Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên

Chương 915. HUYẾT PHÙ TRẤN THUYỀN

Chương 915. HUYẾT PHÙ TRẤN THUYỀN


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Liễu Dục Chú không lập tức trả lời tôi, mà sải bước đi về phía trước.

Lúc này màn đêm đen kịt, ánh trăng lạnh lẽo, mặt đường vẫn cứ lầy lội, toàn là vũng nước.

Tôi theo Liễu Dục Chú đi ra phía ngoài, Lưu Văn Tam và Trần mù theo sát phía sau.

Thẩm Kế cùng chúng tôi đi một đoạn đường ngắn, lúc đến một căn nhà khác mà lúc trước chúng tôi từng thăm dò, cô ta bèn chia tay với chúng tôi, đi thẳng vào trong căn nhà đó.

Mãi cho đến lúc tới cổng thôn, Liễu Dục Chú mới nói một câu: “Tôi biết cần bao nhiêu người rồi, sẽ đảm bảo ổn thỏa, không một sai sót.”

Tôi gật gật đầu, lúc này tôi cũng đã triệt để định thần lại.

Binh tới tướng chặn, nước tới tường ngăn, chuyện này đến nhanh cũng không được coi là chuyện xấu.

Sau khi ra khỏi thôn, rất nhanh bèn đã đến bên cạnh bến đò.

Lưu Văn Tam nhảy lên trên thuyền trước.

Lúc này mặt nước trông lại kỳ dị khác thường, không chỉ là sóng nước cuồn cuộn, mà trên mặt sông còn trôi nổi tận mấy cái xác chết.

Trên người những xác chết này đều mặc quần áo thi công, hơn nữa là mặt hướng xuống dưới.

Sóng nước rất lớn mà cũng không xối được xác chết đi, lờ mờ còn có thể nhìn thấy những cái đầu này gần như cao bằng với mặt nước, có cái tóc lộ ra ngoài một chút... Đây chính là thụ thi và xác chết di động rồi.

Mấy người chúng tôi lần lượt lên thuyền.

Lưu Văn Tam mở miệng nói: “Thập Lục, mày chèo thuyền, những người này tuy đáng thương, nhưng chú Văn Tam lại không cách gì vớt từng người bọn họ được, tốn công tốn thời gian.”

Tim tôi đập đánh thịch một cái.

Lúc này Lưu Văn Tam đã chuẩn bị sẵn sàng xuống nước rồi, một tay lão rút trảm quỷ đao ra, tiếp đấy lại vẫy vẫy tay với tôi, nói: “Một thanh không đủ, thanh đó của mày đưa chú mượn dùng đã, đám xác chết di động này còn lâu mới lợi hại bằng đám đạo sĩ huyết sát ở trong Phị Phát Quỷ đó, muốn nhanh chóng lên bờ, thì chỉ có thể chém bỏ chúng nó thôi.”

“Siêu độ thì không có cách gì siêu độ nữa, cõng tý nợ thì cứ cõng tý nợ đi.” Lưu Văn Tam hoạt động giãn cổ một chút, lão thở dài một tiếng: “Chúng ta phải nhanh chóng quay về, lão cáo già này...” Nhưng tôi càng nghe lại càng kinh hãi, một là tôi biết Lưu Văn Tam lo lắng cho Hà Thái Nhi.

Quy tắc ở chỗ Trương Nhĩ không có tác dụng, lão không có quan niệm không động đến vợ con già trẻ.

Hai nữa chính là, Lưu Văn Tam nếu toàn bộ diệt sạch những xác chết này, thì nợ nghiệp quá nặng đi...

Chúng lại không giống với đạo sĩ đã thành huyết sát ở trong Phị Phát Quỷ lần đó.

Xác chết di động ở dưới nước có chém thì cứ chém, nhưng thụ thi đều là xác chết hàm oan cầu người, trực tiếp dùng trảm quỷ đao khắc Áp trấn thần chú chém cho hồn phi phách tán thì đích thực ngược với lẽ trời.

Trong đầu tôi đang nhanh chóng tìm kiếm phương pháp tốt hơn, thì Liễu Dục Chú đột nhiên trầm giọng mở miệng nói: “Không được.”

Lưu Văn Tam còn định giải thích lần nữa, thì Liễu Dục Chú đã kiên định lắc đầu, thần thái gã nghiêm trọng chăm chú nhìn mặt nước sông, không nói một lời.

Lúc trước Liễu Dục Chú từng nhắc tới, cần Lưu Văn Tam giải quyết bỏ những xác chết này, mới có cách cho người vào trong xử lý hung trạch ở đây.

Nhưng bây giờ Lưu Văn Tam định toàn bộ tiêu diệt hết, thì Liễu Dục Chú lại quả quyết từ chối phương pháp này...

Tôi biết nguyên nhân, thứ đạo sĩ Xuất đạo xem trọng là thay trời hành đạo, thiện chí giúp người, những xác chết này không phải là xác chết gây ác, mà là người vô tội chết oan, vậy nên Liễu Dục Chú mới có thái độ này.

“Vậy đợi tôi vớt từng cái xác lên, thì cơm canh đều nguội ngắt hết rồi...” Thần sắc Lưu Văn Tam rõ ràng bất mãn: “Anh có phương pháp gì tốt thì anh nói luôn, chứ không thì đừng có nhúng tay vào.”

“Không có. Có điều không thể toàn bộ đều diệt hết hồn phách, bọn họ không phải là kẻ ác hại người, anh là người vớt xác, phương pháp nên do anh nghĩ.”

Lưu Văn Tam: “....”

Trong lòng tôi kỳ thực rất sốt ruột, nhưng hai vấn đề này đều rất nghiêm trọng... Chúng tôi phải nhanh chóng thông báo cho bà cụ Hà, cần lập tức rời khỏi con sông này, nhưng trên đạo nghĩa và tâm lý, tôi lại đứng về bên phía Liễu Dục Chú.

Phải nghĩ một biện pháp vẹn cả đôi đường, nếu không những người này đúng thật là đã chết mà chẳng biết nguyên do, lại bị cắt đứt khả năng đầu thai. Cơ mà tôi nghĩ ngợi cả nửa ngày, nhưng trước sau đều không tìm ra được một biện pháp vẹn cả đôi đường nào.

Lưu Văn Tam ngồi phịch mông luôn một phát xuống đầu thuyền, đem trảm quỷ đao “Phập!” một phát cắm lên mạn thuyền.

“Lấy đâu ra kiểu làm ăn như mày thế này? Cách của tao chính là chỉ có một cách này, tao mà có cách, tao lại đi mạo hiểm bị tổn thọ, mạo hiểm bị trời phạt khiến con tao đẻ ra không có lỗ đít, để đi chém bao nhiêu xác quỷ chết oan thế này? Lại chẳng phải là vì nhanh nhanh ra ngoài, không để cho càng nhiều chuyện không thể cứu vãn hơn phát sinh sao? Mày cái thằng đầu bò này, tao vừa mới thay đổi cách nhìn về mày được tý, thì mày đã lại ương, chỉ cho mày thời gian mười phút, mày không cho tao chém, thì phải cho một đối sách, mười phút sau, bố mày phải xuống nước.” Lưu Văn Tam mò ra một chai rượu Nhị Oa Đầu, tu mạnh hai hơi.

Nhưng tay của lão lại đang hơi hơi run rẩy, lúc nhìn mặt sông trên trán cũng đã rỉ mồ hôi.

Đầu mày của Liễu Dục Chú nhíu chặt, vân ngang trên trán gần như đã hoàn toàn lồi hẳn ra ngoài rồi.

Gã đột nhiên dùng tay phải rút kiếm đồng thau ở thắt lưng ra, thanh kiếm đó lại trực tiếp rạch thật mạnh về phía lòng bàn tay trái của gã!

“Phụp!” một kiếm xuống, lập tức máu tươi rỉ ra!

Lực rạch này của gã không hề nhẹ, vết thương tuyệt đối không nhỏ được.

Giây tiếp theo, Liễu Dục Chú thu thanh kiếm đồng thau lại, lật tay rút phất trần ra.

Giây phút trước khi máu chảy ra khỏi lòng bàn tay, gã vụt một phát túm lấy sợi tơ của phất trần, vết máu đỏ tươi lập tức thấm đẫm phần đuôi phất trần.

Máu chảy quá nhanh, rất nhanh tơ của phất trần đã bị thẩm thấu trở nên ướt đẫm, lúc này Liễu Dục Chú mới thu tay lại, rồi gã lại “Phụt!” một tiếng, thổ một ngụm máu đầu lưỡi lên trên phất trần.

Ngay tiếp đó gã sải bước lên trước, đến bên cạnh Lưu Văn Tam, bắt đầu nhanh chóng từ vị trí trảm quỷ đao của Lưu Văn Tam, vẽ phù lên trên mạn thuyền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận