Ngự Thú: Cẩu Hai Năm Đem Thiên Phú Tiến Hóa Thành Thần Cấp

Chương 354: Cmn, nơi nào bay tới ngũ giai cát vàng Thạch Cự Nhân a! ! ! .

Chương 354: Mẹ nó, từ đâu bay tới Ngũ giai Cát Vàng Thạch Cự Nhân vậy! ! !
Ngao ngao ngao!
Hống hống hống!
Lúc này!
Ở một khu vực khác tại dã ngoại Bạch Lan thành.
Cách khu đất nghèo Trần Hiên ở một khoảng cách.
Một đám âm thanh chiến đấu của Huyễn Thú truyền đến.
Kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết của mấy con Huyễn Thú vang lên.
Sau đó là âm thanh của mấy Ngự Thú Sư truyền đến.
"Đáng ghét!"
"Đây chính là thực lực của Tinh Cương cấp Ngự Thú Sư sao?"
"Quả nhiên Bí Ngân cấp Ngự Thú Sư muốn vượt cấp chiến thắng Ngự Thú Sư cao cấp hơn, hầu như là không thể!"
Lúc này!
Mồ hôi trên trán m·ô·n·g Điền không ngừng chảy xuống.
Mà áo của hắn sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
Thở hổn hển.
Vẻ mệt mỏi đã hiện rõ tr·ê·n mặt hắn.
Mà giờ khắc này!
Huyễn Thú thủ hộ bên cạnh hắn.
Cũng chỉ còn lại hai con.
Một con Huyễn Thú loại hình voi, cả người đầy v·ết m·áu loang lổ.
Một con khác lại là Huyễn Thú loại hình thực vật.
Cũng chật vật không kém.
m·ô·n·g Điền tổng cộng triệu hồi ra bốn con Huyễn Thú Tam giai Thập Tinh đẳng cấp.
Hai con khác đã bị thương nặng, bị hắn gọi trở về.
Mà hai con còn lại này hiển nhiên cũng đã gần đến cực hạn.
Nếu như tiếp tục chiến đấu, rất dễ dàng cũng sẽ bị đối phương t·r·ảm s·á·t.
Nhìn sang hai người bên cạnh.
Chúc Kính Siêu và Lữ Canh Nhất càng thảm hơn, linh lực một thân bọn họ hầu như đã hao hết.
Mà Huyễn Thú bảo vệ còn lại của bọn họ chỉ còn một con.
Thậm chí trong trận chiến vừa rồi.
Hai người bọn họ đều có một con Huyễn Thú không kịp triệu hồi trở về.
Trực tiếp bị t·r·ảm s·á·t.
"Cấp bậc của bọn hắn có ít nhất Tinh Cương cấp Tam Tinh, thậm chí là Ngũ Tinh đẳng cấp!"
"Chỉ là mỗi người xuất động một con Huyễn Thú có thể dễ dàng đối phó chúng ta!"
"Đây chính là Tinh Cương cấp Ngự Thú Sư!"
Lúc này!
Chúc Kính Siêu và Lữ Nhất cũng lộ vẻ ngưng trọng.
Trong ánh mắt mang theo vẻ k·i·n·h h·ã·i cực độ.
Ở trước mặt Tinh Cương cấp Ngự Thú Sư, nếu như bỏ chạy.
Như vậy sẽ lộ ra sơ hở rất lớn.
c·hết càng thảm hại hơn.
Cho nên bọn họ muốn liều một phen.
Bọn họ là Bí Ngân cấp Thập Tinh đẳng cấp Ngự Thú Sư.
Cũng đã nỗ lực đột p·h·á đến Tinh Cương cấp.
Có thể nói là một chân đã bước vào cánh cửa của Tinh Cương cấp Ngự Thú Sư.
Nghĩ như vậy.
Bọn họ cảm thấy ba đ·á·n·h hai, vẫn có thể liều một phen.
Thế nhưng bọn họ đã tính sai một điểm.
Mèo Rừng và Khỉ là người của Đông Bộ Thần Giáo.
Đông Bộ Thần Giáo Ngự Thú Sư đều không phải Ngự Thú Sư thông thường.
Thân thể của bọn họ đã trải qua cải tạo nhân thể.
Linh lực càng thêm c·u·ồ·n·g bạo, hùng hậu.
Giống nhau!
Huyễn Thú của bọn họ cũng trải qua cải tạo đặc t·h·ù của Đông Bộ Thần Giáo.
Càng thêm h·u·n·g ·á·c, tàn độc, cường đại.
So với Huyễn Thú cùng đẳng cấp, cùng nồng độ dòng m·á·u, đều mạnh hơn rất nhiều.
Cho nên Lữ Nhất, Chúc Kính Siêu, m·ô·n·g Điền đều đ·á·n·h giá thấp sức chiến đấu của Mèo Rừng và Khỉ.
Vốn ba người bọn họ là tồn tại tột cùng trong hàng ngũ Bí Ngân cấp.
Mấy con Huyễn Thú chủ lực đều đạt tới huyết mạch cao đẳng, thậm chí đã tiếp cận huyết mạch đỉnh tiêm.
Cho dù gặp Ngự Thú Sư Tinh Cương cấp thông thường cũng có thể đ·á·n·h một trận.
Không ngờ lại gặp hai trưởng lão cường đại của Đông Bộ Thần Giáo.
Rất nhanh!
Huyễn Thú của bọn họ liền bại trận.
Mà hiển nhiên.
Bọn họ đã lâm vào khốn cảnh tuyệt vọng.
Hai người Đông Bộ Thần Giáo, chỉ xuất động một đầu Huyễn Thú chủ lực.
Những Huyễn Thú khác bên cạnh bọn họ, còn có hai đầu Huyễn Thú khí thế h·u·n·g· ·á·c đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Bọn họ không có bất kỳ cơ hội chiến thắng hoặc bỏ trốn nào.
"Đáng ghét, đám ác tặc Đông Bộ Thần Giáo này!"
"Đám người kia làm nhiều việc ác, chúng ta không chỉ không có biện p·h·áp tiêu diệt bọn chúng!"
"Hơn nữa còn phải c·hết ở tr·ê·n tay bọn chúng."
"Quá không cam lòng!"
Lữ Nhất biểu lộ vẻ không cam lòng nói.
Mà nghe được lời hắn nói.
Chúc Kính Siêu và m·ô·n·g Điền cũng lộ ra vẻ không cam lòng tương tự.
Đúng vậy!
Nếu như mình có thể cùng Huyễn Thú cường đại ở dã ngoại, oanh oanh l·i·ệ·t l·i·ệ·t c·hết trận.
Vậy thì bọn họ cũng nhắm mắt.
Nhưng bọn họ lại phải c·hết ở tr·ê·n tay đám người Đông Bộ Thần Giáo làm nhiều việc ác này.
Chính mình còn không có cơ hội thông báo cho người của Bạch Lan thành.
Điều này khiến bọn họ c·hết thật không có giá trị.
Quá uất ức.
Là một Ngự Thú Sư, ai cũng có hùng tâm tráng chí.
c·hết uất ức như vậy, sao có thể cam tâm.
"Ha ha ha, thế này đã xong rồi sao?"
"Không giãy dụa nữa à?"
"Thật sự là không thú vị a!"
Thấy ba người lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, không cam lòng.
Khỉ cười ha hả.
Hắn vô cùng thích thú dáng vẻ đ·a·u khổ của người khác.
"Ha ha, đúng vậy!"
"Đừng dừng lại a, tiếp tục phản kháng đi!"
"Để cho chúng ta xem dáng vẻ đ·a·u khổ, tuyệt vọng của các ngươi!"
"Giãy dụa đi, để cho chúng ta thưởng thức thêm một chút!"
Mèo Rừng càng lộ ra vẻ mặt dữ tợn, vặn vẹo.
Bọn họ mặc sức giễu cợt Lữ Nhất, Chúc Kính Siêu, m·ô·n·g Điền ba người.
Mà ba người đối mặt với sự trào phúng của Mèo Rừng và Khỉ.
Chỉ có thể x·ấ·u hổ chịu đựng.
Bọn họ hiện tại căn bản không có lực phản kháng.
Nếu như mở miệng hoặc giãy dụa.
Chỉ là tăng thêm lạc thú cho loại biến thái như bọn hắn mà thôi.
Ùng ùng!
Đột nhiên!
Một trận dị động từ phía trên không trung của Mèo Rừng và Khỉ truyền đến.
Nhất thời thu hút sự chú ý của Chúc Kính Siêu, Lữ Nhất, m·ô·n·g Điền ba người.
"Thứ gì vậy?"
Ba người mở to hai mắt.
Hướng lên phía bầu trời nhìn lại.
Nhất thời hai mắt trợn tròn.
Chỉ thấy được phía trên Mèo Rừng và Khỉ không xa.
Đột nhiên nứt ra một đạo vết rách khổng lồ.
Một thân ảnh to lớn từ trong vết nứt xé trời đó rơi xuống.
Hướng về phía Mèo Rừng và Khỉ đ·ậ·p tới.
"Thật là không có thú vị, thế này đã không phản kháng!"
"Nếu đã vậy, vậy thì g·iết thôi!"
Mà thấy Chúc Kính Siêu ba người không phản kháng nữa.
Mèo Rừng tr·ê·n mặt lộ ra vẻ không thú vị.
Chuẩn bị ra lệnh cho Huyễn Thú của mình g·iết c·hết ba người.
Nhưng mà sau một khắc.
Hắn liền thấy Chúc Kính Siêu, Lữ Nhất, m·ô·n·g Điền ba người đột nhiên mở to hai mắt.
Nhìn về phía bọn họ.
"Không đúng, bọn họ là đang nhìn phía tr·ê·n đầu chúng ta!"
Hai người lập tức cũng cảm nh·ậ·n được dị động tr·ê·n đỉnh đầu.
Nghi hoặc nhìn lên bầu trời.
Sau một khắc!
Nhất thời thân thể chấn động.
Cổ c·ứ·n·g ngắc.
Ánh mắt trợn to.
Hống hống hống!
Chỉ thấy một thân ảnh to lớn mang theo tiếng gầm phẫn nộ đang hướng về phía bọn họ đ·ậ·p tới.
Thân ảnh kia cao chừng mười mấy mét.
Thân thể giống như nham thạch.
Linh lực cuồn cuộn từ tr·ê·n người nó tản ra.
"Đây, đây là Cát Vàng Thạch Cự Nhân!"
"Mẹ nó, đây còn là sóng linh lực Ngũ giai đẳng cấp!"
"Mẹ nó, từ đâu bay tới Ngũ giai Cát Vàng Thạch Cự Nhân vậy! ! ! !"
Mèo Rừng và Khỉ hai người nhất thời mắt trợn tròn, miệng há hốc. .
Bạn cần đăng nhập để bình luận