Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng

Chương 1988: Chuyển nhà

- Ngươi là tính tình không thể ngồi yên, vi sư để ngươi rời đi, cũng chẳng qua là cảm thấy ngươi đã không còn gì để học ở nơi đây. Đi đi thôi, thiên địa này rộng lớn, đủ để ngươi mặc sức tung hoành.
- Hồng Hoang này tuy thiếu đi rất nhiều đại năng, nhưng vẫn rất thú vị và đặc sắc, ngươi cứ đi xông một lần, nhưng nhớ lấy, chớ nên nhắc đến với người khác ta và ngươi từng là sư đồ, ngươi sau này gây ra hoạ gì, cũng đừng có tới tìm vi sư.
nói xong, Lý Trường Thọ khoát khoát tay.
Tôn Ngộ Không chỉ cảm thấy xung quanh phun trào sương trắng, lúc hiện thân một lần nữa, đã là ở dưới chân núi Phương Thốn Sơn.
chính là nơi năm đó y tới đây, gặp được tiều phu kia.
Tôn Ngộ Không sửng sốt một hồi, chỉ cảm thấy gió đêm phất phơ, có chút lành lạnh.
y cúi đầu thở dài, hướng về phía sườn núi dập đầu mấy lần, đứng dậy muốn cưỡi mây bay đi, lại không nhịn được xoay người lại ở trên mây, dập đầu mấy cái đối với nơi ở của Lý Trường Thọ.
cuối cùng, con khỉ này vẫn là vành mắt đỏ hoe, cưỡi mây về hướng rời đi lúc tìm tiên năm đó.
Lý Trường Thọ trầm mặc.
Chờ Đạo Tổ có chút biểu thị, liền lập tức bắt đầu hành động tiếp theo.
Tà Nguyệt Tam Tinh Động này...
Đứng ở phía trước cửa điện hậu điện, Lý Trường Thọ đảo mắt nhìn đạo quán này, trong mắt mang theo một chút hoài niệm.
hắn hất tay áo, khắp đạo quán sinh ra từng sợi dây leo, lại phảng phất như có bão cát tràn qua, làm nơi đây bị cát đất chôn vùi, tạo ra một loại cảm giác phong hóa.
27 vị đệ tử bị hắn gọi đến trước điện, nói sự tình bọn họ phải dọn nhà.
chúng đệ tử tất nhiên là có chút không hiểu, nhưng Lý Trường Thọ lại nói, hắn suy tính được sau đó Ngộ Không sẽ chọc ra phiền phức ngập trời, cho nên nhẫn tâm bắt Ngộ Không rời đi, bọn họ cũng phải cùng nhau rời đi.
không ít đệ tử lại biểu thị, hành vi bọn họ bỏ rơi sư đệ như vậy, phải chăng có chút mất đạo nghĩa, vi phạm lời lão sư dạy bảo.
Lý Trường Thọ lộ sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, không nói một lời, chúng đệ tử cũng không dám lại mở miệng nhiều.
tiếp theo, Lý Trường Thọ thi triển càn khôn pháp trong tay áo, thu 27 vị đệ tử vào trong tay áo, từ đó cưỡi mây chạy tới Tây Hải.
những tình hình này, kỳ thật cũng là diễn cho Thiên Đạo xem.
chúng đệ tử chất vấn, cũng nằm bên trong dự liệu của hắn.
mà lão sư ngày bình thường ôn hòa, giờ phút này đột nhiên trở nên cường ngạnh, thay vì bảo vệ, khuyên nhủ Ngộ Không, lại là trực tiếp đi thẳng một mạch... loại cảm giác mâu thuẫn trước sau cùng với không hài hòa này, cũng là đang diễn cho Thiên Đạo xem.
không có gì khác, 'Hư Bồ Đề' chính là sẽ làm như vậy.
khác biệt chính là, Lý Trường Thọ đối với hầu tử cũng không có ý đồ gì, cũng chưa từng nghĩ tới sử dụng hầu tử để đạt được chỗ tốt gì.
- Ài.
trên mây, 'Hư Bồ Đề' thở dài, bên trên mặt già lộ ra mấy phần ý cười thoải mái.
mấy trăm năm này trôi qua thật đúng là rất nhanh.
năm tháng sau này cũng sẽ là như vậy sao?
Sẽ không, hẳn là sẽ không, có sinh linh chính mình thích làm bạn, có thật nhiều bằng hữu làm bạn, sẽ luôn không đến mức cô đơn.
Hồng Hoang lớn như vậy, Hỗn Độn Hải đặc sắc như thế, sau khi làm xong chuyện nhỏ xoá bỏ Đạo Tổ này, đi du ngoạn khắp nơi cũng không tệ...
Lý Trường Thọ bỗng nhiên nổi thơ tính, hắn do dự đôi chút, ngâm thầm trong lòng:
- Loạn hoa mê ngã...
Đúng lúc này!
Chợt có một tia đạo vận quen thuộc rơi lên trên người, đúng là uy áp Thiên Đạo chính mình quen thuộc nhất.
Lý Trường Thọ trong nháy mắt bóp tắt ý nghĩ dưới đáy lòng, đạo tâm toát ra một chút cảnh giác.
- Bồ Đề, lại đi tới Thiên Nhai Hải Giác Tây Hải.
Lý Trường Thọ lập tức vái chào một cái, sau đó cưỡi mây dùng tốc độ cao nhất lao về phía trước.
chính mình rõ ràng đang tiến đến Thiên Nhai Hải Giác Tây Hải, vì sao Đạo Tổ đột nhiên dẫn âm kêu gọi như vậy?
Chẳng lẽ Đạo Tổ có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ đến mức phải khiến mọi thứ đều phải thực hiện theo chỉ dẫn của mình?
Cũng không đúng, Đạo Tổ tính kế thường thường là trốn ở đằng sau đại thế.
như vậy lý do hợp lý chỉ còn lại một cái là Đạo Tổ trước đó cũng không chú ý đến Bồ Đề lão tổ hắn.
hầu tử sau khi trở về Hoa Quả Sơn, hẳn là muốn đánh một trận với Yêu tộc chiếm Hoa Quả Sơn, cứu ra con cháu hầu tử hầu tôn bị ức hiếp đã lâu của chính mình đó.
Đạo Tổ hẳn là đang nhìn chăm chú nơi đó, kẻo có mấy đầu lão Yêu tộc cổ lão xuất hiện, trực tiếp làm cho Hoa Quả Sơn nổ tung.
ý nghĩ vừa dứt dưới đáy lòng, mười vạn dặm sóng biếc đã qua.
đằng sau bia đá Thiên Nhai Hải Giác, Đạo Nhân khôi ngô kia đứng chắp tay, đưa lưng về phía chúng sinh Ngũ Bộ Châu.
Đạo Tổ!
Đạo Tổ chỉ là đứng ở nơi đó, liền giống như tự thành một giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận