Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng

Chương 1305: Không phải nhân vật đơn giản

Nhưng hiện tại là thời kỳ chuẩn bị chiến đấu khẩn trương, Lý Trường Thọ cũng không muốn chậm trễ nhiều thời gian ở bên trên sự tình Trảm Tiên Phi Đao. Rất nhanh, liền dẫn chủ đề tới sự tình Thượng Cổ.
- Trước đây ta trò chuyện cùng với Tinh Quân, tựa hồ nghe nói Tinh Quân cùng với Đại Vu Nghệ Vu Tộc Thượng Cổ cũng không có tình cảm vợ chồng, không có quan hệ phu thê, chẳng qua là một cuộc hôn nhân danh nghĩa mà thôi.
Hằng Nga không ngờ Lý Trường Thọ nói ngay thẳng như vậy, sắc mặt cũng có một chút ửng đỏ, nói khẽ:
- Hằng Nga tất nhiên là không có nói dối, chẳng qua việc này liên quan đến thể diện của Nhân tộc cùng với Vu tộc, còn xin đại nhân đừng có tiết lộ ra ngoài.
- Tinh Quân yên tâm.
Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói:
- Ngày hôm nay mời Tinh Quân đến đây, cũng là muốn mời Tinh Quân hỗ trợ. Đại Vu Nghệ này, ta gần đây đã tìm được.
Nói xong, Lý Trường Thọ bí mật quan sát biểu tình của Hằng Nga.
Ánh mắt của Hằng Nga dao động không lớn, biểu tình đầu tiên toát ra là vui mừng cùng với mừng rỡ, nhưng không quá sâu.
Loại mức độ hời hợt này, là khó có thể đạt được bằng kỹ năng diễn xuất.
Lý Trường Thọ về cơ bản có thể kết luận, những vui mừng cùng với mừng rỡ này, đến từ "sinh linh cùng thời đại".
Hằng Nga ôn nhu nói:
- Nghệ không phải đã bị Yêu Đình hãm hại sao? Vậy cũng coi như là may mắn.
- Không tính là may mắn, sống không bằng chết.
Lý Trường Thọ cảm khái nói:
- Ta hiện tại liền tự hỏi, Yêu Đình năm đó đến cùng làm bao nhiêu sự tình táng tận lương tâm.
Yêu Sư Côn Bằng kia đã là tội ác tày trời, nhưng Yêu Đình nói chung còn tồi tệ hơn.
Hằng Nga thở dài:
- Nếu không trải qua thời kỳ đen tối Thượng Cổ, sẽ không rõ Nhân Tộc hôm nay có bao nhiêu không dễ dàng.
Vu Tộc vốn là thích đi săn vạn linh, mặc dù cũng coi như hung tàn, nhưng hành sự quang minh lỗi lạc, bọn họ đi săn chuyên chọn cường giả.
Yêu Tộc vốn là vạn linh kết thành Thánh tộc, được Thiên Đạo che chở, chống đỡ cùng với Vu Tộc. Nhưng bọn hắn không tự quản, không kiềm chế bản thân, lấy hành vi của Vu Tộc làm tiêu chuẩn hành xử của mình, lại chuyên chọn kẻ yếu ức hiếp.
Yêu Đình tại thời điểm cường thịnh nhất, cũng là thời điểm khó khăn nhất của sinh linh Hồng Hoang.
Bên trong Yêu Tộc, bộ tộc thực lực mạnh ức hiếp bộ tộc thực lực yếu, Thanh Khâu chi tộc bây giờ, trong quá khứ chỉ là đồ chơi của những bộ tộc mạnh mẽ đó.
Bóc lột những sinh linh khác làm vui như vậy, không nghĩ đến việc hoàn thiện bản thân, không nghĩ đến việc tiến bộ, ngược lại không ngừng dò xét điểm mấu chốt cuối cùng của chính mình, cuối cùng sẽ bị cướp mất.
Yêu Hoàng lại hùng tài đại lược thế nào, Yêu hậu lại phẩm tính cao nhã như thế nào, cũng đều không trấn được Yêu Đình vốn dĩ xây dựng ở trên mục nát này.
Yêu Sư Côn Bằng, chẳng qua là một hình ảnh thu nhỏ mà thôi.
Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, dẫn chủ đề trở về, nói:
- Đại Vu Nghệ này cũng từng bị tra tấn, bây giờ thần chí không rõ, chỉ còn tinh phách bị luyện vào bên trong bảo vật . Tinh Quân có muốn gặp không?
Hằng Nga cười nói:
- Ta cùng với y cũng coi như cố nhân, nếu đại nhân cảm thấy cần phải gặp mặt, cứ an bài là được.
Long Cát ở bên cạnh âm thầm than thở.
Vị tiên tử ở bên trong Quảng Hàn Cung này, cũng không phải nhân vật đơn giản.
Lý Trường Thọ vỗ vỗ tay, sau tấm bình phong bên cạnh, Bạch Trạch bưng cái "muôi" kia đi tới.
Trên cái 'muôi' là một tế đàn, tinh phách Đại Vu Nghệ bị khóa trên cây cột đồng bên ngoài, nửa phần trên "tiên điện" phóng thích kiếm khí, cũng đã bị tạm thời hủy đi, chỉ lộ ra một phần nhỏ bí mật của Trảm Tiên Phi Đao.
Bạch Trạch, kỹ năng tháo gỡ ngày càng trở nên tinh xảo.
- Chuyện này...
Hằng Nga nhíu mày đứng dậy, đi đến bên cạnh Lý Trường Thọ, cúi đầu nhìn thảm trạng của tinh phách Đại Vu Nghệ, không khỏi nhẹ giọng gọi:
- Đại Vu, Đại Vu?
Tinh phách Đại Vu Nghệ đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt tràn đầy nóng nảy và tức giận, sau đó ngửa đầu ra sau gầm nhẹ một tiếng, giống như muốn thiêu đốt chính mình.
Lý Trường Thọ đưa tay nhấn một cái, tinh phách này trong nháy mắt bị âm dương nhị khí phong cấm, chỉ có thể hò hét không tiếng động ở đó.
Hằng Nga vội hỏi:
- Y đang nói cái gì?
- Vô nghĩa, chẳng qua là biểu đạt sự tức giận mà thôi.
Lý Trường Thọ thở dài:
- Y đã phát cuồng một hồi lâu, không có cách nào giao lưu cùng với y. Tinh Quân nhưng có biện pháp gì đánh thức tinh phách của y không?
Nếu như không thể thức tỉnh thần trí của Nghệ, bảo vật này cũng chỉ có thể hủy cùng với tinh phách của y, bằng không nó chỉ là một mối nguy hiểm tiềm ẩn và không an toàn.
- Ài!
Hằng Nga suy tư một hồi, nói:
- Ta và y cũng không tính quen biết, nhưng ngược lại là biết, Đại Vu thích nhất điệu nhảy cầu chúc Vu Tộc của đại thê y. Để ta thử một chút, xem có thể dùng phương pháp này khiến y tỉnh táo trở lại hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận