Mô Phỏng Trở Thành Sự Thật, Ta Từng Nhìn Xuống Vạn Cổ Tuế Nguyệt?

Mô Phỏng Trở Thành Sự Thật, Ta Từng Nhìn Xuống Vạn Cổ Tuế Nguyệt? - Chương 08: Chung Nam sơn đầu mùa xuân ngủ thật say (length: 8347)

【 Tam Chân giáo ở bắc địa thâm căn cố đế, ảnh hưởng sâu xa. ] 【 không ít hào môn vọng tộc đệ tử bái nhập Tam Chân giáo, bây giờ thiên hạ loạn lạc, để cầu tích họa ] 【 trong môn đệ tử, không ít người nói đến, bất quá ỷ có một cái đệ đệ tốt thôi. ] 【 bất quá là ỷ vào nịnh bợ sư tổ thôi. ] 【 ngươi tâm cảnh nhẹ nhàng, không nóng không vội, hoàn toàn như trước đây mỗi ngày tu hành. ] 【 một ngày này, sư phụ vì ngươi mang đến một phong thư. Trên phong thư viết tên Lục Vũ, mà nội dung trong thư chỉ có mấy chữ ngắn ngủi: "Cha nguy, nhanh cứu." ] 【 trong lòng ngươi thắt lại, nhìn kiểu chữ trên thư, ngươi lập tức nhận ra, đây là thư Lục Vũ gửi. ] 【 tháng này đến nay, dưới núi không ngừng có tin tức truyền đến, Hà Bắc hai tỉnh đã rơi vào tay địch, kỵ binh đã bắt đầu vượt sông. ] 【 Thủ tướng Đại Khánh vương triều, nghe ngóng rồi chuồn mất. ] 【 với tính tình của cha, hơn phân nửa sẽ không trốn, chẳng lẽ là tử chiến, lại còn do Lục Vũ gửi thư, vậy hiện tại tình hình rất nguy hiểm. ] 【 ngươi nhíu mày, nhìn xem lá thư trong tay trầm tư hồi lâu. ] 【 nhắc nhở: Hôm nay thiên nhân chuyển sinh đã kết thúc, mời ngày mai lại đến, đã lưu trữ. ] 【 ấm áp nhắc nhở: Không có vật phẩm đặc biệt ban thưởng, lần này chuyển sinh ban thưởng, mời kiểm tra và nhận sau khi chuyển sinh kết thúc. ] 【 nhân gian một ngày, trong đỉnh mười năm. ] Theo quy tắc này nhắc nhở hiện lên, tuyên bố mô phỏng Du Khách hôm nay kết thúc.
Cái Thiên Nhân chuyển sinh này cũng —— "Chống nghiện à?"
Mắt hắn rơi vào dòng tin cuối cùng, thư Lục Vũ gửi, nội dung đề cập cha hắn đang gặp nguy hiểm.
Bức thư này giống như một đáp án chưa được giải, lại lần nữa đặt hắn vào ngã tư đường lựa chọn.
Là xuống núi hay là tiếp tục tu luyện trong núi.
Hắn có mệnh cách 【 Đại Khí Vãn Thành 】, xem ra muốn đi theo con đường hậu kỳ tích lũy chờ thời.
Mười năm mô phỏng, tu vi tiến bộ, vẫn là ở lại tu luyện trong núi hay là xuống núi?
Dù sao, nếu như có thể ảnh hưởng đến thế giới Côn Hư này cũng có thể nhận được phần thưởng.
Xem ra lại là một lần lựa chọn quan trọng, vừa khéo đúng thời điểm kết thúc.
Du Khách nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng vẫn tĩnh lặng.
Hắn ngáp một cái, cơn buồn ngủ như thủy triều ập đến.
Hắn không chắc có phải mình đang ảo giác không, nhưng lần này sau khi mô phỏng kết thúc, hắn thực sự cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết, hao tổn tinh thần.
Buồn ngủ quá!
Hắn lật người, ngủ một giấc thật say.
Nhưng mà, khi Du Khách ngủ say, chiếc đỉnh cổ xưa trong đầu hắn lại bắt đầu xoay chậm, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Quanh thân Du Khách như có luồng khí nhỏ, hút từng tia từng sợi linh khí vào cơ thể.
Theo linh khí không ngừng tràn vào, những hoa văn nặng nề trên 【 Côn Hư đỉnh 】 như được trao cho sinh mệnh, trở nên sống động.
. . .
. . .
Vĩnh Tường năm thứ hai mươi, đầu xuân.
Núi Chung Nam.
Mưa xuân như tơ.
Vô số giọt mưa rơi tí tách lên mái hiên đạo quán trên sườn núi.
Nước mưa hội tụ lại rồi theo mái ngói chảy xuống, biến thành những đường mưa nối nhau rơi xuống đất.
Dưới mái hiên, một đám tiểu đạo sĩ Tam Chân giáo khoanh tay đứng, mắt chăm chú nhìn phương xa, trong đáy mắt mang vẻ thưởng thức vẻ đẹp non sông nhưng cũng có chút lười biếng.
Bên ngoài đạo quán, núi xanh như mày ngài.
Hôm nay mưa xuân dai dẳng, các tiểu đạo sĩ được miễn nỗi khổ phải dậy sớm công phu, không cần vất vả lên xuống núi nữa.
Tuổi bọn hắn hầu hết đều vừa đến tuổi trưởng thành.
Thật là nhàn nhã.
Mưa mỗi lúc một lớn, hạt mưa như đậu nành rơi trên bậc đá xanh, tung bọt hơi nước tràn ngập trong không khí, bọn họ nhao nhao né tránh, sợ bị hơi nước lạnh buốt kia thấm vào người.
Tuy đang đầu xuân, trong núi vẫn còn dư âm của cái lạnh mùa đông, ban đêm vẫn cần mặc dày để chống lạnh.
Lúc này, một tiếng nói đột ngột phá vỡ sự tĩnh mịch của màn mưa.
"Các ngươi xem kìa, chẳng phải là sư thúc tổ Lục Trầm sao?"
Gió táp mưa sa, ánh mắt vốn dĩ đã mờ ảo, nhưng có một tiểu đạo sĩ mắt tinh vẫn nhận ra thân ảnh đó.
Mọi người cùng nhau nhìn theo hướng âm thanh đó.
Chỉ thấy trên đường núi, một thân ảnh đang chật vật di chuyển xuống trong mưa gió.
Quần áo đã bị nước mưa thấm ướt, áp sát vào người, lộ ra vài phần lúng túng.
Nhưng, cảnh tượng như vậy cũng không khiến mọi người cảm thông, mà ngược lại làm dấy lên một trận xì xào bàn tán cùng mỉa mai bất mãn.
"Dừng đi! Mưa lớn như vậy còn ra ngoài luyện tập, thật sự là tự mình chuốc lấy cực khổ, không sợ lũ quét sao?"
"Chậc chậc, giả vờ giả vịt thôi." Một tiểu đạo sĩ khinh miệt lắc đầu, mắt tràn đầy vẻ coi thường.
"Đúng đấy, chẳng phải chỉ giỏi nịnh bợ người khác sao? Có ông bố giàu có, trong nhà có chút bối cảnh thì có gì mà đắc ý." Có người ghen tị nói thầm.
Phải biết rằng, sư tôn của bọn họ khi gặp Lục Trầm cũng phải cung kính gọi một tiếng sư thúc.
Mà giờ phút này, khi Lục Vũ đã rời đi.
Đám đạo sĩ trẻ tuổi này lại không hề che giấu sự bất mãn và mỉa mai đối với Lục Trầm.
"Một chút thiên phú cũng không có, học đạo năm năm rồi, sợ là đến ta cũng đánh không lại, ha ha."
"Nói về sư thúc tổ Lục Vũ, đây mới thực sự là anh hùng hào kiệt, dẫn theo một đám sư huynh xuống núi về phương bắc, nếu không phải năm ngoái ta còn nhỏ tuổi quá, cũng đã cùng nhau lên đường."
"Đúng đấy, đúng đấy." Các tiểu đạo sĩ xung quanh nhao nhao phụ họa.
Đang chờ Lục Trầm đến gần đạo quán.
Trong đám đạo sĩ này, người cao nhất đứng lên, nhìn lướt qua đám người, trong giọng nói tràn đầy khinh miệt:
"Nhìn vị sư thúc tổ Lục Trầm này, võ học tu vi thì thường thường, gan lại nhỏ, đến cả dũng khí xuống núi rèn luyện cũng không có."
Thanh âm không lớn, nhưng đủ để Lục Trầm nghe được.
Lời hắn vừa dứt, ánh mắt mọi người lại cùng nhau nhìn về thân ảnh trên con đường núi kia, chờ mong xem hắn có phản ứng gì.
Nhưng mà, thân ảnh đó chỉ hơi dừng lại một chút, rồi khôi phục nguyên trạng, tiếp tục một mình đi trong mưa gió, như thể tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến hắn.
Hình bóng Lục Trầm trong mưa gió càng trở nên cô độc.
Trong cơn mưa tầm tã, hắn xuống núi.
"Thôi đi, vô vị."
Nhìn bóng lưng Lục Trầm rời đi, đạo sĩ cao lớn lẩm bẩm.
Lúc này, một tiểu đạo sĩ trên mặt lấm tấm những nốt tàn nhang đến gần, thân hình cậu non nớt, là người nhỏ tuổi nhất trong đám đạo sĩ này.
Sang năm mới đến tuổi trưởng thành, chính thức bước vào hàng ngũ người lớn.
Thiên hạ đại loạn, cậu sớm bị gia đình sắp xếp, đưa vào trong núi để tránh họa.
Cậu nói nhỏ, giọng điệu lộ ra một chút cảm xúc phức tạp:
"Sư thúc tổ Lục Trầm kia, ngược lại là rất cần cù, một năm 365 ngày, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Ta mấy lần nửa đêm tỉnh giấc đi tiểu, đều thấy hắn một mình luyện đứng tấn."
Đạo sĩ cao lớn khẽ hừ một tiếng, không quan tâm.
"Cần cù thì thế nào? Thiên phú không đủ, có luyện thêm thì cũng khó có thể thành tựu. Ngươi biết không, tu hành ở đời này, hai chữ thiên phú, nặng tựa Thái Sơn."
Tiểu đạo sĩ nhìn theo bóng lưng Lục Trầm, trong lòng nổi lên một làn sóng:
Người như vậy, có thật sự vô dụng như lời người khác nói không?
Không lâu sau.
Mưa rào đã lặng lẽ chuyển thành mưa phùn, từng tia từng tia lạnh lẽo xuyên qua vạt áo, nhẹ nhàng thấm vào da thịt.
Bên trong đạo quán, giờ công phu buổi sớm đã kết thúc, các đệ tử nhao nhao thu dọn y phục, chuẩn bị vào khóa học.
Thân ảnh từng đi đi lại lại, trong mắt mọi người, từ sự chú ý ban đầu dần trở nên lãng quên.
Nhưng, dù ánh mắt người ngoài có thay đổi thế nào, thân ảnh kia từ đầu đến cuối vẫn như một, kiên định mà bền bỉ.
Hắn hoàn thành việc lên núi luyện công buổi sớm, động tác dần chậm lại, cuối cùng đứng lặng yên bên cạnh một vũng nước mưa.
Mặt nước khẽ rung động, phản chiếu một gương mặt thiếu niên trầm tĩnh, mắt sáng ngời.
Hắn đi vào một căn phòng nhỏ đơn độc ở giữa sườn núi.
Trên bàn trong phòng lặng lẽ đặt một phong thư.
Mấy chữ phía trên chạm đến trái tim thiếu niên.
"Cha nguy, mau trở về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận