Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng

Chương 2032: Tâm rối loạn

chúng võ tướng lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu.
Triệu Công Minh vừa cười vừa nói:
- Tốt nhất là một vị nữ tướng, dù sao trong nhà còn có nữ tiên chờ sinh, nam tiên không thỏa đáng.
Ngọc Đế cười nói:
- Như vậy, Hữu Cầm Nguyên Soái như thế nào?
- Không thể tốt hơn, không thể tốt hơn.
Triệu Công Minh quay người nhìn về phía Hữu Cầm Huyền Nhã, cười nói:
- Liền chọn nàng.
Hữu Cầm Huyền Nhã cau mày, vội nói:
- Tài thần, mạt tướng còn muốn đi hạ giới thảo phạt...
- Ài, Hữu Cầm Nguyên Soái ngươi nhìn dưới chân là vật gì?
Triệu Công Minh đột nhiên mở miệng, Hữu Cầm Huyền Nhã vô thức cúi đầu, đã thấy có mấy thỏi vàng ròng nằm dưới chân; cứ như vậy, ánh sáng xung quanh lóe lên, một thỏi vàng ròng dài một trượng trống rỗng hiện thân, phong Hữu Cầm Huyền Nhã ở trong đó.
- Đây chính là thù lao cấp cho Hữu Cầm Nguyên Soái!
Triệu Công Minh cười ha hả nói một câu, sau đó liên tục chắp tay đối với Ngọc Đế cùng với Thái Bạch giả, để tứ tướng quân Chiêu Bảo, Nạp Trân, Chiêu Tài, Lợi Thị tiến về phía trước, nâng lên thỏi vàng ròng bay ra Lăng Tiêu bảo điện.
- Bệ hạ, ngài bận rộn chính sự, tiểu thần trở vệ che chở ba mẹ con.
Ngọc Đế nói:
- Nếu có cần gì nữa, liền đi Dao Trì tìm, mau đi đi.
- Hắc hắc.
Triệu Công Minh mặt dạn mày dày cười cười, bước nhanh rời khỏi Lăng Tiêu bảo điện.
Thái Bạch giả từ đầu đến cuối không mở miệng, Ngọc Đế thuận thế hạ lệnh, để Lý Tĩnh suất chính thần Đấu Bộ, tiêu diệt yêu Hoa Quả Sơn, thả đi hầu tử hầu tôn của Tôn Ngộ Không.
Lý Tĩnh lĩnh mệnh mà đi, cấp tốc chạy tới Đông Thiên Môn.
nơi đó, đại quân đã sớm chờ lệnh.
tại U minh Địa Phủ, Huyết Hải di chỉ, dưới Luân Hồi Tháp.
từng tia từng tia khí xám vờn quanh, ngưng tụ thành thân hình khôi ngô của Đạo Tổ.
y nhíu mày liếc nhìn Địa Tạng Vương bên trong Luân Hồi Tháp, bàn tay lớn khẽ vung đối với Luân Hồi Tháp, vô thanh vô tức chấn vỡ khối linh hạch to lớn kia.
nhưng coi như là linh hạch Thiên Ma Tôn Giả vỡ nát, đầu đại đạo kia vẫn như cũ bị lưu ở bên trong Hồng Hoang thiên địa, trở thành quy tắc Hồng Hoang thiên địa, đây là Thiên Đạo không có cách nào xóa đi.
Lý Trường Thọ!
Cánh mũi Đạo Tổ rung động nhè nhẹ, hiển nhiên là thật sự nổi giận.
dù sao tư vị bị đùa nghịch, quả thực không dễ chịu.
bên trong thiên địa, một đợt lại một đợt lực lượng Thiên Đạo càn quét qua lại; mà 'Hư Bồ Đề' ngồi ở bên cạnh hồ sen khẽ nhíu mày, đáy lòng thầm than.
quả nhiên...
Chính mình kế tiếp chỉ có thể làm một chuyện, cũng chỉ có cơ hội làm một chuyện.
thuyền Côn Bằng cách Hồng Hoang còn xa, chính mình ngược lại là nhất định phải vững vàng.
chỉ cần thuyền Côn Bằng tiếp cận ranh giới Thiên Đạo, như vậy quyền chủ động vẫn là nằm trong tay chính mình.
- Lý Trường Thọ đã trở lại...
- Hắn cũng không rời đi, vẫn luôn chưa từng rời đi, dùng Thiên Ma chi đạo treo ở trong góc lòng người âm u, vẫn luôn đang nhìn chăm chú vào ta và ngươi, Đạo Tổ.
- Linh hạch Thiên Ma Tôn Giả vào trước khi Phong Thần sát kiếp diễn ra đã được chôn xuống, hắn đã sớm chuẩn bị, Đạo Tổ.
- Ngươi đã nhìn lầm sinh linh này, Đạo Tổ.
- Hắn cũng không có trốn tránh, thậm chí căn bản không nghĩ tới đi tìm quê hương của hắn, Đạo Tổ.
- Hắn đùa bỡn ta và ngươi, Đạo Tổ.
- Biến số chưa hề tiêu tán, bên trong thiên địa vẫn luôn tồn tại biến số 'số một' chạy trốn đã thành khí hậu, đây là điềm dữ, Đạo Tổ.
- Ngươi đã thua, Hồng Quân.
- Đạo hữu, tâm rối loạn.
tại Tử Trúc Lâm Tử Tiêu Cung.
Đạo Tổ lộ ra khuôn mặt âm trầm đứng ở phía trước bàn cờ kia, trước mặt là Tạo Hóa Ngọc Điệp quang mang lấp loé không yên, quanh người có từng vị từng vị lão đạo áo bào xám đứng.
các lão đạo áo bào xám không ngừng mở miệng.
trào phúng, châm chọc, quỷ quyệt, cười lạnh, thất lạc, tuyệt vọng, rên rỉ, biểu tình trên mỗi một khuôn mặt không hoàn toàn giống nhau, giống như một cuộc triển lãm và sưu tập tư dục thiên địa.
thân hình khôi ngô của Đạo Tổ không ngừng run rẩy, khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh kia, giờ phút này lại có chút vặn vẹo.
- Tìm kiếm, tìm kiếm sinh linh mà hắn ẩn trong góc đạo tâm!
Những lão đạo áo bào xám đó cùng nhau mở miệng, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp nói xong lời nói tương tự:
- Như ngươi mong muốn, người sở hữu thiên địa.
một cái chớp mắt kia, biểu tình của bọn họ nhất trí lạ thường.
là trào phúng nhàn nhạt.
lão đạo áo bào xám hóa thành đạo đạo lưu quang tiêu tán, Tử Trúc Lâm chỉ còn lại thân hình Đạo Tổ.
Hồng Quân đứng ở phía trước Tạo Hóa Ngọc Điệp, sắc mặt âm tình bất định, tựa như quên đi hỉ nộ không lộ như thế nào, không hề cố kỵ biểu lộ sự tức giận của chính mình.
đã bao nhiêu năm, chính mình chưởng khống Hồng Hoang thiên địa này đã bao nhiêu năm, chưa hề nhận qua vũ nhục như thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận