Ngự Thú: Cẩu Hai Năm Đem Thiên Phú Tiến Hóa Thành Thần Cấp

Chương 260: Con bà nó, cái này không nói Võ Đức nhân, dĩ nhiên là cháu của ta, không hổ là ta Trần gia tốt nhi! .

Chương 260: Con bà nó, cái tên không nói Võ Đức này, dĩ nhiên là cháu của ta, không hổ là con cháu Trần gia ta!
"Không xong, không xong rồi, lão gia!"
"Trần Phàm, Trần Phàm t·h·iếu gia bị người ta đ·á·n·h!"
Thành Bạch Lan, Trần gia.
Đột nhiên, tiếng hạ nhân hốt hoảng gọi ầm ĩ truyền đến.
Khiến cho Trần Tán đang ở trong đại sảnh cùng Trần Phổ và Trần Bình uống trà nhất thời sắc mặt đại biến.
"Cái gì! !"
Trần Phàm là t·h·iếu gia thuộc lứa tuổi trẻ của bổn gia tới.
Tuy tư chất ở bổn gia xem như là bình thường.
Thế nhưng có thể ở độ tuổi trẻ như vậy, đã đạt đến Bí Ngân cấp Tam Tinh. Nói thế nào cũng là người của bổn gia.
Nếu như xảy ra chuyện gì.
Vậy thì bọn họ ở riêng mất chức rồi.
"Cái gì, Phàm nhi làm sao vậy?"
"Hắn không sao chứ?"
Trần Phổ cùng Trần Bình nghe được tin tức này. Cũng từ trên ghế nhảy dựng lên. Đặc biệt là Trần Bình.
Là phụ thân của Trần Phàm, nghe được con mình bị đ·á·n·h. Phản ứng tự nhiên là lớn nhất.
Từ trên ghế nhảy bật lên. Chén trà đều suýt chút nữa ném ra ngoài.
Mà giờ khắc này!
Một người cả người chật vật được cáng cứu thương khiêng vào.
"Phàm nhi, con không sao chứ?"
Trần Bình nhìn thấy con mình được mang vào. Nhất thời nóng nảy vọt tới.
"Là ai đ·á·n·h con thành như vậy?"
"Ở thành Bạch Lan này, đám người trẻ tuổi chắc chắn không có ai có thể đ·á·n·h con thảm như vậy!"
"Chẳng lẽ là có lão già không biết xấu hổ nào ra tay?"
Trần Bình có chút p·h·ẫ·n nộ hô!
"Không phải trưởng bối, là một tên tiểu t·ử xấp xỉ tuổi ta làm!"
"Đúng vậy, tiểu t·ử kia không nói Võ Đức!"
"Ta đề nghị tỷ thí với hắn, hắn trực tiếp cho Huyễn Thú đ·á·n·h ta!"
Người Trần gia p·h·át hiện Trần Phàm xong.
Đã sớm cho hắn tiến hành một phen trị liệu.
t·r·ải qua trị liệu của Huyễn Thú từ Ngự Thú Sư. Hắn tuy trong lúc nhất thời vẫn không thể xuống đất.
Thế nhưng cũng đã thanh tỉnh rất nhiều.
Xem thần sắc của hắn, tin chắc rất nhanh hắn có thể xuống đất. Hắn đem chuyện xảy ra trước đó kể lại.
Nhất thời, mọi người trong đại sảnh, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
"Nguyệt Quang Gấu Trúc?"
"Không nghĩ tới vẫn còn có thanh niên dám bồi dưỡng loại Huyễn Thú có độ khó tiến hóa lớn như vậy!"
"Vậy mà còn bồi dưỡng thành công, thật là khó lường!"
"Xem ra, t·h·i·ê·n phú của hắn tất nhiên vô cùng cường đại!"
Thấy được Trần Phàm chỉ là bị dạy dỗ một trận.
Hoàn toàn không p·h·ải lo đến tính m·ạ·n·g, Trần Phổ không quá mức lo lắng.
Ngược lại, có chút kinh ngạc về Huyễn Thú mà Trần Phàm nói, người trẻ tuổi kia bồi dưỡng. Nguyệt Quang Gấu Trúc.
Đây là một loại chỉ có một hình thái tiến hóa, nhưng lại sở hữu huyết mạch cường đại đỉnh tiêm.
«Trong số các Huyễn Thú đã biết có hình thái tiến hóa, lực chiến đấu của nó, được xếp vào năm vị trí đầu. Thực lực vô cùng cường đại, đồng thời tiềm lực cũng rất lớn.» Huyễn Thú có dòng họ huyết mạch càng cao, tiềm lực càng lớn.
Xác suất thành công khi tiến hóa đến hình thái cao cấp hơn càng lớn.
Đồng thời, xác suất tiến hóa thành công Huyễn Thú hình thái cao, huyết mạch cao cũng càng lớn.
