Mô Phỏng Trở Thành Sự Thật, Ta Từng Nhìn Xuống Vạn Cổ Tuế Nguyệt?

Mô Phỏng Trở Thành Sự Thật, Ta Từng Nhìn Xuống Vạn Cổ Tuế Nguyệt? - Chương 162: Tạ Uyển Uyển tuyển định, mùng bảy tháng bảy! (length: 12079)

Du Khách nghe xong cũng có chút kỳ lạ.
Áo xanh nữ tử lại có chút cung kính nói:
"Nhị tiểu thư dặn dò nói, vừa rồi không cẩn thận quấy rầy đến Du công tử, cái này canh Hàn Giao Ngọc Chi, chính là vật để tạ lỗi."
Nói xong!
Áo xanh nữ tử từ trong tay áo lấy ra một tờ lệnh bài màu tím nhạt, nhẹ nhàng đặt trước mặt Du Khách.
Áo xanh nữ tử dùng thìa múc canh trong nồi chia thành bảy phần.
Đối Du Khách và mọi người thi lễ xong, liền chậm rãi rời đi.
Để lại đám người kinh ngạc.
Du Khách nhìn lệnh bài màu tím nhạt trong tay, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Về phần "Quấy rầy" !
Chẳng phải là vừa rồi con Tỳ Hưu ngọc trên cổ tay vị nhị tiểu thư kia vỡ ra sao!
Cũng chỉ có hắn đứng gần nhất!
Lệnh bài này chất liệu đặc biệt, như hổ phách, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, khiến người không nhịn được muốn cẩn thận nâng niu.
Nhâm Tuyết nhìn ra sự hoang mang của Du Khách, giải thích:
"Du sư huynh, đây là lệnh bài khách quý Túy Giang Nguyệt. Ngươi chỉ cần đưa linh lực vào trong đó, sẽ có thể thấy được cấp bậc lệnh bài."
Du Khách nghe vậy, chậm rãi rót linh khí của mình vào.
Chỉ thấy!
Trên lệnh bài dần dần hiện lên một đồ án tinh tú, lóe lên ánh sáng yếu ớt.
Đây chính là dấu hiệu khách quý một sao.
Bên cạnh tinh tú, còn có một chữ "ba" kỳ dị, khiến Du Khách càng thêm khó hiểu.
Nhâm Tuyết thấy thế cũng hơi ngạc nhiên, giải thích: "Chữ 'Ba' này đại diện cho, có ba lần cơ hội ở Túy Giang Nguyệt, chỉ cần một lần tiêu dùng không cao hơn tám ngàn linh thạch, đều có thể được miễn phí một lần."
Du Khách nghe xong thì kinh ngạc.
Tám ngàn nhân ba, đó là hai vạn bốn ngàn linh thạch.
Nhâm Tuyết nói xong, trên mặt lộ vẻ hâm mộ, mặc dù hắn cũng có lệnh bài khách quý Túy Giang Nguyệt, hơn nữa còn là hai sao, nhưng không có ba lần miễn phí như của Du Khách.
Cái này là được tặng, ở ngoại môn thì rất hiếm.
Tạ Uyển Uyển trên mặt vô cùng hâm mộ nói:
"Du sư huynh, đây chính là nhị tiểu thư tự mình tặng, so với loại nhất tinh bình thường quý giá hơn nhiều!"
Còn Bàng Hách, nhìn lệnh bài trong tay Du Khách, sắc mặt âm trầm.
Nhất là khi hắn biết đây là nhị tiểu thư tự mình tặng cho Du Khách thì không nhịn được.
Bàng Hách giận dữ lên tiếng:
"Chẳng qua nhị tiểu thư hào phóng thôi, có gì mà khoe khoang."
"Ngồi chỗ tốt, vận may thôi!"
Du Khách nghe vậy, không quan tâm Bàng Hách nói gì, ánh mắt khẽ chuyển, nhìn về Lam Ngọc, tự nhiên nói:
"Sư huynh, bữa này ta sẽ lo liệu."
Du Khách có lệnh bài này liền có tự tin, dù sao đều miễn phí.
Cũng không thể để Tạ Uyển Uyển thiệt thòi được, người ta hảo ý mời ngươi tới, cuối cùng lại để người ta thua tiền.
Mất mặt!
Tạ Uyển Uyển nghe xong, hơi ngạc nhiên rồi khe khẽ thở: "Du sư huynh!"
Lam Ngọc lại lắc đầu.
Bàng Hách thấy phản ứng này, trong lòng mới dịu lại.
Xem ra Lam sư huynh, bị nàng cự tuyệt vẫn còn khúc mắc trong lòng, vội nói:
"Du sư đệ, cử chỉ này của ngươi chẳng phải quá... "
Lam Ngọc khẽ nói hai chữ: "Không sao."
Bàng Hách nghe xong thì lộ vẻ kinh ngạc, rồi im lặng không nói.
Sau đó!
Lam Ngọc tiện tay lấy một chén canh Hàn Giao Ngọc Chi trên bàn, canh óng ánh, hàn khí vờn quanh, không hề tầm thường, còn trân quý hơn cả món Ưng Ngưu Ngư kia.
"Ta mời ngươi ăn cơm, ngươi mời ta uống canh, huề."
Món ăn trên bàn Lam Ngọc hầu như không động đến, lại thưởng thức tỉ mỉ chén canh Hàn Giao Ngọc Chi kia, uống đến cạn đáy.
Mọi người trong bữa tiệc thấy Lam Ngọc dường như không để ý hành động vừa rồi của Du Khách, bèn yên tâm.
Dù sao!
Loại canh này đối với người tu hành ở Nhị Thiên Thê mà nói, quả thực là thánh phẩm hiếm có để bồi bổ, mọi người đã thèm thuồng từ lâu.
Bọn họ cũng không khách sáo nữa, lần lượt thưởng thức.
Nguyễn thị hai anh em trước tiên lên tiếng: "Đa tạ Du sư đệ đã khoản đãi!"
Nhâm Tuyết cũng cười nhẹ nhàng: "Đa tạ Du sư huynh!"
Lúc này!
Lam Ngọc mở miệng lần nữa, giọng điệu thay đổi, nói: "Còn một chỗ trống chưa bổ sung, Du sư đệ thấy, ai sẽ phù hợp hơn?"
Lời này vừa nói ra, không khí trở nên vi diệu.
Mọi người đều biết, câu hỏi này của Lam Ngọc thực chất là đang dò xét sự lựa chọn của Du Khách giữa Tạ Uyển Uyển và Bàng Hách.
Tạ Uyển Uyển nghe vậy, trong lòng cũng không khỏi dâng lên chút lo lắng và mong đợi.
Du Khách nghĩ một lát, chậm rãi nói: "Tạ sư muội thật sự là người thích hợp nhất!"
Lam Ngọc nói: "Tốt, vậy theo lời Du sư đệ."
Danh sách bốn người đã định, vẻ tức giận trên mặt Bàng Hách khó nén, trong lòng tuy có không cam lòng, nhưng biết rõ sự uy nghiêm của sư huynh chân truyền không thể phạm, đành cắn răng thầm lặng, trong tay áo nắm chặt nắm đấm, đem đầy căm hận biến thành oán hận đối với Du Khách.
Trong lòng hắn thầm hận, nếu không phải Du Khách chen ngang một cước, mình đã được toại nguyện.
Tạ Uyển Uyển thì một mặt vui mừng, vội hướng Lam Ngọc và Du Khách gửi lời cảm ơn, trong giọng nói tràn đầy cảm kích:
"Đa tạ Lam sư huynh, đa tạ Du sư huynh!"
Lam Ngọc chỉ gật đầu nhẹ nhàng.
Du Khách thì đẩy chén canh Hàn Giao Ngọc Chi quý giá về phía Tạ Uyển Uyển, hành động này khiến Tạ Uyển Uyển trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, cảm động khôn xiết.
Về phần Bàng Hách, Du Khách không hề để ý đến.
Bàng Hách cũng chú ý tới ánh mắt Du Khách, dường như từ đầu đến cuối không hề để mắt đến hắn.
Sắc mặt của hắn càng lúc càng tệ, trong lòng nghĩ thầm, ngươi Du Khách là cái thá gì, dám coi thường ta như vậy!
Mọi người đương nhiên không dám thất lễ!
