Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng

Chương 1912: Vậy cũng là sai lầm?

theo Nguyên Thủy Thiên Tôn vung tay, trong nháy mắt, thiên khung khôi phục thành xanh thẳm một lần nữa.
xanh thẳm như gương sáng.
chúng đệ tử Thánh Nhân nín thở ngưng thần, mặc dù trên không trung chỉ có hai thân ảnh, nhưng bọn hắn trong lúc nhất thời không biết nên nhìn tới đâu.
Lý Trường Thọ lẳng lặng đứng trong không trung, hai tay tự nhiên rủ xuống, khí tức hơi có chút hỗn loạn.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn là đứng chắp tay, đạo bào không có nửa phần nếp uốn, đạo vận Thánh Nhân lại suy yếu hơn rất nhiều so với trước đó.
nhỏ giọt!
Một giọt máu tươi trượt xuống từ không trung, lan ra tầng tầng gợn sóng giữa không trung, hóa thành từng tia từng tia linh khí tinh thuần, tiêu tán ở trong thiên địa.
trên cánh tay trái Nguyên Thủy Thiên Tôn, từng giọt máu Thánh Nhân chậm rãi trượt xuống, lại lặng yên sấy khô.
- Nhị sư thúc.
tiếng nói lạnh nhạt của Lý Trường Thọ truyền khắp thiên địa, lại chỉ là hỏi một tiếng đơn giản:
- Như thế, có thể hay không?
Nguyên Thủy Thiên Tôn lại nhắm hai mắt lại, chậm rãi thở dài:
- Lại để bần đạo cẩn thận suy nghĩ.
Lý Trường Thọ hơi nhíu mày.
là hắn chứng minh còn chưa đủ? Át chủ bài biểu hiện ra còn chưa đủ?
Mà thôi.
- Đệ tử, chờ đợi tin lành của Nhị sư thúc.
Lý Trường Thọ vái chào một cái, thân hình rơi xuống từ trên cao.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn đứng giữa không trung, nhắm mắt không nói, giống như tượng đất.
thân ảnh Lý Trường Thọ rơi xuống, đệ tử hai giáo phản ứng không giống nhau.
tiên nhân Tiệt Giáo một đám mừng rỡ không thôi, hận không thể xông lên reo hò vài câu.
dù sao, Nhị sư bá vẫn là 'cái bóng trong đạo tâm' bọn họ; đối với mấy vị đại đệ tử mà nói, đều có thể xem như 'cái bóng tuổi thơ'.
tiên Xiển Giáo lại là câm như hến, trong ánh mắt nhìn Lý Trường Thọ có chút phức tạp, nhiều một chút kính sợ.
Lý Trường Thọ nhìn về phía Vân Tiêu nâng Hỗn Nguyên Kim Đấu, ôn hoà nói:
- Tạm thời coi chừng Quảng Thành Tử.
- Ừm.
Vân Tiêu ôn nhu gật đầu, trong mắt quang mang lưu luyến, trong tay linh lực nồng đậm.
tiếp theo, bên trong thiên địa một lần nữa rơi vào trầm mặc, các phương đều đang đợi Nguyên Thủy Thiên Tôn mở miệng.
qua một hồi.
Lý Trường Thọ lại nói:
- Khương thái sư, trước tiên định tội Đát Kỷ đi.
thân thể Đát Kỷ khẽ run, chỉ là cúi đầu không nói.
Khương Thượng đang ngồi ở góc đài cao với đám phàm nhân vội vàng nhảy dựng lên, tóc bạc râu bạc trắng tung bay, chắp tay hành lễ đối với Lý Trường Thọ, cấp tốc ngồi về ghế bành ban đầu.
y vừa mới nhập toạ, cầm lấy kinh đường mộc, nhưng cũng không dám tùy ý rơi xuống.
Khương Thượng ngẩng đầu hỏi:
- Tinh Quân, Đát Kỷ này... trị tội gì?
- Ngươi lấy thân phận của Chu thần định tội nàng là được.
Lý Trường Thọ nói:
- Xem ngươi định như thế nào.
- Chuyện này...
Khương Thượng chau mày, nhìn chăm chú Đát Kỷ thân hình xinh đẹp, nhưng không có nửa phần khinh niệm.
bản thái sư cũng không phải là chưa thấy qua nữ tử.
một hồi lâu, Khương Thượng khẽ thở dài, nói:
- Từ xưa kẻ thắng làm vua, bây giờ Thương quốc đã bại dưới tay Chu quốc, lại không luận quá trình như thế nào, kết quả chính là như vậy. Ta là Chu thần, phụng mệnh đại vương, định tội phi tần Thương Vương tiền triều, nay, ban Đát Kỷ được chết. Đát Kỷ ngươi có phục?
Quỳnh Tiêu ở trên mây nói:
- Vậy cũng là sai lầm?
Vân Tiêu liếc nhìn muội muội nhà mình, Quỳnh Tiêu lập tức ngậm miệng nhỏ, trên gương mặt viết đầy phiền muộn.
Lý Trường Thọ nhìn về phía Quỳnh Tiêu, chậm rãi nói:
- Chỉ luận thắng thua, vô tội vô danh, đây đã là thiện quả Đát Kỷ có thể cầu.
sau đó lại nhìn về phía Đát Kỷ, nói:
- hủy thân thể, đi Phong Thần Đài gặp gỡ với đại vương nhà ngươi đi.
Đát Kỷ thở dài:
- Đát Kỷ tạ thái sư thành toàn, tạ Tinh Quân đại nhân bảo vệ.
Lý Trường Thọ lại nói:
- Nhưng tình hình của Đát Kỷ có chút đặc thù... Đả Thần Tiên ở đâu?
Không trung có ánh vàng lấp lóe, cột sáng màu vàng hạ xuống từ trên trời, ngưng tụ thành một cây roi vàng trong lòng bàn tay Lý Trường Thọ.
Thiên Đạo pháp khí - Đả Thần Tiên!
Đả Thần Tiên vung lên người Đát Kỷ, Đát Kỷ ngã xuống đất, hai tia sáng bay ra khỏi trán, hóa thành hai bóng người đẹp đẽ một thực một hư.
hư ảnh là một đạo hồn phách, có khuôn mặt giống như Tô Đát Kỷ, kiều diễm ướt át.
một thân ảnh khác tất nhiên là cửu vĩ yêu hồ, lúc này đang kéo chín cái đuôi cáo trắng như tuyết, lại là một bức dung mạo khác, khuynh quốc khuynh thành.
Lý Trường Thọ nói:
- Ai trong các ngươi là vương hậu Đát Kỷ?
- Là ta.
cửu vĩ yêu hồ khẽ thở dài, không dám ngẩng đầu nhìn Lý Trường Thọ, quỳ rạp trên đất:
- Nàng chỉ là nguyên hồn Tô Đát Kỷ bị ta giam cầm, cũng bị ta hại bỏ mình, còn thỉnh Tinh Quân đại nhân cho phép nàng luân hồi chuyển thế, tất cả chịu tội ta đều gánh chịu.
Lý Trường Thọ chậm rãi gật đầu, nói:
- Nếu như thế...
Bạn cần đăng nhập để bình luận