Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên

Chương 1129. BÌ ẢNH

Chương 1129. BÌ ẢNH


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Ba Thanh đưa mắt ra hiệu xong, tôi hơi hơi gật đầu.

Ba Thanh lập tức xoay người lại, quay lưng về vị trí cửa.

Tôi ban đầu còn chưa hiểu, tưởng là hắn muốn hạ thấp tính cảnh giác của đám khỉ.

Có điều bọn chúng không hề để ý đến động tác của Ba Thanh, bởi vì chúng sớm đã không khống chế nổi lòng tham nữa.

Chứ nếu không, cũng đã chẳng bám gót chúng tôi càng ngày càng gần, cũng sẽ không có hai con vừa nãy đột ngột lên trước lấy đồ ăn.

Giây tiếp theo tôi liền đại khái đoán được Ba Thanh đang làm gì rồi.

Hắn quay lưng ra cửa, nhưng mặt lại đối diện với một cái võng treo, võng là loại dùng dây gai bện thành, càng giống với một cái túi lưới dạng dài hơn.

Lúc này, Ba Thanh đang gỡ võng xuống.

Chân tay hắn rất nhanh nhẹn, hơi hơi cúi đầu, thậm chí tôi đều nhìn thấy tai hắn hơi hơi động đậy, đại bộ phận sức chú ý đều đặt trên thính giác.

Tôi đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cách cái đống đồ ăn đó cũng có một chút cự ly.

Ánh mắt nhìn vọng ra hướng hơi xa hơn chút.

Vừa nãy hai con khỉ cướp đồ ăn đó sau khi về xong, bầy khỉ phía sau lập tức vây lấy chúng, mỗi con một tay đi cướp đồ ăn, tiếng kêu chi chít chí chóe càng loạn thành một đám.

Giây tiếp theo, trong bầy khỉ có không ít khỉ, đều đi về phía căn nhà gỗ bên này.

Mặt tôi không biến sắc, nhưng thầm khâm phục thủ đoạn người hái thuốc này của Ba Thanh.

Tôi không khỏi lại nghĩ đến, hắn liệu có phải đã tập luyện nhiều lần trong tâm rồi không, dù sao thù giết cha đều là không đội trời chung...

Lúc ban đầu, bầy khỉ rõ ràng còn có vẻ hơi có chút sợ, không dám lên trước, mãi cho đến khi lại có hai ba con khỉ núi vọt vào trong nhà, túm một nắm đồ ăn xong liền chạy, thậm chí còn có một con gan to bới chọn đồ ăn cả nửa ngày, mới cầm theo thứ mình vừa ý nhanh chóng rời đi.

Cả bầy khỉ lập tức ào lên trước lao về phía trong căn nhà!

Một đám đông nghìn nghịt, đúng thật là khiến người ta kinh hãi.

Bầy khỉ thực sự quá đông, cửa nhà cũng không lớn, chui vào trong khoảng chừng mười mấy hai mươi con khỉ núi, liền đã chen chúc chật cứng rồi, còn có khỉ núi bị kẹt ở cửa không vào được.

Đám phía trước thì đang điên cuồng túm lấy đồ ăn trên đất, cái bộ dạng nhe nanh giương vuốt đó, đúng thật là hung hãn khủng khiếp!

Cũng chính vào lúc này, Ba Thanh sớm đã tháo xong cái võng, còn buộc lên thêm một khúc thừng, vụt một phát quay người lại!

Hắn một tay vung lên một phát, quát lớn một tiếng đầy khí thế.

Chiếc võng giống như một tấm lưới tung ra, trực tiếp chụp thẳng về phía bầy khỉ núi kia.

Lập tức, đám khỉ núi ở phía sau đều kinh hãi bắt đầu chít chít kêu ầm lên, quay đầu liền bỏ chạy!

Đám bị kẹt ở trên cửa cũng định chạy, chỉ có điều càng giãy giụa thì kẹt càng chặt hơn.

Ngược lại là đám khỉ núi đang tranh cướp đồ ăn kia sớm đã nóng cả mắt, chỉ chăm chú cấu xé tranh cướp lẫn nhau, căn bản không phát hiện ra động tác của Ba Thanh!

Vù một phát, cả tấm lưới trực tiếp chụp thẳng xuống dưới.

Bầy khỉ liền bắt đầu điên cuồng la hét giãy giụa như vỡ tổ.

Trong cả căn nhà gỗ đều thành một đám hỗn loạn, đến cả vách nhà cũng đều bị va đập đến không ngừng rung lắc!

Cửa nhà bị khỉ núi chen kẹt đã thông rồi, một lượng lớn khỉ núi tháo chạy ra ngoài.

Trong đám hỗn loạn, trong tay Ba Thanh chẳng biết từ lúc nào đã túm lấy một cây gậy gỗ lớn, đập mạnh về phía tấm lưới mà gã ném xuống đó!

Gã liên tục đập tận mấy gậy xuống.

Màn đập gậy này kéo dài đại khái mười mấy giây, căn nhà gỗ liền gần như im ắng lại.

Tấm lưới võng trải ra đã bị rút chặt, bên trong ước chừng có sáu bảy con khỉ núi, đều đang co rúm lại với nhau, trong đó chỉ còn lại một hai con còn có thể động cựa, những con khác chắc là bị Ba Thanh đánh ngất rồi.

Trong căn nhà gỗ toàn một thứ mùi máu tanh khai nồng, không chỉ là mùi cơ thể của bản thân lũ khỉ, mà còn có mùi của chất thải do chúng sợ hãi vãi ra.

Ba Thanh một tay bịt mồm mũi, nhíu mày nói: “La tiên sinh, cậu ra ngoài tránh tý đã, cái thứ mùi này không chịu nổi, tôi trói chúng nó lại trước đã.”

Tôi bước nhanh ra khỏi căn nhà gỗ, gió núi thổi tới, hít thở luồng không khí sạch sẽ, lúc này mới đỡ hơn rất nhiều.

Nhìn vọng ra rừng cây ở xung quanh, bầy khỉ tranh cướp đồ ăn lúc nãy, cũng đều không còn bóng dáng.

Lúc này chiều tà dần đậm, ánh tàn dương le lói giống như màu máu chiếu đỏ nửa chân trời.

Tôi đứng một hồi, đột nhiên cảm giác thấy vị trí mạn bên trái, có một ánh mắt âm u lạnh lẽo, đang chòng chọc nhìn thẳng tôi.

Tôi hơi nheo mắt, vụt quay người lại, thì lại nhìn thấy trên một cái cây già ở khoảng mười mấy mét bên ngoài, đang treo một món đồ.

Đó là một món đồ hình người, đang khe khẽ đung đưa, nhìn kỹ một cái, đó chẳng phải chính là tấm da người bị lột xuống đó sao?!

Tôi trong nháy mắt liền phản ứng lại, vừa nãy thứ chằm chằm nhìn tôi, không phải là khỉ núi thông thường, mà nhất định là con quỷ lông trắng đó!

Thần sắc của tôi lập tức liền lạnh băng lại.

Xem ra kế hoạch của tôi, đã phát huy hiệu quả rồi!

Nó đến cả tấm da trùm đầu này cũng đều không cần nữa, nhất định là nhìn thấy tôi bắt bao nhiêu khỉ con khỉ cháu của nó như thế, đã tức đến nứt ruột nứt gan rồi, sợ là có lột da tôi xả giận, đều còn chưa đủ!

Tư duy đến đây, trong đầu tôi bắt đầu nhanh chóng suy diễn đối sách cho bước tiếp theo, tiếp tục nhìn căn nhà gỗ một cái, ánh mắt tôi lại nhìn vọng sang đường núi ở phía bên kia.

Chẳng mấy chốc, Ba Thanh liền vội vàng từ trong căn nhà gỗ bước ra, trong tay hắn xách ba sợi dây thừng, hai đầu đều đang phân biệt trói gô mấy con khỉ núi vừa bắt được treo lên, tất cả mồm của khỉ núi, đều được dùng dây thừng cột chặt, rõ ràng là đề phòng chúng cắn đứt dây thừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận