Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên

Chương 877. LỜI TỐT KHÓ KHUYÊN QUỶ ĐÁNG CHẾT

Chương 877. LỜI TỐT KHÓ KHUYÊN QUỶ ĐÁNG CHẾT


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Lúc Cẩu Hoán nói lời này, tay của hắn kỳ thực lúc nào cũng đều ấn lấy mã tấu ở thắt lưng.

Ít nhất theo tôi quan sát, sự cảnh giác của hắn chẳng giảm bớt chút nào, vẫn có một số chi tiết khác biệt với vẻ ngông cuồng bên ngoài.

Sợ rằng chính là bởi tâm thái thế này, mới sẽ khiến hắn cảm thấy có thể không cần tin tôi, chỉ tin tưởng bản thân hắn.

Tôi không đặt toàn bộ sự chú ý lên trên người hắn, mà nhìn ra Hồng Hà ở phía sau, đồng thời lúc lại liếc sự thay đổi tướng mặt của hắn một phát.

Người vớt xác ở xung quanh có một bộ phận tương đối đều đang che miệng, rõ ràng là nén nhịn lời đùa cợt mà Cẩu Hoán nói.

Lúc này Cẩu Tam Đường cũng mở miệng rồi, ông ta vẻ như dò hỏi, nói: “La tiên sinh, cậu xem thời gian thế nào? Vừa nãy nói là nửa khắc, cũng hòm hòm rồi nhỉ?”

Tôi nhíu mày nhìn Cẩu Tam Đường, đang định nói.

Thì sắc mặt Cẩu Hoán đột ngột lạnh đi, hắn trực tiếp sải bước lên trước, đang định rời khỏi mép cầu tàu.

“Gia chủ, tôi thấy chúng ta thắng rồi...”

Hắn còn chưa dứt lời, chân cũng còn chưa bước ra ngoài, thì bên rìa cầu tàu đột ngột thò ra ngoài hai cánh tay đầy lông màu xám trắng, một phát liền túm lấy cổ chân của Cẩu Hoán.

Tôi vẫn liên tục chú ý đến động tĩnh trên mặt nước, mà đều không phát hiện nó áp sát cầu tàu bằng cách nào...? Giây tiếp theo, hai cánh tay đó rút mạnh ra phía sau một phát!

Hai chân của Cẩu Hoán bị giật một phát ra sau, quán tính đột ngột đó trực tiếp khiến nửa thân trên của hắn đập thật mạnh lên mặt đất của cầu tàu!

Rầm một tiếng, cả khuôn mặt hắn tiếp đất, hình như là sống mũi đập xuống đất, phát ra tiếng rắc rắc khó nghe...

Lập tức, mặt đất bị máu tươi thấm đẫm, cơ thể Cẩu Hoán co giật rúm ró lại, nhưng bị hai cánh tay đó nhanh chóng kéo lê ra sau, trong nháy mắt đã sắp bị giật xuống dưới Hồng Hà rồi!

Sau cơn sợ hãi ngắn ngủi, tôi lập tức phản ứng lại, bên tai chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng giòn giã, một cây roi dài quật thật mạnh về phía hai cánh tay đó, người vung roi chính là Thẩm Kế.

Cùng lúc đó, Lưu Văn Tam cũng “Roẹt!” một tiếng rút trảm quỷ đao ra, quăng một phát thật mạnh ra trước!

Cẩu Tam Đường giờ này sớm đã khiếp sợ đến mức không nói nên lời nữa.

Lúc này Cẩu Hoán chắc đã ngất đi rồi, hắn ban đầu còn co giật một phát, chứ bây giờ thì đến một chút phản ứng cũng chẳng có.

Tốc độ của cánh tay đó nhanh như cắt, mắt nhìn cây roi của Thẩm Kế sắp quật trúng nó, thì mặt nước bất chợt trở nên dao động kịch liệt, ngay tiếp đó lại vọt ra ngoài hai con quỷ nước.

Dưới ánh sáng chiếu rọi của trăng máu, trên người hai con quỷ nước đó, lộn xộn bám đầy lông tóc đen xì xì, trên khuôn mặt hung hãn kỳ dị là con mắt trợn to gần như sắp lồi cả ra ngoài, cái mồm nhọn hoắt nhe ra răng nanh sắc nhọn, phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo u ám...

Một trong số chúng lao lên trên cây roi của Thẩm Kế, con còn lại thì trực tiếp chồm thẳng về phía mặt Thẩm Kế, đòn đánh đột ngột ấy, khiến cây roi này của Thẩm Kế không vụt trúng hai cánh tay kia.

“Ào!” một tiếng nước vang lên, Cẩu Hoán trực tiếp liền bị giật luôn xuống khỏi cầu tàu.

Giây phút tiếp theo sau khi Cẩu Hoán bị lôi xuống dưới, tiếng vỡ nát răng rắc, kèm theo một tiếng động nặng nề vang lên, trảm quỷ đao của Lưu Văn Tam vừa vặn cắm vào vị trí bên rìa cầu tàu.

Tất cả những việc này phát sinh quá nhanh, bọn họ căn bản không kịp cứu Cẩu Hoán.

Tôi đã vô cùng cảnh giác rồi, nhưng con quỷ nước động thủ vừa nãy thực sự không đơn giản, cộng thêm sông Hồng Hà này là hang ổ của chúng, chúng tôi liền tương đương với đánh nhau trên sân khách.

Vừa nãy Cẩu Tam Đường và Cẩu Hoán quá sốt sắng cho rằng nhà họ Cẩu đã thắng cược, những lời bọn họ nói, trước sau gì cũng khiến tôi bị phân tâm đôi chút...

Thẩm Kế rút cây roi lại, “bốp!” một tiếng đánh trúng con quỷ nước lao về phía mặt cô ta, hai con quỷ nước đều theo đó rơi lên trên mặt cầu tàu cũ, bọn chúng phát ra tiếng kêu gào the thé khó nghe, nhanh chóng lật người lùi sau, trong nháy mắt đã liền rơi xuống dưới mặt nước Hồng Hà.

Đám người vớt xác còn lại kia cũng đã co giò lao lên trên cầu tàu, nhưng đã không kịp nữa rồi...

Thẩm Kế hơi nheo mắt lại, chằm chằm nhìn mặt nước.

Lưu Văn Tam đi đến bên rìa cầu tàu, rút thanh trảm quỷ đao vừa nãy ném qua ra.

Vết máu trên mắt đất đó nhức mắt một cách khác thường, ánh trăng chiếu rọi lên trên, vẫn đang hơi hơi phản quang.

Lòng tôi trầm hẳn xuống, lồng ngực giống như đang đè một tảng đá lớn vậy, có chút khó mà thở được.

“Cứu...” Cẩu Tam Đường rặn ra một chữ này xong, tiếp đấy lại ngậm miệng lại, những lời khác không thốt ra được.

Giây trước, những người vớt xác còn lại vẫn đang mỉa mai chế giễu, còn giờ này sắc mặt bọn họ đều là kinh ngạc và khiếp hãi.

Vốn cũng có người mang vẻ định mở miệng, có điều lại trực tiếp ngậm mồm luôn, không nói một lời.

“Đã không cứu nổi nữa rồi, một phát vừa nãy đó, gần như đã sắp mất mạng rồi, lực của cái thứ đó quá mạnh, đầu bị một cú như thế, rồi đuối nước, nó khả năng đã lôi người xuống tận đáy nước rồi.” Người mở miệng là Thẩm Kế.

Cô ta lạnh lùng liếc Cẩu Tam Đường một phát, rồi nói tiếp: “Lại mất thêm một mạng nữa, thoải mái chưa?”

Khuôn mặt vốn đã trắng bệch không chút máu của Cẩu Tam Đường, lúc này lại tím bầm như màu gan lợn, biểu cảm cực kỳ gian nan, toát ra vẻ giằng xé và chua chát.

“Toàn bộ lùi sau.” Tôi trầm giọng quát lên, trực tiếp giơ tay, làm luôn một động tác xua đuổi.

Tướng mặt của những người còn lại, không thiếu người cũng có tướng dạng giống như Cẩu Hoán, đặc biệt là Cẩu Tam Đường, chẳng đỡ hơn bao nhiêu so với Cẩu Hoán...

Lần này, bọn họ liền không còn bất cứ do dự nào, những người mà lúc trước tôi chỉ ra tướng mặt có vấn đề đều nhanh chóng lùi ra phía sau.

Những người vớt xác còn lại kia cũng làm động tác định lùi ra sau, tôi nhìn quét qua bọn họ một phát, dùng giọng điệu ra lệnh bảo bọn họ không được lùi sau, ở lại nghe theo mệnh lệnh của tôi.

Nhưng người đó tuy đã dừng động tác lùi sau lại, nhưng trên mặt vẫn đều là hoảng sợ bất an, nghi ngờ không xác định.

Tuy rằng ban nãy bọn họ đều mồm năm miệng mười hô hào, nói người đông thế mạnh không sợ quỷ nước, nhưng trước mặt mọi người, Cẩu Hoán bị giật xuống dưới nước, tận mắt nhìn thân thủ cao cường như Thẩm Kế, phản ứng nhanh chóng như Lưu Văn Tam cũng đều không thể cứu được Cẩu Hoán lên.

Huống hồ còn là trước mặt bao nhiêu người như thế, mà con quỷ nước già đó vẫn có thể trực tiếp lôi Cẩu Hoán đi, liền đủ để thấy được sự hung hãn của nó, thế này nếu ở dưới nước thì chắc chắn càng hung dữ hơn...

“La tiên sinh... Bây giờ nên làm thế nào mới phải?” Cẩu Tam Đường đã lùi đến phía sau, khó nhọc hỏi một câu.

Ông ta mặt mày trắng nhợt, trong mắt cũng toát lên vài phần hối hận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận