Mô Phỏng Trở Thành Sự Thật, Ta Từng Nhìn Xuống Vạn Cổ Tuế Nguyệt?

Chương 426, trong hồ Phong Ba Ác, quân tử, Thánh Nhân không cứu!

Chương 426: Trong hồ Phong Ba Ác, quân tử, Thánh Nhân không cứu!
[ Dạo này mình hơi bận việc một chút, chắc vài bữa mới ổn, không cố định 11-12h hàng ngày như bình thường được ]
Yên Ba lâu, bờ hồ.
"Tử Hinh, trong Tử Tiêu các của các ngươi, lầu ba có Thính Vũ lâu, Hiên Hoa lâu, Diệu Âm lâu, hình như Thính Vũ lâu này việc làm ăn kém cỏi nhất?"
Người mở miệng là một nam tử trẻ tuổi mặc nho sam màu xanh nhạt theo kiểu học sinh, khí chất hào hoa phong nhã, đang nhìn tòa lâu vũ trong hồ Yên Ba này.
Đằng sau nam tử còn có mấy người nữa.
Nếu Tạ Quan ở đây liền có thể nhận ra nhóm người này, chính là những người đã cùng cưỡi một thuyền trên hồ ở Đại Quan Viên.
Tiết Hoài An, hai vị hoa khôi của Tử Tiêu các là Liễu Tử Hinh, Tô Chỉ Nhu.
Ngoài ba người này ra.
Còn có nữ tử ôm kiếm trong ngực theo sau lưng, là đương đại chưởng quỹ của Kim Tú lâu, La Tố Tố.
Một trung niên nhân mặc bộ thanh y, vạt áo có Bát Quái Đồ, là Tổng đà chủ của Cự Kình bang, Mai Thanh Tô.
Một nhóm năm người. Lần trước tại Tạ gia gặp tai họa, lão thái gia Tiết gia đã tức giận hỏi tội Tạ gia.
Sau khi Du đạo nhân mệnh tang Hoàng Tuyền, Bạch Cốt quan mất đi Kháo Sơn, đã bị Tiết gia, Kim Tú lâu, Cự Kình bang vây quét, nhổ tận gốc, gần như diệt môn.
Sau khi Tiết Hoài An gặp tai họa lần trước, Tiết lão thái gia thực sự không yên lòng đứa cháu ruột thật vất vả mới về nhà này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì ở Biện Kinh.
Suy đi nghĩ lại, liền mời Mai Thanh Tô cùng La Tố Tố hộ vệ mấy ngày.
Hai người tự nhiên không chối từ —— Tiết gia đều có đại ân với bọn họ, huống chi lần này là lão thái gia tự mình mở miệng nhờ vả.
Thế là một tháng qua, chỉ cần Tiết Hoài An đi ra ngoài, hai người nhất định tùy hành không rời một tấc.
Liễu Tử Hinh khịt cái mũi ngọc tinh xảo, hừ lạnh một tiếng: "Xem ra Tiết công tử nhà chúng ta đối với Tử Tiêu các vẫn là hiểu rõ rành rành nhỉ, bình thường chắc là không ít lần lui tới đây."
Tiết Hoài An lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tô Chỉ Nhu lại nhíu đôi mi thanh tú: "Nói cũng kỳ lạ, Thính Vũ lâu mặc dù không náo nhiệt bằng Hiên Hoa lâu, cũng không giống Diệu Âm các của chúng ta thường có tiếng đàn tiếng sáo, nhưng cũng không nên yên tĩnh như vậy."
Hai người các nàng chính là hoa khôi của Diệu Âm các, một trong các lầu ở tầng ba của Tử Tiêu các.
Hai nữ tử không hẹn mà cùng nhìn về phía mặt hồ.
Ngày thường thuyền hoa, du thuyền qua lại như thoi đưa, giờ phút này lại chỉ còn lại rải rác mấy chiếc lẻ loi trơ trọi trôi nổi trong hồ hoặc đậu sát bên bờ.
Liễu Tử Hinh nghi hoặc nghiêng đầu: "Chẳng lẽ vì trận mưa rào mới rồi, tất cả đều đi tránh mưa rồi?"
Tiết Hoài An lắc đầu nói: "E là không phải. Vừa rồi lúc chúng ta từ Diệu Âm các đi tới, gặp không ít người đều vào trong lầu tránh mưa, việc làm ăn ngược lại còn náo nhiệt hơn ngày thường một chút."
Tô Chỉ Nhu như có điều suy nghĩ: "Hẳn là hôm nay trong lầu có quý khách tới, đã cho dọn dẹp hết khách bình thường rồi?"
"Vậy cũng không đúng,"
Liễu Tử Hinh lập tức phản bác, "Mấy vị tỷ tỷ trong lầu hôm nay cũng không hề tiếp khách. Nếu thật sự có khách quý đến thăm, Tử Tiêu các chắc chắn sẽ sắp xếp hoa khôi nương tử tiếp khách, tuyệt đối sẽ không để khách nhân ngồi một mình."
Nàng dừng một chút, nói bổ sung: "Huống hồ chúng ta vốn là người của Tử Tiêu các, nếu có chuyện này, sao lại không có chút tin tức nào?"
Mai Thanh Tô đột nhiên cau mày, trầm giọng nói: "Không đúng!"
"Tình hình nơi này không đúng."
Lời vừa nói ra!
La Tố Tố đang ôm thanh Hán kiếm tám mặt, vốn đang xuất thần du ngoại vật, tâm trí khó mà tĩnh lặng, lúc này mới chậm rãi hoàn hồn.
Kể từ sau vụ ở Đại Quan Viên nhà họ Tạ, tâm cảnh của nàng lại khó mà bình tĩnh —— một kiếm Tạ Quan vung ra bên hồ kia đã gần như đánh nát Kiếm tâm mà nàng khổ tu hơn hai mươi năm mới đúc thành.
"Như Nguyệt chi quang, lấy Quan Thương Hải..."
Một tháng nay, nàng ngày ngày nghiền ngẫm ý cảnh của một kiếm kia, đến nỗi kiếm thuật chuyên cần không ngừng từ thuở nhỏ cũng hoang phế. Mỗi lần cầm kiếm, chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Chính mình khổ luyện không ngừng nóng lạnh suốt hai mươi năm, lại không bằng người khác tiện tay vung một kiếm.
Đã vất vả cũng là một kiếm, không khổ cực cũng là một kiếm, vậy mấy chục năm khổ tu như một ngày này lại có ý nghĩa gì?
Hình bóng của thiếu niên cũng cứ quanh quẩn trong óc nàng không sao xua đi được.
Giờ phút này nghe Mai Thanh Tô nói chuyện, nàng mới giật mình.
Trận chiến ở Đại Quan Viên kia khiến đám người đã sớm thành kẻ sợ bóng sợ gió (bóng rắn trong chén).
Hai nữ tử Liễu Tử Hinh không nói tiếp nữa, mà thuận theo ánh mắt mấy người dò xét hồ Yên Ba này.
Hôm nay quả thực kỳ quái!
La Tố Tố hai mắt khép hờ, sắc như kiếm phong lướt qua, đột nhiên thấp giọng nói: "Trong hồ có mai phục! Là cao thủ!"
Cùng lúc đó!
Tiết Hoài An dường như cũng nhận ra điều gì, Nguyên Thần khẽ động, trong ánh mắt có sóng sáng trong suốt nhìn về phía xung quanh.
Ven bờ hồ thỉnh thoảng có người qua đường đi ngang, nhưng đều có thần sắc vội vã, người qua lại thưa thớt đến lạ thường.
Ở giao lộ nơi xa mơ hồ có thể thấy bóng người ngăn cản, chặn không ít người đi đường lại.
Lại càng có một số người đi đường dường như phúc chí tâm linh, từ xa đã tránh qua khu bờ hồ này, tựa như bản năng của phàm nhân tránh né Hoang Phần dã mộ, Hung sát chi địa.
Mai Thanh Tô cùng La Tố Tố liếc nhìn nhau, sắc mặt hai người đều trầm xuống.
Mai Thanh Tô mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm mặt hồ, thấp giọng nói: "Dưới nước ẩn giấu một con vật khổng lồ, thân hình tương tự Giao Long, giáp lưng như huyền thiết, răng như răng cưa cương đao. Nhìn khí tức này... hình như là Trư Bà Long do Yến Vương phủ nuôi dưỡng."
La Tố Tố khẽ gật đầu: "Nghe đồn Nguyễn phu nhân của Yến Vương phủ tinh thông thuật này. Nghe đồn nàng ta là con của ngư dân Trị Thủy và Bạng Tinh, am hiểu nhất việc nuôi dưỡng dị thú Thủy tộc. Con Trư Bà Long này, nghe nói chính là được nuôi lớn bằng tinh huyết của nàng."
Ở hạ lưu Trị Thủy, ngư dân sống bằng nghề đánh cá truyền miệng rằng, loài Trư Bà Long này, "nửa đêm phun nuốt ánh trăng, ngư nhân gặp phải lập tức đổ bệnh. Ở trong nước có thể chém giết Giao Long."
