Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng

Chương 1397: Văn Trọng

về phần có đuổi theo kịp hay không, có bắt được bảo vật nào đó hay không, Lý Trường Thọ cũng không dám cam đoan.
quy củ cũ, thật sự thận trọng, làm hết sức mình.
chúng tiên hàn huyên nói đùa một hồi, lại đưa tới không ít tiểu bối ở ngoài điện nhìn lén.
Lý Trường Thọ trong lúc nói chuyện phiếm, trong lúc lơ đãng hỏi một câu:
- Trước đây nghe Công Minh lão ca nói, Kim Linh sư tỷ gần đây thu một vị đệ tử mới, không biết là vị nào?
Một đạo sĩ trung niên khuôn mặt hung ác nhưng ánh mắt có một chút ôn hòa trong điện lúc này lên tiếng đáp:
- Trường Canh sư thúc, ngài nói thế nhưng là Văn Trọng sư đệ?
Đạo sĩ này tất nhiên là Dư Nguyên, đệ tử nổi danh của Kim Linh Thánh Mẫu, một thân bản lĩnh đuổi sát cao thủ đời thứ hai Tiệt Giáo, là người nổi bật bên trong đệ tử đời thứ ba Tiệt Giáo.
Lý Trường Thọ lại cười nói:
- Hoá ra đạo hiệu là như vậy.
Dư Nguyên vội nói:
- Đây là bản danh của Văn Trọng sư đệ, cũng không phải là đạo hiệu.
Có nam tiên đời thứ hai cười nói:
- Dư Nguyên, Trường Canh nói là đạo hiệu, như vậy dĩ nhiên là đạo hiệu. Văn Trọng sư điệt ở đâu? Không bằng mời y tới đây.
- Đệ tử sẽ lập tức đi gọi.
Dư Nguyên cười nói một câu, nhưng lại quay đầu lại nói:
- Đạo hiệu cùng với tục danh vẫn còn có một chút khác biệt.
- Được, được, ta hiểu rồi.
Nam tiên kia cũng là mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ.
Lý Trường Thọ nghe vậy mỉm cười, đưa mắt nhìn Dư Nguyên đi xa.
lần trước Độ Tiên Môn bị tấn công, đôi thầy trò Dư Nguyên cùng với Dư Hóa này, từng bởi vì sự tình Hóa Huyết Thần Đao hiện thân, cõng nồi cho Tiệt Giáo.
không có gì để nói về lòng trung thành của hai người họ đối với Tiệt Giáo, cũng là một nhân vật có danh hào bên trên Phong Thần Bảng.
nhưng Văn Thái Sư đại danh đỉnh đỉnh, lại khiến cho Lý Trường Thọ càng thêm mong chờ.
không bao lâu, vị Dư Hóa kia mang theo một người thanh niên đạo sĩ, từ góc Bích Du Cung cưỡi mây mà tới.
nhìn đạo sĩ này, trời sinh khuôn mặt uy nghiêm, giữa trán đầy đặn, giữa trán có mắt dọc, lông mày ngắn, mắt to, mũi cao thẳng, hai mắt sáng ngời có thần, thân hình cũng coi như khôi ngô, có một loại phong thái thần tướng trời sinh.
Lý Trường Thọ dùng tiên thức quan sát tỉ mỉ, phát hiện ra mắt dọc của Văn Trọng hẳn là thần thông trời sinh, cũng không phải là đạt được nhờ vào tinh huyết Tổ Vu như Dương Tiễn.
Nhân Tộc cũng không phải không có lực lượng huyết mạch, đám Nhân Tộc ban đầu được Nữ Oa nương nương nặn ra kia, tư chất bản thân xuất chúng, trời sinh thần lực, cũng được Nữ Oa nương nương giao phó một chút thần thông cùng với bản lĩnh.
Thí dụ như Đại Pháp Sư nhà mình.
nhưng cho đến ngày nay, người thức tỉnh huyết mạch Nhân Tộc đã là vô cùng hiếm thấy, Văn Trọng cũng đã được gọi là "thiên tài".
Lý Trường Thọ cùng với Vân Tiêu ngồi ngay ngắn ở trong chính điện, Văn Trọng kia được Dư Hóa dẫn đi vào, tới trước mặt Lý Trường Thọ, cùng nhau vái chào hành lễ.
có thể nhìn ra, Văn Trọng có một chút khẩn trương, ngẩng đầu đánh giá nam nhân bên trong lời đồn kia, lại lập tức cúi đầu giữ yên lặng.
vị chính thần Thiên Đình có thể khuấy động phong vân Hồng Hoang, trực diện sáu vị Thánh Nhân này...
còn trẻ như vậy?
- Không tệ, không tệ.
Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, chậm rãi nói:
- Văn Trọng sư điệt tư chất bất phàm, nhập môn không lâu liền có đạo hạnh như vậy, sau này hẳn là một phương đại năng. Đến đây, tiểu tiểu lễ vật, còn thỉnh sư điệt nhận lấy.
trong khi nói chuyện, Lý Trường Thọ từ trong tay áo lấy ra hai túi bảo nang, trong đó thả linh đan diệu dược, đều là xuất từ trong tay tiểu luyện đan sư Nhân Giáo hắn.
Với tư cách là quyền thần Thiên Đình có tạo nghệ luyện đan xếp thứ ba trong Nhân Giáo, đồ vật Lý Trường Thọ đưa ra đương nhiên sẽ không kém.
trong mắt không ít đệ tử Tiệt Giáo xung quanh mang theo vài phần ghen tị, Văn Trọng sau khi tiếp nhận bảo nang, đạo tâm cũng là có một chút bất ổn.
có một chút ít kích động.
hiển nhiên, Lý Trường Thọ bây giờ đã thành đại lão trong mắt người khác, một câu tán thưởng, một chút lấy lòng, đều có thể ảnh hưởng tâm thần của đệ tử đại giáo.
- Đa tạ Trường Canh sư thúc.
Văn Trọng lại vái chào:
- Đệ tử nhất định cố gắng tu hành, xuất một phần lực vì Tiệt Giáo hưng thịnh.
Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, trong đáy lòng lại là âm thầm lẩm bẩm:
- Ngươi hoàn toàn không cần xuất lực nhiều, chỉ cần sau đó ở trong đại kiếp Phong Thần, không tìm thấy kỳ nhân cao thủ áp trận, ít đi địa giới như Kim Ngao Đảo dạo chơi là được rồi, nói không chừng tiến trình đại kiếp cũng đều sẽ bị gián đoạn.
đương nhiên, việc này cũng chỉ là tuỳ tiện suy nghĩ, không dám thật sự nói như vậy.
tất cả đều đã có Thiên Đạo định, Lý Trường Thọ cũng chỉ có thể điều chỉnh một ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận