Mô Phỏng Trở Thành Sự Thật, Ta Từng Nhìn Xuống Vạn Cổ Tuế Nguyệt?

Chương 332, tài tử giai nhân, gặp qua công tử!

Chương 332, tài tử giai nhân, gặp qua công tử!
Giả Du đứng thẳng người, mặt mày thanh tú, một đôi mắt lộ ra vài phần ngạo khí, dường như đối với lời trêu chọc của Chu Doãn Nhi cũng không để ý.
Giả Du thản nhiên nói: "Ta chỉ là cảm thấy bất mãn với những kẻ hữu danh vô thực, không có thực học lại thích mua danh chuộc tiếng."
Chu Doãn Nhi cười nói: "Giả Du công tử, vậy ngài làm sao kết luận vị Tạ Quan công tử này là hữu danh vô thực, không có thực học?"
"Giả công tử, chẳng lẽ ngài từng cùng hắn làm văn chương, hay đã đối diện so tài học vấn rồi?"
Chu Doãn Nhi chậm rãi hỏi: "Hay là, Giả công tử đã tận mắt thấy Tạ Quan, hiểu rõ tài học thực sự của hắn?"
Giả Du nghe vậy nhất thời cứng họng, sau đó hất ống tay áo.
"Giả mỗ cũng chưa từng gặp người này."
Nội tâm hắn bất mãn với Tạ Quan, chủ yếu bắt nguồn từ thân phận của Tạ Quan, một đứa con thứ của Tạ gia, lại có thể có được thanh danh lớn như vậy tại Tây Sương Lâu.
Theo Giả Du, người này chưa từng vào học viện, không giống bọn họ những sĩ tử trải qua khổ học. Không phải là xuất thân đường hoàng.
Hai nho sinh bên cạnh Giả Du cũng là đồng môn ở Sùng Sơn thư viện, thấy Giả Du bị vặn hỏi liền vội phụ họa: "Đúng vậy, chúng ta cũng chưa nghe qua người này, hắn chưa từng làm qua văn chương gì, thậm chí sư thừa cũng không có."
"Hơn nữa, Tạ Quan còn là thành viên của Thảo Đường thi xã, chẳng phải đã đủ chứng minh, người này không đáng được coi trọng sao? Có chút học vấn, thì đã sớm gia nhập vào mấy vị Hoàng tử hoặc các thi hội nổi danh của thư viện rồi." Một người nói thêm vào.
"Không sai, Giả huynh chính là người của Hàn Mặc thi hội."
Hàn Mặc thi hội là do Nhị hoàng tử thành lập, các học sinh trong đó đều là những người gần đây danh tiếng tăng cao. Muốn gia nhập, nhất định phải được ba thành viên trong thi hội tiến cử, còn nhất định phải có công danh tú tài, đồng thời phải viết ra những bài thơ nổi danh.
Bất kể là con đường quan lộ hay nhân mạch, đều thuộc một phe với Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử lại là một trong mấy vị hoàng tử có hy vọng đoạt đích cao nhất hiện giờ, Hàn Mặc thi hội thì tương đương với môn khách của Nhị hoàng tử. Trong ba người, chỉ có Giả Du may mắn vào được thi hội.
Giả Du nghe vậy, lại càng ưỡn ngực ngẩng cao đầu mấy phần, tuy vẻ mặt có chút khiêm tốn, ánh mắt vẫn không khỏi liếc nhìn cô gái mặc áo vàng đang ngồi trên ghế quý phi, một tay chống cằm nhìn về phía sân khấu.
Cô gái mặc áo vàng dường như không nghe thấy.
Hà Hiếu vốn muốn lên tiếng, cuối cùng lại trầm mặc.
Phùng Nhã Nhã lại khẽ nhíu mày, mấy người này đối với Tạ Quan này dường như có chút không chào đón.
Nếu chút nữa!
Trương Nguyên Lai đưa Tạ Quan tới bị ba người bọn họ chèn ép, theo tính tình của Trương Nguyên Lai thì có lẽ sẽ phải đứng ra bảo vệ. Sợ là sẽ ồn ào khó chịu.
Phùng Nhã Nhã suy nghĩ một lát rồi nói: "Tạ Quan này, mặc dù tài học của hắn chúng ta tạm thời chưa biết, nhưng hắn là một người con có hiếu hiếm có. Năm đó mẫu thân hắn qua đời, hắn vô cùng bi thương, thậm chí vì mẹ khóc đến mù cả hai mắt, phải mất tròn một năm sau mới hồi phục được."
"Đại Tề lấy chữ hiếu để trị thiên hạ, điều đó cho thấy một thân phẩm đức đáng quý rồi."
Ba người kia thờ ơ, hoàn toàn không để ý.
Chu Doãn Nhi ngược lại tán thưởng một tiếng, "Bách thiện hiếu vi tiên."
Nàng chuyển đề tài, nhắc tới một chuyện.
"Nghe nói, Hồ Vân Nương cùng Trầm Hương hôm nay buổi chiều không đi Quần Phương Yến để chuẩn bị lên sân khấu, mà lại đi..." Cô gái áo vàng khẽ liếc mắt.
Chu Doãn Nhi chậm rãi nói: "Hai người này lại đi tìm Tạ Quan con thứ của Tạ gia kia."
"Cuối cùng thì cũng không vui vẻ mà chia tay!"
Giả Du lại có chút giật mình, Trầm Hương cùng Hồ Vân Nương đều là một trong tám hoa khôi của Nguyệt Hoa Hiên.
Vậy mà lại đi tìm Tạ Quan làm gì?
Mọi người đang suy nghĩ thì!
Tiếng cười ha hả của Trương Nguyên Lai truyền đến.
"Quan công tử, mời đi lối này."
Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng hướng về con đường đang mở ra giữa những hàng ghế. Ngay cả Phùng Nhã Nhã cũng quay lại, trong lòng tò mò về người mà Trương lang khen không ngớt miệng này.
Cô gái áo vàng gác tay lên cằm thon dài, nghiêm nghị nhìn về phía người đang đi theo sau lưng Trương Nguyên Lai.
Giả Du không khỏi cau mày.
Khu vực phía sau Quần Phương yến chỉ là một mảnh đất trống, bày mấy chiếc án thư, mọi người tụ tập lại một chỗ.
Ánh trăng thanh lãnh như sợi chỉ nghiêng chiếu xuống, càng thêm làm nổi bật khung cảnh dưới ánh đèn lung linh. Tạo ra cảm giác thời gian lắng đọng.
Trương Nguyên Lai đi ở phía trước, mặt tươi rói.
Phía sau hắn có một thiếu niên đang thong thả bước đến.
Thiếu niên mặc một bộ đạo bào màu nhạt, dáng người cao ráo.
Hắn vừa đi vừa nói chuyện với Trương Nguyên Lai, khóe miệng ôn hòa, khẽ gật đầu phụ họa.
~【Ngươi cùng Trương Nguyên Lai đi tới.】【Nghe Trương Nguyên Lai kể rất nhiều chuyện thú vị, chuyện vị ca kỹ Nguyệt Hoa Hiên, Phùng Nhã Nhã, hai người quen biết lại bắt nguồn từ một vụ say rượu. Có nam khách quá chén động tay động chân với Phùng Nhã Nhã.】【Trương Nguyên Lai thường ngày gặp chuyện như vậy, phần lớn sẽ e sợ, hắn ở Biện Kinh là nơi con em quyền quý đấu đá, chú trọng cẩn thận đã quen.】【Trương Nguyên Lai cười khổ lắc đầu: "Còn không phải vì uống nhiều mấy chén, rượu vào thì gan lớn hơn sao! Ta nhất thời không nhịn được liền xông lên."】【xung quan là hồng nhan, đầu rơi máu chảy.】【Cuối cùng vị nam khách kia thấy vậy cũng hơi sợ hãi nên bỏ qua.】【Ngươi cười nói: "Anh hùng cứu mỹ nhân, từ xưa vốn vậy."】【Trương Nguyên Lai thở dài: "Xem ra uống rượu cũng không phải là chuyện xấu, nếu không làm sao ta có duyên phận với Nhã Nhã được."】【Trương Nguyên Lai còn giới thiệu những người hôm nay tới đây, hai nữ nhân kia đều là đầu bảng của Nguyệt Hoa Hiên, trong đó một người suýt chút nữa năm ngoái đã thành hoa khôi, bị Hồ Vân Nương lấy danh hắc mã thắng.】【Ngươi khẽ gật đầu, việc tranh giành hoa khôi tại kỹ viện, chắc cũng là chuyện thường.】【Bất tri bất giác, đã tới giữa bữa tiệc!】【Trương Nguyên Lai nhiệt tình dẫn đường: "Quan công tử, mời tới bên này."】【Hai người đi vào trong chỗ ngồi, trước mắt là mấy người Phùng Nhã Nhã.】【Trương Nguyên Lai vội giới thiệu: "Vị này chính là Tạ Quan, Quan công tử."】【Ngươi cười đáp: "Tạ Quan, đã gặp chư vị."】【Bọn họ mới bừng tỉnh hoàn hồn.】【Đôi mắt Chu Doãn Nhi thoáng sáng lên: "Trương tiên sinh, quả nhiên là lời đồn không sai."】【"Quan công tử, thật là phong thái hơn người."】【Nàng đôi mắt lay động: "Ta là Chu Doãn Nhi, nếu Quan công tử không ghét, cứ gọi ta là Doãn Nhi cũng được."】【Ngươi chỉ cười gật đầu.】【Phùng Nhã Nhã nhìn vào Tạ Quan, không khỏi khựng lại. Tạ Quan này, chỉ nhìn khí chất cùng tướng mạo, trong đám đông nam khách ở Nguyệt Hoa Hiên thì quả thật là nổi bật, nhân tuyển tốt nhất.】【Hắn không có vẻ hèn mọn của con thứ nhà Tạ gia, cũng không có dáng vẻ giàu có tục tằng của công tử ca chín dòng họ, ngược lại khí chất ôn hòa như ngọc, khiến người có hảo cảm.】【Trương Nguyên Lai đánh giá hắn rất cao: "Tạ Quan, ông cụ non, trong bụng có cả giang sơn gấm vóc, tuyệt không phải hạng phàm phu tục tử." Các cô nương thường coi trọng bề ngoài, chí ít Phùng Nhã Nhã đã tin bảy phần.】【Hà Hiếu cũng chào hỏi, sắc mặt có chút không tự nhiên, năm đó tình nghĩa đọc sách tại tiểu viện đã sớm tan biến, bây giờ gặp lại thì ngược lại có chút xấu hổ.】【Mấy nho sinh trong bữa tiệc trầm mặc không nói, sắc mặt không tốt, có vẻ không hoan nghênh sự có mặt của Tạ Quan. Trương Nguyên Lai từng người giới thiệu cho bọn họ, Tạ Quan cũng lần lượt đáp lễ, cử chỉ đúng mực, không hề thất lễ.】【Mãi cho đến người cuối cùng, chỉ còn cô gái áo vàng đang ngồi trên ghế quý phi.】【Trương Nguyên Lai có chút e dè với cô gái này, từ khi đến giờ, cô gái chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt, hắn cũng đã quen.】【Hôm nay cũng chỉ nói vài câu với Phùng Nhã Nhã và Chu Doãn Nhi, còn với người khác đều lạnh như băng.】【Kỳ lạ là!】【Cô gái áo vàng chậm rãi đứng lên, khẽ cúi người chào, chủ động lên tiếng: "Lý Hương Quân, gặp qua công tử."】【Mọi người đều cảm thấy bất ngờ.】
Bạn cần đăng nhập để bình luận