Ngự Thú: Cẩu Hai Năm Đem Thiên Phú Tiến Hóa Thành Thần Cấp

Chương 230: Tiểu tử ngươi gặp vận may ah, cùng loại này nhân vật truyền kỳ cùng nhau.

Chương 230: Tiểu tử ngươi gặp may đấy, lại cùng nhân vật truyền kỳ như vậy.
Rất lâu sau!
Một bàn người cùng nhau reo hò.
"Nhanh, mau kể xem nửa năm qua tiểu tử ngươi đã đi đâu!"
"Có phải đã gặp tiểu cô nương kia nên không đi nổi hay không!"
"Cho nên sung sướng nửa năm, nhưng vừa phát hiện mình hông không chịu nổi mới trở về!"
Xác định không phải ảo giác khi thấy Lữ Vĩ.
Cũng không phải Quỷ Hồn.
Đám người lại một lần nữa trêu đùa Lữ Vĩ.
"Đúng vậy, còn có Trương Lãng đâu?"
"Tiểu tử kia rất yêu lão bà của mình, ngươi gặp tiểu cô nương không nhúc nhích!"
"Hắn cũng sẽ không!"
Đám người hướng về phía Lữ Vĩ trêu ghẹo.
Thế nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập vui vẻ, tràn ngập sự quan tâm.
Lữ Vĩ có thể trở về, bọn họ tự nhiên vui mừng nhất, bọn họ giống như người nhà của Lữ Vĩ vậy.
"Trương Lãng tiểu tử kia về nhà trước báo cáo rồi!"
"Các ngươi biết, hắn là kẻ sợ vợ mà!"
"Ta không phải tới đây trước báo bình an cho các ngươi hay sao!"
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của mọi người.
Tuy Lữ Vĩ t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g vẫn ba hoa, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm động.
"May mà có Trần Hiên lão đệ và Mai Hương muội tử, ta mới có thể gặp lại được đám huynh đệ tốt này!"
"Bọn họ thực sự là đại ân nhân của ta!"
Lúc này, trong lòng Lữ Vĩ đối với Trần Hiên và Liễu Mai Hương càng thêm vài phần cảm kích.
"Hắc hắc hắc, các huynh đệ!"
"Các ngươi nghe cho kỹ đây, lần này cố sự của ta Lữ Vĩ, chính là cố sự truyền kỳ!"
Lữ Vĩ cười một cách thần bí.
Vì vậy bắt đầu chia sẻ về những tao ngộ của mình và Trương Lãng.
Mà theo lời kể sinh động như thật của Lữ Vĩ về tao ngộ của hắn và Trương Lãng ở Đào Nguyên thôn. Nhất thời vẻ mặt của mọi người cũng theo đó mà không ngừng phập phồng.
Nghe tới lúc móng vuốt sắc bén của Ác Nguyên Tà Ma kia lập tức xuyên thủng n·g·ự·c của Lữ Vĩ. Đám người càng khẩn trương nín thở.
Chăm chú nhìn chằm chằm Lữ Vĩ.
Mà khi nghe nói con Ác Nguyên Tà Ma kia ở thời khắc mấu chốt bị đánh bay. Mọi người mới thở phào một hơi.
"Là Trần Hiên lão đệ và Mai Hương muội tử, bọn họ là ân nhân cứu mạng của ta."
Sau khi nói xong.
Trong mắt Lữ Vĩ vẫn ẩn chứa sự cảm kích sâu đậm đối với Trần Hiên và Liễu Mai Hương.
"Ngọa Tào? Ngươi nói Trần Hiên và Liễu Mai Hương?"
"Hai học sinh trong truyền thuyết kia?"
"Tiểu tử ngươi lại gặp được bọn họ, ngươi thật đúng là gặp may mắn!"
Đám người sau khi nghe xong.
Vừa kinh ngạc, vừa hâm mộ.