Nguyệt Quang Gấu Trúc huyết mạch đỉnh tiêm, nếu như tiến hóa đến hình thái Huyễn Thú siêu cấp tiến hóa. Như vậy, khả năng tiến hóa thành Huyễn Thú huyết mạch cao là rất lớn.
Thậm chí cũng có xác suất nhỏ tiến hóa thành Huyễn Thú lộ tuyến huyết mạch đỉnh tiêm tương tự.
Có thể nói, huyết mạch chủng tộc cao cấp, bất luận là ở hình thái nào đều vô cùng trọng yếu. Thế nhưng, xác suất tiến hóa thành công của Nguyệt Quang Gấu Trúc lại vô cùng nhỏ.
Thậm chí không đến một phần vạn.
Một Ngự Thú Sư nếu muốn ở hình thái tiến hóa bồi dưỡng Huyễn Thú hiếm thấy, khó có thể tiến hóa như thế. Có thể cần phải tốn hao rất nhiều thời gian.
Một năm, hai năm, vận khí không tốt, có thể cần vài chục năm. Thậm chí cả đời đều không thể tiến hóa thành công, làm như vậy hiển nhiên là được ít hơn m·ất.
Có thời gian và tài nguyên như vậy, đi bồi dưỡng Huyễn Thú hình thái khác.
Chỉ sợ sớm đã đạt tới Bí Ngân cấp, thậm chí Bí Ngân cấp cao tinh.
Cho nên, khi nghe nói một t·h·iếu niên xấp xỉ tuổi Trần Phàm đã bồi dưỡng thành công Nguyệt Quang Gấu Trúc. Trần Phổ mới giật mình như vậy.
"Không nghĩ tới ở một nơi hẻo lánh như thành Bạch Lan, vẫn còn có t·h·iếu niên xuất sắc như vậy!"
Lúc này, nghe rõ đầu đuôi câu chuyện.
Trần Bình cũng có chút giật mình. Mà giờ khắc này!
Những người ở riêng bên phía Trần Tán.
Sau khi Trần Phàm thuật lại câu chuyện. Càng là mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
"Nguyệt Quang Gấu Trúc, tê, đây không phải là Huyễn Thú của cháu trai Trần Hiên của chúng ta sao?"
"Ở thành Bạch Lan này, cũng chỉ có đại điệt Trần Hiên, mới có Nguyệt Quang Gấu Trúc!"
Lúc này, Trần p·h·ậ·t Kim, Trần p·h·ậ·t Hùng tam huynh đệ nhất thời hai mặt nhìn nhau.
"Nguyệt Quang Gấu Trúc, lau, đây không phải là Huyễn Thú của Tiểu Hiên sao?"
"Sao hắn lại trùng hợp đụng phải Trần Phàm, còn đ·á·n·h cho hắn một trận cơ chứ?"
"Bất quá ha ha ha, không hổ là con trai ta, dễ dàng đ·á·n·h bại t·h·i·ê·n tài bổn gia tới!"
Trần Ất Sinh đầu tiên là kinh hãi.
Thế nhưng rất nhanh trong lòng càng đắc ý. Trần Hiên trực tiếp dùng Huyễn Thú đ·á·n·h bại Trần Phàm. Mặc dù không phải là hai bên Huyễn Thú chiến đấu với nhau.
Thế nhưng đây cũng coi như biến hình đ·á·n·h bại Trần Phàm. Hơn nữa còn là dễ dàng đ·á·n·h bại.
Nghe nói con mình đ·á·n·h bại t·h·i·ê·n tài từ bổn gia tới. Trần Ất Sinh vẫn là rất đắc ý.
"Giỏi lắm tiểu t·ử!"
"Không hổ là tôn t·ử của lão phu, quả nhiên có một bộ!"
"Vụ mua bán mấy quả t·ử Viêm Tâm Linh Quả này cũng thật tốt!"
"Đối với người thành Bạch Lan chúng ta mà nói, t·ử Viêm Tâm Linh Quả tuy là tài nguyên trân quý!"
"Thế nhưng đối với bổn gia mà nói thì không phải!"
"Đây coi như là trước hướng bổn gia thu lấy một ít lợi tức, vì nhiều năm như vậy đã không chiếu cố tốt cho mạch chúng ta!"
Nghe Trần Phàm kể chuyện.
Trần Tán trong lòng cũng cười đắc ý.
Từ khi Trần Ất Sinh ở trong trận đấu lãnh địa biểu hiện ưu tú như vậy. Mà lại suy đoán được đại tôn t·ử của mình có t·h·i·ê·n phú cường đại. Trần Tán xem hai cha con này như bảo bối.
Mặc kệ hai người làm chuyện gì. Đầu tiên là đứng ở bên phía bọn họ.
Cho nên khi nghe Trần Hiên đ·á·n·h Trần Phàm một trận. Không chỉ Trần Tán không trách cứ chút nào. Ngược lại trong lòng còn tán thưởng Trần Hiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận