Mô Phỏng Trở Thành Sự Thật, Ta Từng Nhìn Xuống Vạn Cổ Tuế Nguyệt?

Mô Phỏng Trở Thành Sự Thật, Ta Từng Nhìn Xuống Vạn Cổ Tuế Nguyệt? - Chương 18: Lục gia quân chạy, nam nhi đến chết tâm như sắt (length: 9044)

Côn Hư giới, Hổ Lao quan.
Cửa nam trên đầu thành, một vị tướng lĩnh trung niên ngạo nghễ đứng đó, hắn chính là Tiết Hải, người cầm cờ hiệu nghĩa quân Hà Tây, dưới trướng có hơn sáu ngàn quân, thuộc hàng người nổi bật trong nghĩa quân.
Tổ tiên hắn chính là Phục Ba tướng quân danh chấn bốn phương lúc Đại Khánh khai quốc, gia tộc trung liệt, tổ tông ba đời đều lập công trên chiến trường.
Giờ phút này, ánh mắt Tiết Hải xuyên thấu trùng điệp lửa đạn.
Dưới thành tiếng la giết vang trời, quan ải sẽ bị công phá trong vòng nửa ngày.
"Đã không trụ nổi rồi!"
Tiết Hải trong lòng nặng trĩu.
"Quân của Lục gia, vì sao còn chưa tới?"
"Những người khác đâu?"
Hắn tự nói nhỏ, trong giọng nói lộ ra nỗi sầu lo.
Nếu không có viện quân kịp thời trợ giúp, Hổ Lao quan này e rằng khó giữ.
Đứng sau lưng Tiết Hải là con trai độc nhất của hắn, Tiết Trấn, trên gương mặt trẻ trung tràn đầy bối rối cùng sợ hãi.
"Phụ thân, có thể là Lục Giai Hiên đã..." Tiết Trấn run giọng, hắn không dám nói ra chữ "chạy trốn".
Tiết Hải xoay người, nhìn chăm chú con trai.
"Không thể nào." Hắn lắc đầu.
"Ta giao hảo với Lục Giai Hiên nhiều năm, biết rõ cách làm người của hắn. Dù bỏ mình cũng nhất định là chiến tử sa trường, tuyệt đối không có khả năng bỏ thành mà chạy."
Nhưng mà.
Quân Bắc Phong dưới thành như thủy triều cuồn cuộn kéo đến, những thân ảnh lít nha lít nhít như châu chấu bò lên tường thành.
Mỗi lần quân công thành phía dưới xung kích đều khiến cửa thành kiên cố rung nhẹ, phảng phất như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Tiết Trấn thấy cảnh này, lòng bối rối như bị châm dầu, càng khó mà kiểm soát.
Hắn nắm chặt hai tay, trong giọng nói có chút run rẩy và nghẹn ngào: "Phụ thân, chúng ta...chúng ta thật sự muốn ở đây chờ chết sao? Ta còn chưa đến 25 tuổi mà!"
Trong mắt hắn tràn đầy sợ hãi cùng không cam lòng.
Tiết Hải im lặng một hồi.
Hắn đã hơn năm mươi tuổi, coi như tuổi già, trải qua vô số mưa gió và chiến tranh, từ lâu xem sinh tử nhẹ tựa lông hồng.
Nhưng mà.
Đối mặt với ánh mắt của con trai.
Là một người cha, lòng hắn xót xa.
"Trấn à." Tiết Hải nhìn Tiết Trấn đang quỳ trên đất, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.
"Phụ thân, ta còn chưa thành gia lập nghiệp, nếu ở đây mất mạng, Tiết gia sẽ tuyệt hậu, như thế sao xứng với tổ tiên Tiết gia?"
"Đến lúc này rồi, chúng ta đã tận lực, Hổ Lao quan khí số có lẽ đã hết..." Tiết Trấn tiếp lời.
"Mấy đạo nghĩa quân khác sớm đã có ý rút lui, chúng ta không cần phải đi theo Vương Dương mà táng thân ở đây."
Tiết Hải vừa mới thẳng lưng, như bị dội một gáo nước lạnh.
"Nhưng mà, thanh danh trăm năm của Tiết gia, không thể hổ thẹn? Tiết gia không thể có kẻ đào binh, con biết không?"