Cổ tịch ghi lại, nó là một trong các long chủng.
Long tính dâm, rồng giao phối với rắn sinh ra giao, rồng lại giao phối với giao sinh ra Trư Bà Long.
La Tố Tố nhìn về phía một ông lão câu cá bên hồ, "Vị này hẳn là Xuyên Thiên Ông - Lý Không Minh trong phủ Thập tam Hoàng tử, dùng một cây cần câu huyền thiết phối với dây Thiên Tàm Ti, một tay Cách Câu Tam Biến, từng lấy mạng cao thủ Võ đạo Thượng Tam cảnh."
Ánh mắt Mai Thanh Tô chuyển hướng sang một hán tử cường tráng đội mũ rơm bên bờ.
Người kia mặc đồ đoản đả, tai trái không còn nguyên vẹn, khuôn mặt ẩn trong bóng tối.
"Đệ tử tục gia của Đông Thắng tông, vì tính tình dâm tà, từng cướp giật nữ khách hành hương tại tịnh địa Phật môn, nên bị trục xuất sư môn. Sau lại học trộm nội công Phật môn, bị chủ trì cắt đi tai trái để cảnh cáo."
Hắn trầm giọng nói: "Người này tinh thông Sư tử hống và Hỏa Diễm đao của Phật môn, sau khi trốn đến Biện Kinh đã chiến thắng ba mươi sáu trận trong Hắc Thị, được Yến Vương thu nhận dưới trướng."
Hai người càng nhìn càng kinh hãi, sắc mặt càng thêm nặng nề.
Tiết Hoài An nói khẽ: "Không chỉ có vậy. Lão giả mày trắng kia trong hồ, còn có phụ nhân ôm hài tử kia, e rằng đều là tu sĩ cảnh giới điểm nhiên Thần Hỏa."
La Tố Tố đột nhiên chú ý tới một nữ tử đội cầu mũ, roi dài bên hông quấn quanh như rắn: "Nữ tử kia... Không phải người Đại Tề chúng ta... Phải rồi, ta nhớ ra rồi, đây là vị phu nhân của thái tử Trường Sinh Thiên phủ ở Bắc cảnh."
Ánh mắt La Tố Tố bỗng nhiên siết chặt, nhìn chằm chằm vào một chiếc thuyền hoa Tử Yên đang trôi giữa hồ.
Đầu thuyền có một đạo cô trung niên đang ngồi xếp bằng, trước mặt là lư hương khói xanh lượn lờ.
"Nữ quan của phủ thái tử Đại Tùy..." Giọng nàng khẽ run, "Nghe đồn vị Khôn Đạo này chính là cao công đã thụ chân lục của Tam Chân Nhất Môn, ở Biện Kinh hiếm khi ra tay, là hộ pháp cận thân của Thái tử Đại Tùy."
Trên một chiếc thuyền hoa khác cách đó không xa, một hòa thượng mập mạp, một tay xách bầu rượu, một tay cầm miếng thịt mỡ bóng loáng, thân thể nặng nề ép thân thuyền lún xuống chừng nửa thước.
"Tửu Nhục Tăng của thái tử Nam Phương Phật quốc." Mai Thanh Tô trầm giọng nói, lông mày càng nhíu chặt hơn, "Trước mắt có thể nhận ra đã có sáu bảy vị, còn có không ít gương mặt xa lạ, nhưng khí tức đều không kém những người này."
Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Xem tình hình, đều là người của phủ thái tử Tam Quốc, Yến Vương phủ và phủ Thập tam Hoàng tử."
"Tổng cộng hơn mười vị cao thủ ở nơi này, khó trách Địa Khí nơi đây quái dị như vậy, người bình thường không dám tới gần."
Tiết Hoài An nhạy bén phát giác có mấy ánh mắt lướt qua, nhưng lại nhanh chóng dời đi: "Có người phát hiện ra chúng ta, nhưng hình như cũng không để ý... Xem ra bố cục hôm nay không phải nhắm vào chúng ta."
La Tố Tố nhìn về phía tòa lâu vũ bốn tầng cao giữa trung tâm hồ, bây giờ âm u đầy tử khí, giống như một con thú khổng lồ ẩn mình trong hồ, đang há cái miệng to như chậu máu.
Trong mắt nàng hàn quang lóe lên: "Trận thế như vậy, rốt cuộc là có ý đồ gì? Thái tử Tam Quốc lại không kiêng nể gì như thế ở Biện Kinh, bày ra trận thế cỡ này, mưu đồ tất nhiên không nhỏ."
Mai Thanh Tô trầm giọng nói: "Nhị công tử, nơi đây không nên ở lâu. Đã không liên quan đến chúng ta, vẫn là mau chóng rời đi thì tốt hơn."