Việc Trần Hiên và Liễu Mai Hương dẫn dắt vô số Ngự Thú Sư tiêu diệt Trùng Giác Đoàn, đối với những tán nhân Ngự Thú Sư bọn họ mà nói, chính là cố sự truyền kỳ, nhiệt huyết nhất.
Đối với những tổ chức tà ác làm nhiều việc ác kia.
Bọn họ đã từng huyễn hoặc chính mình dẫn dắt vô số Ngự Thú Sư, xông lên tiêu diệt bọn chúng.
Trở thành anh hùng vạn người kính ngưỡng, thế nhưng bọn họ thủy chung đều là vai phụ.
Chỉ có những anh hùng như Trần Hiên và Liễu Mai Hương.
Mới là nhân vật chính mà bọn họ đưa vào chuyện xưa của mình. Cho nên trong quần thể tán nhân Ngự Thú Sư.
Trần Hiên và Liễu Mai Hương được rất nhiều người tôn kính. Tuổi còn trẻ đã dám làm chuyện lớn như vậy.
Hơn nữa lại làm thành công, đây mới là sự tình bọn họ kính nể nhất.
""
"Trần Hiên lão đệ và Mai Hương muội tử nổi danh như vậy?"
Nhìn thấy lúc nhắc tới tên Trần Hiên và Liễu Mai Hương. Mấy huynh đệ của mình đều lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.
Lữ Vĩ có chút giật mình.
Mấy huynh đệ này của hắn có thể nói là vô cùng ngạo mạn.
Hắn chưa từng thấy bọn họ ngưỡng mộ người khác như vậy.
"Tới tới tới, xem ra đã đến lúc chúng ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe!"
Nhìn thấy Lữ Vĩ mờ mịt.
Đám người phá lên cười.
Sau đó lại một lần nữa thao thao bất tuyệt.
Thần thái phấn chấn kể lại chuyện xưa của Trần Hiên và Liễu Mai Hương. Nơi ẩn núp cấp hai.
Ngô đồng mộc thành! Trần gia!
Đây là bổn gia của Trần gia ở Bạch Lan thành.
Mà Trần gia của Trần Hiên bọn họ ở Bạch Lan thành, là một nhánh tách ra từ Trần gia ở ngô đồng mộc thành. Bởi vì một số nguyên nhân, được phân đến Bạch Lan thành bên trong nơi ẩn núp cấp một để phát triển.
"Một kỳ thi đại học sắp tới!"
"Nhiều năm như vậy, nhánh ở Bạch Lan thành kia, bồi dưỡng hậu bối càng ngày càng kém!"
"Năm nay là cơ hội cuối cùng của bọn họ!"
"Nếu như lứa mới nhất của bọn họ, vẫn quá kém!"
"Trần Phổ, ngươi với thực lực tương đối đi khảo nghiệm bọn họ!"
"Nếu như bọn họ vẫn không đạt được mong muốn!"
"Như vậy bọn họ đừng nghĩ trở về bổn gia nữa!"
Một âm thanh uy nghiêm ồm ồm truyền đến.
Thanh âm không lớn, nhưng lại rõ ràng truyền ra. Nơi ẩn núp cấp hai.
Đây là khu vực cao cấp, hung hiểm hơn, nhưng đồng thời cũng có nhiều kỳ ngộ hơn.
Nhiều Huyễn Thú hơn, chủng tộc cường đại hơn, còn có nhiều tài nguyên cao cấp hơn. Tuy hung hiểm, nhưng cũng có nhiều kỳ ngộ để tự mình nâng cao thực lực.
Rất nhiều người cho rằng vì thực lực giảm sút mà bị điều xuống chi nhánh, bọn họ đều muốn một ngày kia có thể trở lại bổn gia.
Hưởng thụ sự bồi dưỡng từ nhiều tài nguyên hơn.
"Vâng, gia chủ!"
Nghe thấy lời nói của gia chủ. Trần Phổ cung kính gật đầu.
"Lui ra đi!"
Chỉ còn âm thanh uy nghiêm kia không ngừng quanh quẩn. .
Bạn cần đăng nhập để bình luận