Mọi người ở đây cho là sắp tan cuộc thì Lam Ngọc lại quay người, lời nói ra kinh người:
"Đầu tháng sau, mùng bảy, Tượng Chương phong sẽ tổ chức một cuộc thí luyện khác, Du sư đệ, nếu ngươi muốn tham dự thì cầm ngọc bài này đến là được."
"Chư vị, cuộc luyện tập này định vào ba ngày sau, chớ thất hẹn."
Theo Lam Ngọc rời đi, sắc mặt mấy người đều trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lúc này!
Trong lòng bàn tay Du Khách đang nhẹ nhàng nằm một viên ngọc bài, trên đó ánh sáng nhạt mơ hồ, hình như có linh vận lưu chuyển.
Ánh mắt Bàng Hách rơi vào ánh linh quang trong bàn tay Du Khách, trong mắt phút chốc trở nên lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng, vung tay áo rời đi.
Tạ Uyển Uyển vẫn chưa giấu hết vẻ hưng phấn trên mặt, thí luyện Tàng Tiên Địa, đối với nàng mà nói, không chỉ là lịch luyện, còn là cơ duyên hiếm có để tiến vào Trúc Cơ.
"Đa tạ Du sư huynh!"
Nhâm Tuyết nhìn Bàng Hách rời đi, lại nhẹ giọng nói với Du Khách:
"Du sư huynh, người này cần phải đề phòng nhiều hơn."
Nàng mang ý tốt nhắc nhở, từ khi Lam Ngọc có vẻ xem trọng Du Khách thì thái độ của Nhâm Tuyết cũng lặng lẽ thay đổi.
Một đệ tử tiềm lực phi phàm ở ngoại môn, và Bàng Hách thì có sự khác biệt rất lớn.
Du Khách nghe vậy thì mỉm cười, chắp tay cảm tạ.
Vị Nhâm Tuyết mặc váy xòe, trông như loli, làm việc lại trầm ổn, khác hẳn vẻ bề ngoài nhỏ nhắn xinh xắn của nàng!
Về phần Bàng Hách!
Trong lòng Du Khách cũng không hề sợ hãi, từ khi hắn xuyên đến thế giới này, mặc dù không muốn tùy tiện kết thù, nhưng cũng chưa từng e ngại thách thức.
Có thủ đoạn Thiên Nhân chuyển sinh, chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn, đợi thời gian, hắn nhất định có thể tỏa sáng ở nơi này.
Du Khách cúi đầu nhìn chăm chú ngọc bài trong tay!
Trong túi trữ vật của hắn, còn một lệnh bài khác đang lặng lẽ nằm, đó là tín vật Lý Thanh Thủy đưa cho hắn.
Ngày hẹn, cũng là mùng bảy tháng bảy, hai mốc thời gian giống nhau.
Hắn luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy!
Anh em Nguyễn thị sau khi Lam Ngọc rời đi thì uống một hơi hết chén canh Hàn Giao Ngọc Chi, mặt ai cũng sảng khoái.
Nguyễn Tự Thắng là anh trai, cười nói:
"Lần này được có lộc ăn như vậy, đa tạ Du sư đệ."
Lời mọi người nói cũng dần nhiều hơn!
Anh em Nguyễn thị nhạy bén nhận ra vẻ trầm tư trên mặt Du Khách, nhất là khi thấy ngọc bài hắn nắm trong tay.
Nguyễn Tự Thắng khẽ ho một tiếng, trong giọng nói có chút nghiêm nghị:
"Du sư đệ, ngươi có lẽ còn chưa rõ Lam Ngọc sư huynh có sức ảnh hưởng và địa vị như thế nào trong khu nội môn."
"Có ngọc bài này trong tay, nếu là trước kia, ngươi gần như chắc chắn có được một suất nội môn của Tượng Chương phong. Nhưng cuộc thi ngoại môn năm nay lại khác biệt rất lớn so với các năm trước."
Du Khách nghe vậy thì không khỏi ngẩng đầu, trong mắt thoáng qua chút ngạc nhiên.
Một đệ tử chân truyền có sức ảnh hưởng lớn đến vậy sao?
Chỉ một tấm ngọc bài có thể quyết định suất vào nội môn.
Hắn nhớ lại trong túi trữ vật của mình, còn một ngọc bài nữa của Lý Thanh Thủy.
Nhưng điều khiến hắn chú ý hơn cả là sự thay đổi của cuộc thi ngoại môn, hắn trầm ngâm hỏi:
"Khác biệt?"
Nhâm Tuyết gật đầu, kiên nhẫn giải thích:
"Theo chúng ta nghe ngóng từ nhiều phía thì tin tức chuẩn xác từ nội môn đưa tới, cuộc thi ngoại môn lần này, độ khó và quy cách của nó đều chưa từng có."
"Trước kia, những cuộc thi thế này đa số do người nổi bật trong nội môn và các trưởng lão phụ trách, nhưng năm nay, tông chủ lại tự mình giám sát, lại có cả trưởng lão thường ngày khó gặp của Tổ Sư đường tham gia đánh giá, đây quả thật là chuyện hiếm có nghìn năm có một trong lịch sử tông môn!"
"Không chỉ vậy,"
Nhâm Tuyết lời nói xoay chuyển, tiếp tục nói:
"Còn một tin chấn động hơn, tông môn quyết định hủy bỏ thi ngoại môn năm nay và năm sau, gộp ba năm thăng cấp vào một kỳ tổ chức. Có nghĩa là, cuộc thi ngoại môn lần này sẽ quy tụ số lượng đệ tử chưa từng có, sự cạnh tranh sẽ khốc liệt, khó lường."
Du Khách nghe vậy thì trong lòng không khỏi dâng lên chút ngạc nhiên, không ngờ Thần Tiêu tông lại coi trọng cuộc thi ngoại môn này đến vậy.
Ở trong ngoại môn, sáu năm thời gian, chỉ có một lần cơ hội tham gia ngoại môn thi đấu, hoặc sớm hoặc muộn, hoàn toàn dựa vào tu vi và lòng can đảm của mỗi người.
Có vài đệ tử tự cao thực lực, nhập môn chưa đầy một năm đã dám tham gia thử sức.
Mà đại đa số người thì lựa chọn chuẩn bị kỹ lưỡng, chờ đến năm thứ sáu hạn chót, để một lần thành công.
Bây giờ, theo việc thi đấu năm nay và năm sau lần lượt bị hủy bỏ, một hiện tượng chưa từng có đã lặng lẽ xuất hiện - Một ngoại môn, lại xuất hiện đệ tử nhập môn đã được tám năm, điều này trong quá khứ là gần như không tồn tại.
Theo quy củ của tông môn, đệ tử ngoại môn có hạn định sáu năm, một khi hết thời hạn mà chưa thể thăng cấp, liền cần rời tông.
Bây giờ, hai kỳ tỷ thí bị bãi bỏ, không thể nghi ngờ buộc việc tham gia trở thành cơ hội cuối cùng của bọn hắn.
Tính đến nay, tương đương với việc ép những đệ tử này tham gia lần này.
Du Khách năm nay là năm thứ tư, hai năm sau vừa đúng năm thứ sáu.
Nguyễn Tự Thắng trầm giọng nói:
"Quyết định của tông môn như vậy, có vẻ cũng là vì chuẩn bị cho việc Vân Tiêu tiên tử ở Thượng Thanh phong thu đồ."
Vân Tiêu tiên tử thu đồ!
Du Khách nhớ tới "Anh Chiêu" trong tiểu viện đối diện của mình, hình như cũng là vì việc này mà tới.
Người mỹ phụ Phùng Bình từng nói, việc Vân Tiêu tiên tử thu đồ là một đại sự oanh động tam châu.
Bái nhập dưới trướng nàng, một bước lên trời.
Nhâm Tuyết cười nói:
"Đương nhiên, có áp lực tự nhiên cũng có động lực!"
"Nghe nói lần này ngoại môn thi đấu một trăm người đứng đầu, đều có phần thưởng vô cùng phong phú."
Du Khách khẽ gật đầu, những điều này vẫn còn quá xa vời so với hắn.
Còn phải hai năm sau!
Huynh đệ Nguyễn thị cùng Nhâm Tuyết lần lượt cáo từ.
Chỉ còn lại Tạ Uyển Uyển cùng Du Khách...
Bạn cần đăng nhập để bình luận