Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên

Chương 820. LÃNH THI NHIẾP HỒN CẢN THI THUẬT

Chương 820. LÃNH THI NHIẾP HỒN CẢN THI THUẬT


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Hơn nữa trong thời gian này, thầy thợ cũng cần phải sắp xếp người xây dựng đại trận phong thủy Doanh thúc Lục thập long, với vòng trong Tiên thiên Thập lục quẻ, cùng với pha tạp của Địa tướng Kham dư và Táng ảnh quan sơn ở nửa phía sau của thành phố Nội Dương!

Cổng chào Gia tiên lầu đó không chỉ làm xáo trộn tư duy của Từ Bạch Bì, mà càng là vật chắn của Xuyên tâm long.

Khi toàn bộ trận pháp phong thủy xây dựng xong, Xuyên tâm long triệt để thành hình, lúc tôi cần uy hiếp Từ Bạch Bì, thì liền có thể chuẩn bị phá bỏ cổng chào Gia tiên lầu.

Đây chính là một tên trúng hai đích! Bởi vì tôi không thể nào trực tiếp dùng Xuyên tâm long đi xung đột căn nhà cũ.

Có điều những chuyện này, tôi đương nhiên không thể bảo với Phùng Chí Vinh.

Bọn họ chỉ có thể biết bản thân nên làm gì, còn tôi mới là người biết cuối cùng nên làm thế nào ấy.

Tư duy xác định xong, tôi chằm chằm nhìn Phùng Chí Vinh, nói: “Phùng gia chủ, việc này rất đơn giản, đích thực là xây cổng chào Gia tiên lầu, đích thực là cung phụng Từ Bạch Bì, công trình mà tôi cần sắp đặt rất lớn, tiêu tốn thời gian rất dài, trong thời gian này nếu tôi không có mặt, vẫn mong Phùng gia chủ ông đứng ra dẫn đầu, đi dâng lễ cho Từ Bạch Bì.”

“Việc này...” Mặt Phùng Chí Vinh hơi biến sắc, đầu mày nhíu chặt lại với nhau.

“Chú Trần, chú Văn Tam, việc này rất quan trọng, các chú cũng cần giúp đỡ.” Tôi nhìn sang Lưu Văn Tam và Trần mù.

Lưu Văn Tam đồng thời cũng nhíu mày, Trần mù thì ngược lại lập tức gật gật đầu, nói một câu không vấn đề.

Phùng Chí Vinh không tiếp tục nghĩ ngợi nữa, ông ta thở hắt ra một hơi dài, nói: “Được, La tiên sinh, tôi nghe theo sắp xếp của cậu.”

Ông ta nói xong, Trần mù lại mở miệng hỏi: “Thập Lục, ý tứ câu nói của mày, là phải rời đi một khoảng thời gian?”

Tôi ngừng lại một lát, rồi mới trả lời: “Đây không phải là một công trình nhỏ, cháu không biết cụ thể mất bao lâu mới có thể làm xong, không thể cứ ở mãi nhà họ Phùng, sau khi sắp xếp hết xong, cháu sẽ ở thêm mấy ngày, quan sát tình hình một chút, nếu không có vấn đề, thì cháu phải qua thôn Kế Nương.”

“Chúng ta về đã được một khoảng thời gian, công trình mà cháu sắp đặt rất lớn, trong đó nếu lại có biến cố, thì cháu sẽ không hoàn thành được điều kiện của tộc Khương.”

Thay vì thế này, tôi nên nhanh cố gắng chóng giải quyết chuyện đó của tộc Khương trước.

Cho dù tôi rất lo lắng cho bà nội tôi và Thi Vũ, nhưng đây đã là kế hoạch tốt nhất mà tôi có thể làm được, không cách gì giải cứu bọn họ trước thời hạn được.

Nếu như kế hoạch của tôi thành công, Từ Bạch Bì sẽ tuyệt đối không làm hại đến bọn họ, tôi sẽ dây dưa kéo dài đủ thời gian.

Nếu như kế hoạch thất bại, vậy thì trong tình trạng đá chọi đá, chỉ có thể xem xem mệnh số đứng về phía bên nào thôi, bất kể ra sao, tôi đều sẽ không để bọn họ gặp chuyện!

Cùng lúc tôi dứt lời, con mắt của Trần mù liền nheo lại thành một đường rãnh.

Lão lại nói: “Mày định tự qua thôn Kế Nương?”

“Cháu có thể xử lý được, vả lại Nội Dương cần có người canh chừng, chú Trần, các chú ở lại đây cháu sẽ yên tâm hơn một chút.” Tôi giải thích.

Trần mù châm một điếu thuốc lá cuộn, không tiếp tục mở miệng nói nữa.

Lưu Văn Tam ngồi trên ghế, mò chai rượu ra nhấp một ngụm, lão cũng không mở miệng nói thêm.

Trong sảnh chính liên tục yên lặng một thời gian dài.

Tôi thì lấy hai tờ sơ đồ mà tôi vẽ đó ra, đặt lên trên chiếc bàn vuông, đồng thời tôi cũng cúi đầu nhìn lại xem bản thân có sai sót gì không, cố hết sức tránh bỏ bất kỳ vấn đề có thể phát sinh nào.

Xác định đi xác định lại không vấn đề xong, tôi liền bảo Phùng Bảo lấy đi photo mười mấy bản, rồi giao về cho tôi.

Lại qua khoảng chừng nửa giờ đồng hồ, Phùng Quân dẫn đám thợ chế tác sa bàn lúc trước về.

Tôi không dây dưa thời gian, trực tiếp liền đem sơ đồ trong tay lần lượt phát cho mỗi một người thợ, rồi lại đưa bọn họ tới trước cái sa bàn kia, bản thân cầm một tờ sơ đồ, hơn nữa đối chiếu với thành phố Nội Dương thu nhỏ trên sa bàn bắt đầu giảng giải, ở chỗ nào xây dựng kiến trúc như thế nào, dùng phương thức như thế nào để khiến thứ mà sơ đồ cần hiển hiện ra.

Những người thợ này đích thực đều là tinh nhuệ, tôi nói kỳ thực không hề chuyên nghiệp, nhưng bọn họ trên cơ bản hiếm có chỗ nghe không hiểu, có một số người mở miệng nói ra vấn đề mang tính then chốt, lại càng nhắc nhở thêm cho tôi.

Khi sơ đồ được giảng giải hoàn toàn rõ ràng, đều đã mất thời gian nguyên cả một ngày rồi.

Gần cuối, bọn họ đưa cho tôi một thời gian xây dựng dự trù, nhanh nhất cũng cần sau ba tháng mới có thể hoàn tất.

Tôi đồng thời cũng nói với bọn họ về việc xây cổng chào Gia tiên lầu, hơn nữa tôi cũng yêu cầu, công trình cổng chào Gia tiên lầu này cần đủ rườm rà chậm chạp, một ngày trước khi tất cả các công trình hoàn tất, mới được để cổng chào Gia tiên lầu này hoàn thành triệt để.

Đương nhiên, đây cũng là một trong các thủ đoạn kéo dài thời gian của tôi.

Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi việc, tôi dặn dò bọn họ trước tiên cần chuẩn bị xong việc khởi công xây dựng cổng chào Gia tiên lầu phía trước con phố cũ trong vòng một ngày, sau đó mới để bọn họ rời đi.

Lúc đám thợ rời đi, Phùng Chí Vinh còn phái người theo bọn họ, để tiện có vấn đề gì thì có thể lập tức được giải quyết ngay.

Lúc này, trời đã gần chập tối rồi.

Tôi mời mấy người Phùng Chí Vinh, Lưu Văn Tam và Trần mù đi nghỉ ngơi trước, sau đó một mình về phòng tôi ở hậu viện.

Sau khi về phòng xong, tôi thâu đêm viết một bức thư chiếu cáo việc xây cổng chào Gia tiên lầu.

Trên phong thủy việc này đích thực có tác dụng, thật thật giả giả, mới có thể lấy giả loạn thật, tôi cảm giác tôi có thể gài chết Từ Bạch Bì trên phương diện này.

Đồng thời, tôi còn bảo nhà họ Phùng chuẩn bị một khay hạt vàng vụn, cùng với một khay bạc thỏi, và cả số lượng gà béo đủ nhiều.

Làm hết tất cả những việc này xong, tôi cũng đã mệt lử, việc này quá tiêu hao tế bào não, cả một ngày không ngừng giảng giải, cổ họng tôi đều đau rát cả rồi.

Vốn tôi cho rằng tôi ngủ xong sẽ còn nằm mơ, có điều đêm nay ngược lại rất yên tĩnh, tôi một giấc ngủ đến tận sáng.

Sáng sớm hôm sau, Trần mù và Lưu Văn Tam đến tìm tôi, về chuyện của Từ Bạch Bì bọn lão không nhắc một chữ, hỏi vẫn là việc tôi định đi tìm Thẩm Kế.

Kỳ thực tôi cố ý không muốn nói đến Mã Bảo Nghĩa, nhưng bị Trần mù nhắc, lão bảo tôi ngàn vạn lần không được quên cái tên Mã Bảo Nghĩa này, thủ đoạn của y sẽ không phải đơn giản, Liễu Dục Chú giao đấu mà đều không trừ khử được y, ngược lại còn bị thương rời đi, y có bao nhiêu xác nam Kế Nương cưới chồng như thế, chắc chắn càng khó đối phó.

Tôi biểu thị tôi biết rồi, bảo Trần mù đừng lo lắng.

Lưu Văn Tam thì được cái không nói gì khác, chỉ cứ liên tục ở bên cạnh lầm lũi uống rượu.

Rõ ràng lão muốn đi, có điều tôi đã nói không cho bọn lão đi, lão bèn không mở miệng nhắc nhiều.

Sau khi nói hết việc này xong, Trần mù và Lưu Văn Tam đứng dậy rời khỏi phòng tôi.

Tôi thì ngồi ở trong phòng chờ đợi, đợi lúc đám thợ sắp xếp khởi công Gia tiên lầu xong, tôi phải qua đọc thư chiếu cáo, dâng lễ cung phụng cho Từ Bạch Bì một lần trước, xác định khởi công không vấn đề gì xong, tôi mới đi.

Trong thời gian này, tôi lấy từ trên người ra một xấp giấy được xếp gọn gàng chỉnh tề...

Sau khi mở ra xong, tôi tìm ra một tờ.

Ngồi trước bàn đọc sách, tôi liên tục trầm mặc.

Trên đầu của mặt giấy này, viết mấy chữ in đậm.

“Lãnh thi Nhiếp hồn Cản thi thuật.”

Kỳ thực lần đó lúc lão già trộm thọ nói ra câu tử chú ác độc dạng giống với tên ăn mày chó chết Mã Bảo Trung và Mã Bảo Nghĩa từng nói xong, tôi liền đã đoán được, bọn chúng hoặc là có liên quan tới lão già trộm thọ, hoặc là có liên quan với Viên Hóa Thiệu.

Lúc đó khi nhìn Viên Thị Âm Dương Thuật, bên trong liền có thuật pháp của thợ đuổi xác này, Mã Bảo Nghĩa... Chính là một thợ đuổi xác...

[Giải thích từ dịch giả]

Lãnh thi: Là từ dùng chỉ xác chết ‘cương hóa’ ( hóa cương thi )
Bạn cần đăng nhập để bình luận