rất chua chát.

Tôi đi lên bậc thềm, dừng trước cổng nhà.

“La tiên sinh... Lâu rồi không gặp.” Sài gia chủ vô cùng cung kính, nhưng lại mang bộ dạng ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Sài gia chủ có chuyện gì cứ nói đừng ngại.” Vẻ do dự trong mắt Sài Dục càng nhiều hơn, có điều cuối cùng ông ta vẫn cắn răng nói: “La tiên sinh... Chuyện vừa nãy cậu bảo Phùng Quân nói, tôi biết rồi... Chuyện này trước sau gì đều phải giải quyết... Con trai tôi, còn có thể...”

Tôi im lặng một lát, trả lời: “Bà Hà từng nói rồi, không có khả năng, hơn nữa theo tôi thấy, anh ta hóa sát tuy chỉ là bạch sát, nhưng anh ta có Bạch y sát hóa Huyết y Lữ Xảo Nhi làm vợ, càng có bà cô Cù bảo vệ, ở trong Hung ốc sát thời gian dài như vậy rồi, chắc không chỉ là bạch sát đơn giản nữa, bọn họ ngồi trên hung vị Tam sát thần, ép chết Tam sát thần, cho dù có thể xuống âm ty, cũng đều phải vào vạc dầu, lột da rút gân...”

Tôi còn chưa nói hết, lập tức tròng mắt Sài Dục đã đỏ lên, cơ thịt trên mặt đều bắt đầu run rẩy một cách mất tự nhiên, hai chân cũng không ngừng lập cập.

“Sài gia chủ, xin chia buồn. Tôi hiểu nổi đau mất vợ mất con của ông, cũng có thể hiểu được tình cảm của một người làm cha như ông. Sự yên tĩnh trong thời gian này, dẫn đến việc trong lòng ông có tâm lý cầu may, có điều đây chung quy vẫn là một hiểm họa lớn. Lần đó bản lĩnh của tôi không đủ, sau khi cân nhắc, chỉ có thể tạm thời không quản, lần này tôi sẽ triệt để giải quyết rắc rối này, nhà họ Sài về sau mới có thể vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn.”

“Tôi...” Sài Dục suy sụp rũ đầu xuống, trong mắt toàn là hối hận ảo não.

“Nuôi không dạy, lỗi tại cha, hãy mong La tiên sinh quyết đoán cho nó lên đường, để nó sớm được giải thoát.”

Tuy nói như thế, nhưng trong thần sắc của Sài Dục, rõ ràng có thể nhìn ra được ông ta chưa hề buông bỏ được.

Ông ta nghiêng người dẫn chúng tôi vào nhà, trên chiếc bàn tròn trong sảnh chính bày không ít đồ ăn, bên cạnh còn có người làm của nhà họ Sài, bọn họ đi lên trước, làm một động tác mời.

Tôi hơi có chút ngạc nhiên, Phùng Quân nhỏ giọng ghé tai tôi nói vài câu, là hắn bảo nhà họ Sài chuẩn bị một ít đồ ăn, tôi chạy tới chạy lui một ngày rồi, đều chẳng để ý được đến ăn uống, lại cần xử lý chuyện lớn, đương nhiên phải nhét đầy bụng đã.

Tôi gật gật đầu, về mặt chi tiết Phùng Quân được cái càng ngày càng chú trọng rồi.

Ăn xong một bữa cơm, Sài Dục đích thân đưa chúng tôi tới lối ra của hành lang qua hậu viện.

Tôi còn nhớ lần đó ở đây có bố trí An môn chú, cùng với nhà họ Sài có một cô cháu gái tên Sài Linh canh ở đây một đêm, kết quả bị bà cô Cù lôi vào trong hậu viện, bị nhập vong, suýt chút nữa thì mất mạng.

Ở cổng hành lang, Sài Dục dừng lại không tiếp tục đi lên trước, tôi ra hiệu bảo Phùng Quân cũng dừng ở đây đợi tôi, không cần theo tôi vào trong nữa.

Tôi hít sâu một hơi, dẹp bỏ những tạp niệm khác, kiểm tra đồ nghề trên người một chút, rồi lúc này mới sải bước xuống khỏi cửa hành lang.

Lúc này đã gần đến mười giờ rồi, lại qua một giờ nữa là đến giờ Tý.

Sương mù nhàn nhạt uốn lượn trên bãi đất trống, càng lại gần phía Hung ốc sát, sương mù càng dày đặc, cả căn Hung ốc sát thì hoàn toàn bị một đám xương mù trắng xóa bao trùm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận