Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên

Chương 1111. BA GIANG, ĐÔNG VỤ

Chương 1111. BA GIANG, ĐÔNG VỤ


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Giấc mơ lần này, chính là giấc mơ mà tôi mơ đầu tiên đó.

Dương Thanh Sơn đi phía trước tôi, mặc một bộ đạo bào.

Tôi đi trên đường thôn, phía trước nhà cửa ở xung quanh là những dân thôn bụng to đùng nhưng lại gầy như que củi đó!

Mà điều quái dị là, bên cạnh tôi còn bước cùng một đạo sĩ thân người cao lớn, y đội mũ đội đầu đạo sĩ, trước mặt bị một miếng vải đen che chắn, tôi không nhìn thấy mặt của y!

Lúc đó cho dù là đang trong mơ, trên người tôi đều đã nổi da gà.

Vụt ngoảnh đầu qua chòng chọc nhìn tên đạo sĩ đó, y thì giống như không có phản ứng gì, vẫn cứ chăm chú bước lên trước...

Tôi nhanh chân lại lần nữa đi lại gần y, muốn nhìn rõ bộ dạng của y.

Chỉ có điều đi mãi đi mãi, xung quanh bèn tan tành vụn vỡ.

Cảm giác chấn động cũng khiến tôi bừng tỉnh, mở mắt vừa vặn nhìn thấy ngoài cửa sổ, máy bay vừa hay đang hạ cánh.

Mí mắt tôi không khống chế được mà giật giật, một tay ấn lấy rương đồng, biểu cảm trên mặt liên tiếp thay đổi.

Trong khoang máy bay ngoài nhân viên của tổ lái thì bèn trống trơn, không còn người nào khác...

Tôi một mình từ tộc Khương rời đi, Liễu Dục Chú không còn khả năng tiếp tục theo ra ngoài, vậy ngoài tôi và Dương Thanh Sơn ra, còn có ai có thể theo chúng tôi được?

Tất cả mọi thứ bên ngoài cửa sổ đang nhanh chóng lùi sau, đợi sau khi máy bay dừng hẳn, nhân viên làm việc bèn tới nhắc tôi có thể xuống máy bay rồi, đồng thời lại hỏi tôi còn có yêu cầu gì không, có cần bọn họ tiếp tục đợi ở đây không?

Tôi tỉnh người lại, lắc lắc đầu nói không cần.

Có điều giấc mơ này, lại khiến lòng tôi dâng lên một sự cảnh giác, tôi phải gặp Dương Thanh Sơn một lần, hỏi hắn tình hình, xem có phải hắn còn có sắp xếp gì không.

Đứng dậy xuống máy bay, kết quả lại có nhân viên đi theo sau lưng tôi, hắn vội vã bảo với tôi, hắn tên là Lý An Minh.

Nhà họ Phùng từng dặn dò hắn, có thể theo bên cạnh tôi một khoảng thời gian ngắn, nghe theo sắp xếp của tôi giúp tôi làm một số việc vặt, đợi lúc không cần thì để hắn rời đi.

Tôi do dự một chút, bèn trực tiếp từ chối luôn.

Được xe buýt trung chuyển đón tới sảnh chỗ cửa ra, tôi rời khỏi sân bay, đồng thời cũng dùng điện thoại xem bản đồ cùng với khách sạn ở phụ cận.

Nơi này tên là Ba Giang, Đại long mạch Nam Long, có một đoạn long mạch chủ bèn xuyên qua Ba Giang.

Cả dòng long mạch này ở một vùng núi, gọi là dãy núi Đông Vụ.

Nó đi qua mấy chục huyện thành phố của bốn tỉnh, Đại long mạch sở dĩ lớn, bèn là bởi phạm vi ngang dọc của nó rộng lớn.

Ở trong đoạn núi này còn sẽ vươn ra ngoài vô số Can long, Chi long.

Một khi Đại long mạch sụp đổ, những Can long, Chi long còn lại cũng sẽ có vấn đề, tiểu long mạch, thậm chí là Can long, Chi long trong Thủy long mạch, cũng sẽ có chuyện. Càng đừng nói Đại long mạch còn liên quan đến Một vùng ba vòng cung, sẽ chấn động đến những Đại long mạch còn lại.

Đó mới thực sự là Rồng chém giết nhau nơi hoang dã, sinh linh lầm than!

Mà tôi sở dĩ lựa chọn chỗ này, ngoại trừ nơi này vô cùng giống với bản đồ của Dương Thanh Sơn ra, còn có một nguyên nhân cực kỳ quan trọng nữa.

Ở trên dòng Đại long mạch này có một thung lũng tách giãn.

Nếu trong Long mạch có huyệt nứt, nếu không phải chỗ sinh khí hội tụ, bèn là nơi chốn Đồ long.

Nếu như tôi suy diễn không sai, chỗ thung lũng tách giãn đó sẽ dẫn tới Đại long mạch này sụp đổ, hào cuối cùng trong tướng quẻ Khôn vi địa đó của Trương Cửu Quái, cũng bởi vậy mà ứng nghiệm!

Còn về Dương Thanh Sơn muốn tới vị trí nào của nơi này, tôi lại không biết.

Tôi cần giúp Dương Thanh Sơn, hắn đợi tôi lâu như vậy, cũng chính bởi vì sự việc này.

Có điều trước sự việc này, tôi còn cần phá khả năng ứng nghiệm của hào cuối cùng đó!

Chứ nếu không, cho dù là theo Dương Thanh Sơn qua chỗ đó, đưa được hắn vào trong, Đại long mạch này nếu bị hủy, vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?

Tôi không phải chưa từng nghĩ, hai nơi này liệu có phải là cùng một chỗ, nhưng tôi cảm giác khả năng không lớn.

Trong lúc suy nghĩ, tôi đã ngồi lên xe taxi, đi tới khách sạn mà tôi vừa mới đặt trước trên mạng.

Lúc này trời đã muộn rồi, rõ ràng không phù hợp rời thành phố, tôi tìm bừa một khách sạn cách sân bay không xa để qua nghỉ ngơi.

Đợi đến khách sạn, làm xong thủ tục nhận phòng, tôi vào trong phòng, kéo rèm lên, cung cung kính kính gọi một tiếng Thanh Sơn tiền bối.

Nhưng lại không nhận được bất cứ phản ứng nào.

Tôi lại gọi hai lần nữa, sau khi Dương Thanh Sơn vẫn không xuất hiện, tôi bèn rút Định la bàn ra.

Cúi đầu nhìn kim chỉ của Định la bàn, lúc này kim chỉ không có gì khác thường, không lệch không chếch, biểu thị chỗ này là nơi bình thường.

Nhưng thế này đồng thời cũng đại biểu, Dương Thanh Sơn không ở cạnh tôi?

Hắn là Thanh thi đạo, sẽ không khiến kim chỉ của la bàn thành kim xoay, nhưng lại sẽ thành kim chìm có đầu kim chìm xuống dưới, biểu thị có Âm khí gia nhập.

Hiện giờ hắn không ở đây, thì đi đâu rồi?

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, không nghĩ ra được khả năng nào, vậy nên cũng không tiếp tục nghĩ nhiều, tôi đã tới nơi rồi, hắn chắc chắn cũng sẽ tới, chẳng qua là đợi thêm một lúc mà thôi.

Đi tắm rửa một chút xong, tôi bèn lên giường nằm.

Trên máy bay có nghỉ ngơi qua rồi, nhất thời không buồn ngủ, tôi lại xem Trạch kinh một lúc, đồng thời ôn tập lại một lượt Táng ảnh quan sơn trong trí nhớ, bởi vì tôi còn nhớ rất rõ, Dương Thanh Sơn lúc đó có nói qua, chỗ đó không chỉ là cần Âm dương thuật đại thành, mà còn cần thuật Táng ảnh quan sơn mới có thể vào trong.

Đồng thời tôi cũng đang suy nghĩ, Đại long mạch này bị tổn hại, nên làm thế nào để trấn.

Trong Trạch kinh có nói: “Luận Chi Can không thể không phân biệt lớn nhỏ, lấy tra xét mức độ sức mạnh của nó, làm phương pháp biện giải, lấy nguồn nước để định, đại Can long dùng sông lớn ngòi lớn đưa kèm, tiểu Can long dùng khe lớn suối lớn đưa kèm.”

Tôi nghĩ đến một phương pháp, tim đều hơi có chút đập mạnh lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận