Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng

Chương 1897: Dao động

giáp sĩ kia tiến về phía trước hai bước, thấp giọng nói:
- Ngài đừng có hủy hoại thân thể.
Cơ Phát nhướng mày, giáp sĩ này vì sao không hiểu chuyện như thế?
Đột nhiên, kia giáp sĩ ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe lên tia sáng màu hồng, một đạo hàn quang từ dưới khay bay ra, thẳng đến cái cổ Cơ Phát!
Cơ Phát sững sờ tại chỗ, không có chút động đậy nào.
nhưng khi hàn quang kia sắp chạm đến cái cổ Cơ Phát, một bàn tay to trống rỗng xuất hiện, nắm chặt cây ngân châm pháp bảo kia, tùy ý bóp nát.
Dương Tiễn nhíu mày nhìn về phía giáp sĩ này, trong mắt xẹt qua mấy phần bất đắc dĩ, thấp giọng nói:
- Dương Tiễn đang chấp hành nhiệm vụ, đắc tội, đạo hữu.
sắc mặt giáp sĩ có chút bối rối, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn về phía Dương Tiễn, trong hai mắt lại có ánh sáng màu hồng sáng ngời lấp lánh.
Dương Tiễn lại không hề có dị dạng, mắt dọc trên trán nứt ra một khe hở, một vệt thần quang điểm ra, trực tiếp đánh bay giáp sĩ ra doanh trướng, phong nguyên thần nàng.
bên ngoài trướng lại truyền tới vài tiếng yêu kiều, mấy vị thị vệ xốc lên áo giáp tự thân, đều cầm pháp bảo binh khí giết vào doanh trướng.
Dương Tiễn lấy ra Hao Thiên Khuyển từ bên trong lồng ngực, ném về phía trước, Hao Thiên khuyển đảo mắt hóa thành kích cỡ tương đương voi lớn, miệng chó hơi mở, trực tiếp nuốt mấy yêu nữ này.
đợi Hao Thiên khuyển hóa thành ánh trắng chui trở về bên trong lồng ngực Dương Tiễn, mấy yêu nữ cùng với giáp sĩ kia cùng nhau bị tiên thằng trói buộc, chồng chất ở ngoài trướng.
Cơ Phát vào giờ phút này đã là hôn mê đi.
Dương Tiễn an bài cung nga đi theo tới phía trước hầu hạ, liền tự mình trông coi chúng yêu nữ đến đây hành thích, chờ đợi thái sư trở về doanh xử lý.
- Đại vương...
'Giáp sĩ' kia nhẹ giọng hô, thân thể không ngừng run rẩy, chậm rãi khôi phục thành dung mạo nguyên bản.
Yêu phi, Đát Kỷ!
Dương Tiễn cũng không phản ứng, chỉ là lẳng lặng đứng, nhìn về phía trong thành.
ngọn lửa bùng phát trên tầng cao Trích Tinh Lâu, Trích Tinh Lâu vốn là làm bằng gỗ, giống như ngọn đuốc.
Đế Tân đã cảm nhận được trận trận sóng nhiệt, y vẫn luôn đứng yên bất động, cũng coi như có động tác.
nên dùng biện pháp gì, mới có thể để cho con dân quả nhân biết, quả nhân chưa từng lui bước, cũng chưa từng trốn tránh.
Đế Tân đứng dậy, nhìn thiên này, nhìn đất này, nhìn thành lớn chìm nổi trong chiến hỏa này, cảm thụ được sự bối rối cùng với sợ hãi của con dân mình.
cuối cùng, là vương vô năng.
nhưng, nhưng!
Chúng ta tội gì, vì sao thuận thiên!
Chúng ta lỗi gì, lại bị tiên phạt!
Mà thôi, mà thôi!
Quả nhân không kiếm cớ nhiều, chung quy là không chịu nổi gánh nặng mà tổ tiên đặt lên vai.
nhưng sống lưng của hậu bối Đại Thương chúng ta, phải do vương gánh!
Mũi kiếm xẹt qua, máu trong tim dâng trào.
Đế Tân trợn tròn hai mắt, một tay chống chuôi kiếm trường kiếm, xếp bằng ở trên đỉnh Trích Tinh Lâu, sắc mặt đỏ lên, lại cố nén không có phát ra nửa tiếng gào lên đau đớn.
phụ vương... hài nhi vô năng...
quả nhân nguyên lai, cũng không phải là thiên mệnh.
ở bên trên Tiểu Quỳnh Phong, lá rụng rì rào không ngừng bay xuống.
Lý Trường Thọ im lặng.
cái chết của Đế Tân, hắn đã thôi diễn vô số lần, đây chính là tình hình mỗi lần đều sẽ xuất hiện, cho nên chính mình cũng không có bao nhiêu xúc động.
nhưng Đế Tân chết như vậy …
Lý Trường Thọ xác thực không nghĩ tới, đạo tâm có một chút dao động.
- Sư tổ tới Tiểu Quỳnh Phong, mục đích chính yếu nhất, vẫn là vì để đệ tử không đi tham dự quá trình Chu thay Thương.
Lý Trường Thọ chậm rãi nói:
- Kỳ thật sư tổ rất không cần phải tới đây, ưu tiên hàng đầu của đệ tử chính là Đạo Môn, huống chi đệ tử đã cho Đế Tân rất nhiều nhắc nhở, sẽ không can dự thế tục quá nhiều.
Hồng Quân cười nói:
- Ngược lại là có mấy phần dáng vẻ của người phụ trách Phong Thần.
Lý Trường Thọ thở nhẹ một hơi, ở bên trong tay áo lấy ra từng khối từng khối ngọc phù, bày ở trước mặt chính mình.
- Trận thứ hai là sư tổ thắng, sư tổ có muốn so trận thứ ba?
- Trường Canh không cần quá mức nghiêm túc.
Hồng Quân cười nói:
- Ta và ngươi mỗi người thắng một trận, trận thứ ba không bằng coi như thôi.
- Vẫn là mở trận thứ ba đi sư tổ, thật vất vả mới đến cục ưu thế của ta.
Lý Trường Thọ cũng lộ ra một chút mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng điểm qua, ngọc phù trước mặt liên tiếp phá toái.
một cái chớp mắt này, tại ba ngàn thế giới, ở bên trong tay áo Vong Tình thượng nhân, Giang Lâm Nhi, Tửu Cửu, Bạch Trạch cùng với sinh linh tương quan mật thiết trên Tiểu Quỳnh Phong, đều có hai khối ngọc phù phá toái.
Hồng Quân cười nói:
- Trận thứ ba kỳ thật không có ý nghĩa gì, Xiển Tiệt cuối cùng đã không còn giết đến ngươi chết ta sống.
- Sư tổ, ta kỳ thật có mấy vấn đề.
- Ồ? Nói nghe một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận