Ta Có Một Thế Giới Tu Tiên

Chương 1152. MỆNH SỐ KHÔNG BẠC

Chương 1152. MỆNH SỐ KHÔNG BẠC


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Tôi không tiếp tục nói thêm, điều chỉnh lại quan tài của Lý Âm Dương trên lưng, nhìn đường núi bên cạnh một cái, tôi trước tiên dùng dây thừng quấn lên trên quan tài, buộc chặt nó lên trên người tôi, tiếp đấy mới đi về phía đường núi.

Đường núi nhìn vẻ gần, nhưng thực tế muốn lên trên, lại hoàn toàn không dễ dàng như vậy.

Tôi xuống dưới sâu trong khe nứt, cho đến khi ra ngoài, tiêu tốn thời gian tuyệt đối không ngắn, một đêm gần như đều đã hết quá nửa, đám người Bàng Giang mới lên đến trên dãy núi phía đối diện.

Tôi bây giờ cần về lại vị trí lúc trước chúng tôi nghỉ ngơi ăn uống, mới có thể đi về phía mặt bên, cũng chính là chỗ đối diện với núi Lũng long bịt kín thung lũng, mà còn chưa biết phải đi bao lâu.

Lên núi tiêu tốn càng nhiều thể lực hơn, lại cộng thêm cõng một cỗ quan tài, tôi gần như tốn mất khoảng thời gian gấp đôi, mới về lại tới chỗ sườn núi.

Lúc này, đêm đã gần hết, ánh trăng và ánh sao đã biến mất không còn nữa, màn đêm đậm đặc che phủ tất cả.

Tôi dừng lại ở vị trí sườn núi nghỉ mãi một hồi.

Cạnh đống lửa trại lấy một ít đồ ăn lúc trước còn thừa lại ăn xong, tiếp tục uống chút ít nước uống, hơi hồi phục được tý thể lực, lại nhét một ít quả dại còn thừa vào trong túi, lúc này mới đi về phía núi Lũng long ở phía bên kia.

Kỳ thực lúc này tôi đã rất mệt rồi, lúc này hoàn toàn gắng gượng nhờ vào ý chí, hiện giờ không phải là lúc để nghỉ ngơi.

Đường núi dốc đứng không thôi, đặc biệt là càng đến gần vị trí nối liền với núi Lũng long, thì lại càng dốc.

Thời gian này tôi cứ lúc lại nhìn dưới núi một cái, Lại Văn vẫn cứ ở dưới đáy thung lũng, không đi đâu cả.

Ban đầu tiên, tôi còn có thể nhìn thấy đầu bên kia của khe nứt, đợi tôi đến một mặt của núi Lũng long xong, tôi liền chỉ có thể nhìn thấy sự tồn tại của khe nứt, bởi vấn đề góc độ, ngược lại chẳng nhìn thấy phía dưới nữa.

Ngoài ra, tôi còn phát hiện ra một chuyện kỳ dị.

Chính là tôi cứ cảm giác, dường như có người đang bám theo tôi vậy.

Tôi không phát hiện ra bất cứ vết tích khả nghi nào, đây hoàn toàn là phản ứng theo bản năng.

Trong giai đoạn cái cảm giác đó của tôi mạnh nhất, tôi vụt quay đầu lại phải tới ba lần, nhưng không hề phát hiện ra manh mối gì...

Trời, không hay không biết, đã sáng rồi.

Hừng đông mây tím, ánh sáng trắng xé rách màn đêm, nắng sớm từ từ dâng lên.

Cả quãng đường tôi đi đi nghỉ nghỉ, khoảng chừng lúc gần tới trưa, cuối cùng cũng tới vị trí mà tôi tính toán sẵn.

Lúc này nắng gắt vỡ đầu, ánh nắng vô cùng chói mắt.

Vị trí mà bây giờ tôi đang đứng, bởi vì rừng cây quá um tùm rậm rạp, vậy nên tôi chỉ có thể nhìn thấy thung lũng phía dưới, mà còn là thung lũng ở khoảng cách cực xa, căn bản không nhìn thấy Lại Văn.

Có điều vị trí này, miễn cưỡng có thể nhìn thấy đám người Bàng Giang ở trên dãy núi mạn bên kia.

Đương nhiên, đó cũng chỉ là bóng người thấp thoáng.

Tôi đặt nằm quan tài của Lý Âm Dương xuống đất.

Cả người đều đã có chút kiệt sức, dựa nghiêng lên quan tài ngồi xuống.

Tôi lấy cái pháo tín hiệu mà Lại Văn đưa tôi ra, nhưng tôi lại không lập tức châm ngòi luôn.

Bởi vì tôi không xác định, chuyện mà Dương Thanh Sơn làm liệu đã xong chưa, có bịt chết cái hang ở dưới cùng đó hay chưa.

Nếu như tôi tùy tiện cho Lại Văn động thủ, bèn không những sẽ thành công cốc, mà còn làm bị thương đến Dương Thanh Sơn.

Có điều đợi Dương Thanh Sơn làm hết xong, chắc chắn sẽ tới bên cạnh tôi.

Tôi nghỉ ngơi một lúc, cảm giác mệt mỏi ngày càng nặng nề hơn, lại ăn nốt chỗ quả dại còn sót lại, sau khi hơi lửng bụng, cơn buồn ngủ liền càng nhiều hơn.

Ngửa đầu dựa lên quan tài, tôi liền mê mê man man ngủ thiếp đi.

Theo lý mà nói tôi lẽ ra không nên nghỉ ngơi lâu như vậy vào lúc này, nhưng một đêm không ngủ, toàn là hoạt động thể lực, tôi đã không trụ nổi nữa.

Đương nhiên, giấc ngủ này tôi vẫn liên tục giữ trạng thái ngủ rất nông, gần như là nửa thức nửa ngủ.

Chẳng biết đã nghỉ ngơi được bao lâu, hơi lạnh đột ngột khiến tôi tỉnh lại.

Lại mở mắt, ánh nắng chói mắt chiếu lên trên người, tôi nhìn sắc trời, phương vị này của mặt trời, gần như đã khoảng hơn bốn giờ rồi.

Dưới gốc một cây tuyết tùng ở không xa sau lưng tôi, một hình bóng cao lớn đứng khoát tay sau lưng.

Lòng tôi thở phào mạnh một hơi, vội vã đứng dậy.

“Thanh Sơn tiền bối, tiền bối từ lúc nào...” Tôi vừa mới mở miệng, còn nói chưa hết câu, Dương Thanh Sơn đã bèn lắc lắc đầu, bình thản nói: “Vừa tới.”

Tôi ngừng lại, vốn lại định hỏi Dương Thanh Sơn bên dưới thế nào rồi.

Có điều Dương Thanh Sơn làm việc, làm gì từng thất thủ bao giờ?

Tôi đem những lời định nói toàn bộ đều thu hết về.

Dương Thanh Sơn lại lần nữa mở miệng nói: “Cậu có thể tiếp tục nghỉ ngơi thêm một lúc.”

Tôi lắc lắc đầu, nói tôi sợ có biến số, không nghỉ nữa.

Tiếp đấy tôi bèn hỏi Dương Thanh Sơn, vị trí mà tôi chọn này thế nào?

Đồng thời tôi lấy tờ sơ đồ Phong thủy mà tôi vẽ dưới đáy thung lũng ra, đến bên cạnh Dương Thanh Sơn, đem sơ đồ đưa cho hắn.

Dương Thanh Sơn đón lấy xong, cúi đầu nhìn nhìn, trên mặt lộ ra biểu cảm vô cùng hài lòng.

“Hổ thủy như dao ngà, con cháu khoác bào cẩm, chân đạp Can long sông Thiên Khiếm, thân đứng trên Đại long mạch núi Đông vụ, kiếp này Lý Âm Dương từng gặp sóng gió đủ lớn, cũng ngẫu hứng mà làm không ít chuyện, đến cả hắn đã mạng xuống Hoàng tuyền, cũng vẫn gây ra không ít sóng gió, cuối cùng táng ở nơi này, mệnh số đối đãi hắn cũng không bạc.”

Từ trong tiếng nói của Dương Thanh Sơn tôi nghe được ba phần than thở, ba phần giải thoát, còn cả ba phần buồn bã, cuối cùng còn sót lại, hóa ra còn có cả một chút ước ao?

Còn chưa đợi tôi tiếp tục mở miệng, Dương Thanh Sơn bèn nói: “Vị trí này không cần đổi nữa, cậu suy diễn rất tốt, nếu đã không muốn nghỉ ngơi nữa, vậy cậu bèn đúng là không thể tiếp tục nghỉ nữa, thông báo bọn chúng nổ núi đi, nếu nổ không phá được, ta lại ra tay sau.”

s
Bạn cần đăng nhập để bình luận