"Phụ thân, người yên tâm, sẽ không ai biết đâu, một khi Vương Dương chết trận, ai còn truy cứu hướng đi của chúng ta?"
Tiết Trấn vội vàng nói, "Trong loạn thế này, chỉ có kẻ làm vua người làm giặc."
"Chỉ cần chúng ta sống sót, thì sẽ có hi vọng làm lại. Lưu núi xanh thì còn lo gì không có củi đốt, chỉ cần chúng ta có thể Đông Sơn tái khởi, hậu thế sẽ tự có đại nho biện kinh chính danh cho chúng ta."
Tiết Hải thở dài, như thể trong nháy mắt già đi rất nhiều.
Khó nhọc thốt ra.
"Được."
Nghe cha đáp ứng, trên mặt Tiết Trấn lộ ra vẻ vui mừng như trút được gánh nặng.
Hắn vội đứng dậy, mắt nhìn ra bên ngoài Hổ Lao quan.
Trên chiến trường, xác chết chất đống như núi, máu chảy thành sông.
Trong lòng Tiết Trấn dâng lên cảm giác không cam lòng và phẫn uất tột độ.
Hắn vốn là công tử thế gia, sinh ra đã ngậm thìa vàng, sống trong gấm vóc, vui hưởng phồn hoa.
Lẽ ra hắn phải được vợ đẹp thiếp xinh vây quanh, hưởng thụ những thứ phồn hoa và tốt đẹp của thế gian.
Sao có thể vùi mình ở vùng đất cát bụi phương Bắc này.
Hắn không muốn cùng đám "dân quê" chết ở đây.
Lúc này.
Đúng lúc này, cửa thành phía tây đột nhiên mở rộng, cánh cửa sắt nặng nề rung lên ầm ầm.
Kích động này khiến lính canh ở cửa nam kinh hãi.
Biến động này cũng làm quân Bắc Phong đang tấn công dồn dập ngẩn người trong giây lát, thế công cũng chậm lại.
Tiết Trấn ở cửa nam thấy cảnh này, không khỏi cười lớn.
"Phụ thân thấy chưa? Quân Lục Giai Hiên cũng chỉ đến thế mà thôi."
"Đây chẳng phải là cũng muốn chạy đấy sao."
Lục gia hai triều tiến sĩ, hào cường địa phương, Tiết Trấn không tin Lục gia sẽ từ bỏ vinh hoa phú quý như thế.
"Đi thôi, phụ thân." Tiết Trấn giục.
Tiết Hải vẫn không dám tin, Lục Giai Hiên tuyệt đối không phải loại người này.
Nhưng mà, cửa thành mở toang!
Sự thật bày ra trước mắt, quân Lục gia vậy mà lại chạy.
Một hòn đá làm dậy sóng ngàn trượng.
Tin tức truyền đến, tướng quân Vương Dương không dám tin.
"Sẽ không, hắn sẽ không?"
Hắn hoài nghi Tiết Hải, hoài nghi bất kỳ ai, nhưng chưa từng nghi ngờ Lục Giai Hiên.
Tin tức này giáng một đòn mạnh vào hắn, Vương Dương gần như đứng không vững.
Không ngờ!
Người đầu tiên bỏ chạy lại là quân Lục gia.
Mấy đạo nghĩa quân khác cũng hoảng sợ, có người oán hận, có người cười nhạt.
Nhưng tất cả đều chấn kinh và không hiểu vì sao quân Lục gia lại chạy.
Hành động này khiến quân lính ở các cửa thành xao động.
Liền ngay cả!
Thác Bạt Thuật Di đang chỉ huy ở xa cũng cảm thấy bất ngờ, bọn hắn chọn cửa nam để chủ công còn cửa tây để nghi binh là vì cửa tây có quân Lục gia hung hãn không sợ chết, sức chiến đấu mạnh nhất.
Đặc biệt khó gặm.
Quân ở cửa nam thì đông nhất, dễ công phá nhất, ý chí lực yếu kém nhất.
Thật không ngờ!
Cửa tây lại mở rộng, quân Lục gia dẫn đầu bỏ thành mà chạy.
Trong mắt Thác Bạt Thuật Di, Lục Giai Hiên là người không sợ chết.
Từ sau lần dụ địch trước, hắn lại một lần nữa bị bất ngờ.
Trong trướng, không khí vốn dĩ nghiêm túc bị phá tan, tiếng cười nhạo nổi lên liên tiếp.
"Cái gì mà quân Lục gia, bất quá cũng là lũ người tham sống sợ chết thôi."
"Ha ha ha, lũ Khánh quả thực là đồ nhát gan."
Thác Bạt Thuật Di đứng dậy, trong mắt lóe lên tia sắc bén.
"Không đúng." Hắn trầm giọng nói.
Chỉ thấy!
Bên ngoài cửa tây quân Lục gia bắt đầu bày trận, một luồng sát khí nổi lên.
Tám ngàn quân Lục gia, như dòng lũ đỏ cuồn cuộn chảy ra, cờ xí bay phấp phới trong gió lạnh.
Cờ xí tung bay, thêu chữ "Lục" quang minh chính đại.
Ba kỵ nhân đi đầu.
Lục Giai Hiên ở giữa, bên cạnh là Lục Vũ và Thẩm Mặc.
Lục Giai Hiên ngồi trên lưng ngựa, nhìn tám ngàn quân sĩ, trên mặt ai cũng đầy vẻ kiên nghị, không hề sợ hãi.
"Tốt!"
Toàn là những nam nhi tốt không sợ chết.
Hắn lớn tiếng nói:
"Các huynh đệ, thời cơ lập công đã đến!"
"Hai mươi năm chịu đựng khuất nhục đã hết, hai mươi năm qua non sông tan nát."
"Nam nhi chí khí thép gang, ta Lục Giai Hiên tuyệt không lùi bước."
Tám ngàn quân Lục gia cùng nhau đáp lại, tiếng vang như sấm động.
Thác Bạt Thuật Di thấy cảnh này, nỗi nghi hoặc trong lòng tan biến.
Âm thầm lắc đầu.
Trong trướng lại vang lên tiếng mỉa mai.
"Lục Giai Hiên cũng thường thôi, bộ binh ra khỏi thành giao chiến với kỵ binh thảo nguyên của chúng ta, lại còn có Thiết Phù Đồ điện hạ đích thân huấn luyện."
"Đây chẳng phải là muốn chết, ở trong thành không ở, ha ha."
Thác Bạt Thuật Di vung roi.
"Thiết Phù Đồ nghe lệnh, xông trận từ cửa tây."
"Nên kết thúc rồi, hạ Hổ Lao quan, tiến về phía nam chiếm Giang Nam."
Trong trướng vang lên tiếng hoan hô, trong mắt mọi người hiện lên vẻ hăm hở.
Tiến về phía nam chiếm Giang Nam -- là vinh dự cao nhất của nam nhi Bắc Phong.
Hai mươi năm trước, chúng đã phá Kinh đô, bọn chúng vẫn nhớ như in, bây giờ chúng cũng muốn giống cha anh ngày trước, tiến về phương nam.
Đến Giang Nam sông nước, ngắm mỹ nữ yểu điệu.
"Lục Giai Hiên điên rồi sao, đây không phải là tìm chết sao!" Tiết Hải khó tin nói.
Tiết Hải không khỏi nhìn về tám ngàn quân Lục gia đang khí thế cuồn cuộn, ánh mắt rung động.
Lục gia vậy mà lại ra khỏi thành nghênh địch!
Thiết Phù Đồ của Bắc Phong không phải sức người có thể địch lại.
Tiết Hải cười nhạt nói, "Cái tên Lục Giai Hiên này, hành động như vậy chẳng khác nào tự tìm diệt vong."
Tiết Trấn khẽ nói: "Phụ thân, lúc này chính là cơ hội trời cho, chúng ta vừa hay thừa cơ rời đi."
Tiết Hải lại thở dài.
...
...
Lục Vũ nhìn chăm chú về phía trước, Thiết Phù Đồ như thủy triều đen kéo đến.
Ánh mắt hắn lại chuyển sang cửa nam Hổ Lao quan.
Chỉ thấy!
Nghĩa quân của Tiết gia chạy toán loạn, không ít người thừa cơ trốn khỏi chiến trường.
"Ca, quả nhiên huynh liệu sự như thần, những nghĩa quân này không đáng tin cậy."
Lục Vũ khẽ gật đầu: "Không sao, cũng chỉ là tám ngàn đối mười vạn mà thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận