Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng

Chương 1666: Không có việc gì

- Tạ ơn sư thúc.
Linh Châu Tử gật gật đầu, hít một hơi thật sâu, quay người trở về trong cơ thể Ân thị.
- Sư huynh!
Dương Tiễn ở ngoài cửa sổ la lên một tiếng, Linh Châu Tử quay đầu nhìn lại, lộ ra một chút mỉm cười đối với Dương Tiễn.
Dương Tiễn cười nói:
- Đợi ngươi xuất thế, hẳn nên gọi ta là sư huynh.
Linh Châu Tử cười nói:
- Như vậy cũng phải so một chút thủ đoạn mới được.
sau đó hai người ôm quyền vái chào lẫn nhau, thân ảnh Linh Châu Tử 'nhảy xuống', đạo đạo tiên quang đong đưa.
trong cơ thể Ân thị, linh thai nở rộ đạo đạo linh quang, bắt đầu thu nạp từng tia từng tia sát khí màu đỏ nhạt kia.
Lý Trường Thọ lộ vẻ mặt suy tư, lập tức dùng pháp lực bảo vệ toàn thân Ân thị, để sát khí bình ổn.
mười hai người giấy bay ra từ trong tay áo, hóa thành mười hai vị nam nữ già trẻ, bắt đầu đọc mười hai tầng kinh hàng ma trừ tà.
sau đó, hắn lấy cửu chuyển linh đan ra cho Ân thị an dưỡng thần hồn, lại rót một lượng lớn công đức vào linh thai, tận lực ngăn trở sát khí.
đồng thời liên tục xuất kiếm chỉ, ngăn chặn từng tia sát khí đang lao về phía linh thai.
không bao lâu, Ân thị mê man bình tĩnh lại, lông mày dần dần giãn ra.
nàng lẩm bẩm gì đó, đặt tay lên bụng.
- Lý phu nhân.
Lý Trường Thọ thấp giọng gọi một tiếng, dùng pháp lực dịch chuyển bàn tay của Ân thị ra.
Ân thị thấp giọng lầm bầm:
- Đừng... đừng làm tổn thương con ta...
- Y không có việc gì.
Lý Trường Thọ đáp lại một tiếng, đưa tay điểm vào trán Ân thị, để nàng ngủ sâu hơn.
tiếp đó, Lý Trường Thọ hướng lòng bàn tay hướng về phía thai linh, trong mắt xẹt qua mấy phần kiên quyết, chậm rãi kéo nó hướng lên trên.
hồn phách Linh Châu Tử bị huyết quang vờn quanh chậm rãi bay ra, bởi vì y chủ động thu nạp sát khí trong cơ thể Ân thị, vào giờ phút này đã là bị sát khí phệ tâm.
xung quanh vang lên tiếng tụng kinh, đầu ngón tay của Lý Trường Thọ nở rộ thần quang, trong nháy mắt bao trùm hồn phách Linh Châu Tử, tinh lọc.
Thái Ất Chân Nhân nhắm mắt không dám nhìn nhiều, Ngọc Đỉnh Chân Nhân ngồi xếp bằng xuống, hai tay bóp ấn, bắn ra một đạo ngọc quang vào trán hồn phách Linh Châu Tử.
đạo vận lưu chuyển dưới đáy lòng Lý Trường Thọ, trong mắt xẹt qua một chút vui mừng, tay phải vẽ một đạo phù lục phức tạp, đánh vào cái trán Linh Châu Tử.
chỉ một thoáng, sát khí khôn cùng bị phù lục hấp dẫn, tuôn ra từ chỗ sâu nhất hồn phách Linh Châu Tử, ngưng tụ.
cùng lúc đó, Lý Trường Thọ chậm rãi nói:
- Lão sư ban thưởng phù chú hộ mệnh, ta đã bảo vệ thần hồn Linh Châu Tử, nhưng bản nguyên sát khí tương dung với thần hồn y, sau này có lẽ sẽ có rất nhiều tai họa ngầm.
- Thật chứ?
Thái Ất Chân Nhân nhất thời tỉnh táo tinh thần.
Lý Trường Thọ cười gật gật đầu, thấp giọng nói:
- Ta sẽ lại nghĩ biện pháp tiếp tục giúp y, tạm thời chỉ có thể trấn áp như vậy , chỉ là kể từ đó, Linh Châu Tử tương đương với thần hồn bị hao tổn, ký ức đã tiêu tán.
- Chuyển thế là được, là được.
Thái Ất Chân Nhân lẩm bẩm, ngồi trên ghế ngồi thở dài một hơi.
tiếng tụng kinh xung quanh càng trở nên rõ ràng, Lý Trường Thọ chậm rãi quy vị thần hồn Linh Châu Tử, lại đặt sát khí tiêu tán vào lòng bàn tay, dùng công đức bao khỏa, thu vào bên trong một viên bảo đan, triệt để phong trấn.
Chuẩn Đề này...
Quả thực âm hiểm.
Lý Trường Thọ đang phàn nàn dưới đáy lòng, lại cảm giác được có hơn mười mấy cỗ khí tức quen thuộc phi tốc phóng tới nơi đây, dưới đáy lòng cũng là ấm áp, vội vàng chuẩn bị dẫn âm đối với các nơi, để cho bọn họ không cần phải lo lắng.
'Lý Trường Canh này lại có thể trấn áp sát khí như thế. '.
Trong thiên ngoại hư không, lão đạo nào đó hoà vào càn khôn nhíu mày lẩm bẩm, hừ lạnh một tiếng.
kẻ này chưa diệt trừ, là hoạ lớn!
Càn khôn vì sao đột nhiên bị phong cấm rồi?
Lão đạo bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt đột nhiên đại biến.
càn khôn đột nhiên xuất hiện hào quang màu xanh yếu ớt, lão đạo này lập tức liền muốn lách mình rời đi, nhưng thân hình vừa mới động, một bàn tay lớn đập xuống từ phía trên, trực tiếp đè bẹp thân hình lão đạo.
- Thái Thanh sư huynh, ngươi thật sự vì một đệ tử đời ba mà xuất thủ đối với bần đạo! ?
Bên trong hư không truyền đến một tiếng trả lời hữu khí vô lực:
- Ta và ngươi hữu... duyên...
Chữ duyên chưa rơi, vô số chưởng ảnh ngưng tụ thành từ hư không, nện như điên đối với lão đạo, đánh cho lão đạo kia thổ huyết không ngừng, đại đạo toàn thân run run rẩy rẩy, gần như bất tỉnh.
mà ở bên trong chưởng ảnh này, lại có một tia đạo vận huyền diệu, chủ động chữa thương cho lão đạo, làm cho lão đạo không đến mức bị thương quá nặng.
dù sao, Thánh Nhân không thể chết.
- Có chuyện gì thế lão đệ?
Vừa rồi làm sao cảm giác được, Thái Cực Đồ cùng với đạo vận Thánh Nhân đỗi nhau?
Bạn cần đăng nhập để bình luận