Tiết Hoài An lại có chút hứng thú nhìn về phía giữa hồ: "Thái tử Tam Quốc, lại thêm vị Yến Vương kia có hy vọng đoạt đích... Huy động nhân lực như vậy, rốt cuộc đang mưu đồ điều gì?"
"Nhị công tử!" Mai Thanh Tô nhấn mạnh giọng, "Việc cấp bách là phải bảo vệ chu toàn cho Liễu cô nương và Tô cô nương trước đã."
Liễu Tử Hinh và Tô Chỉ Nhu nghe từng cái tên khiến người ta kinh hãi, mặc dù không hiểu nhiều lắm, nhưng cũng mơ hồ nghe qua hung danh của những người này.
Nhớ tới lần gặp nạn ở Tạ phủ trước đó, sắc mặt hai người trắng bệch, ngón tay ngọc thon dài bất giác siết chặt ống tay áo.
Tiết Hoài An thấy vậy, vội vàng tập trung tinh thần, trầm giọng nói: "Trước tiên hộ tống Tử Hinh các nàng rời khỏi nơi này."
Ngay lúc mọi người quay người định vội vàng rời đi!
Sắc mặt La Tố Tố đột nhiên biến đổi. Ánh mắt nàng lướt qua đầu phố, chỉ thấy mấy bóng người đã lặng lẽ phong tỏa đường đi.
"Không ổn rồi!"
Mai Thanh Tô chú ý thấy các con đường xung quanh dường như cũng đã bị phong tỏa vào lúc này.
Khí tức bên trong hồ Yên Ba bắt đầu trở nên vi diệu.
Mai Thanh Tô trong lòng thấy bất an, "Xem ra... nhân vật chính hình như đã tới."
Tiết Hoài An bỗng cảm thấy bất đắc dĩ, không hiểu sao dường như lại bị cuốn vào một cơn phong ba lớn lao nữa rồi.
~ ~
["Hậu ý của Đông Sơn tiên sinh, Tạ Quan xin tâm lĩnh, vô cùng cảm kích."] 【 Đông Sơn tiên sinh tóc trắng bạc phơ nghe vậy, không khỏi lắc đầu than nhẹ, giữa hai hàng lông mày đều là vẻ tiếc nuối. 】 【 Ngươi bỗng nhiên ngước mắt, đáy mắt có thiên quang, nhìn về phía lão nhân, "Xin hỏi tiên sinh, nếu gặp người rơi xuống giếng, là cứu hay không cứu?" 】 【 Lão nhân nghe xong, trên mặt thoáng vẻ hoang mang. 】 【 Ngươi tiếp tục nói, "Nho gia có câu, quân tử không đứng dưới tường nghiêng sắp đổ, nhưng nếu gặp người rơi giếng, biết rõ cứu sẽ phải chết, người trong giếng này... có cứu hay không?" 】 ["Cái này... Cứu người là muốn chịu chết..." Lão nhân cau mày, dường như nghĩ đến cảnh ngộ bây giờ của ngươi. 】 【 Giọng nói của ngươi càng thêm trong trẻo, "Nho gia còn nói, Quân tử Bất Cứu, Thánh Nhân việc nhân đức không nhường ai. Vậy là vì sao?" 】 ["Quân tử?... Thánh Nhân." Lão nhân lẩm bẩm, nhất thời không biết trả lời thế nào. 】 【 Ngươi đã đi qua xe ngựa, "Tạ Quan, không phải quân tử, cũng chẳng phải Thánh Nhân." 】 【 Ngươi dừng bước, nghiêng đầu nói: "Chỉ là Tạ Quan không thể thấy người rơi giếng mà không cứu, nhưng cũng không muốn chết ở trong giếng." 】 【 Trên con đường lát đá xanh, bóng dáng ngươi dần đi xa. Phía sau lưng, khuôn mặt sầu lo của lão nhân bỗng nhiên giãn ra, lại lộ vẻ mỉm cười. 】 ["Giống, thật giống..." Hắn nhìn theo hướng ngươi đi xa, nhẹ giọng tự nói, "Tính nết y hệt lão nhị năm đó, chỉ là không được nhanh mồm nhanh miệng như ngươi." 】 ["Đã ngươi nguyện ý như vậy, muốn đánh cược một phen làm chim diều tung mây, vậy lão phu sẽ giúp ngươi thoát khỏi cái lồng chim Tạ gia, để ngươi nhất phi trùng thiên."] 【 Lão nhân khoan thai leo lên xe ngựa, "Đi thôi, đến thư viện." 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận