Mô Phỏng Trở Thành Sự Thật, Ta Từng Nhìn Xuống Vạn Cổ Tuế Nguyệt?

Mô Phỏng Trở Thành Sự Thật, Ta Từng Nhìn Xuống Vạn Cổ Tuế Nguyệt? - Chương 7: Tu đạo mười năm, chỉ có kiên trì (length: 8464)

[Ngươi mười lăm tuổi, vị đạo nhân bụng phệ Kim Thiềm kia muốn thu Lục Vũ làm đồ đệ. Hắn nói thẳng mình đã nhiều năm chưa thu đồ, bây giờ muốn thu hắn làm đệ tử ruột.] [Đạo nhân vì thu đồ đặc biệt ra tay, nhẹ nhàng nhảy lên liền có thể bay lên ngọn cây, rơi xuống đất như lông vũ yên tĩnh không tiếng động.] [Cả Lục phủ đều kinh sợ không thôi, gọi thẳng Tiên nhân.] [Ngoài ý muốn chính là Lục Vũ cự tuyệt, ngay cả đạo nhân họ Lưu cũng hơi kinh ngạc.] [Cậu vội vàng ngắt lời Lục Vũ, nhắc nhở hắn phải cung kính hữu lễ, mẫu thân cũng biết rõ người bất phàm, vội vàng khuyên Lục Vũ bái sư.] [Lục Vũ kiên định nói: "Nếu muốn thu ta làm đồ đệ, nhất định phải nhận cả huynh trưởng của ta cùng nhau."] [Đạo nhân nghe xong, có chút nhíu mày, cũng không lập tức đáp ứng.] [Sau đó lại qua một tháng, tu vi của Lục Vũ lại tiến bộ, Tiên Thiên Công đã tiến vào tầng thứ tư, tốc độ kia khiến người ta kinh hãi thán phục.] [Cậu của hắn so chiêu với hắn, một lát phải ngoài trăm chiêu mới có thể thắng được, cậu thâm sâu đả kích.] [Đạo nhân họ Lưu nhìn thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, cho rằng Lục Vũ thiên phú dị bẩm, tuyệt đối là nhân tài tuyệt vời để hưng thịnh Tam Chân.] [Lần nữa bày tỏ ý muốn thu Lục Vũ làm đồ đệ, lại bị cự tuyệt.] [Lục Vũ nói, bái sư thì có thể, nhất định phải nhận cả ca ca ta cùng một chỗ.] [Đạo nhân nghe vậy, lâm vào trầm tư.] [Hắn nhớ lại lời tiên tri của cao nhân Đạo gia mười lăm năm trước: "Sẽ có Thiên Tinh giáng thế, đạo ma chi tranh loạn thế tiến đến."] [Từ đó về sau, một đám Đạo gia bắt đầu thu nhận môn đồ khắp nơi.] [Lúc này, Lục Vũ vừa tròn mười lăm mười sáu tuổi, cùng miêu tả trong lời tiên tri phù hợp nhau. Đạo nhân trong lòng khẽ động, có lẽ vị Đạo Tử hạ phàm này, thật sự chính là ứng trên người Lục Vũ.] [Về phần Lục Trầm, mặc dù tư chất tập võ không bằng Lục Vũ, nhưng hắn chín chắn già dặn, ngực mang tĩnh khí, làm việc ngay ngắn rõ ràng, chưa từng phạm sai lầm, trong thế tục tất có việc lớn.] [Đáng tiếc, lại không thích hợp tu hành.] [Nhưng là, vì Lục Vũ vị có khả năng là Đạo Tử này, hắn nguyện ý phá lệ một lần.] [Thế là, hai người các ngươi bái nhập môn hạ đạo nhân, mẫu thân ngươi mừng rỡ không thôi.] [Đạo nhân kể rõ tên thật của mình, họ Lưu tên Kim Thiềm.] [Năm đó, cậu của ngươi lên phía bắc tìm nơi nương tựa cha, huynh đệ các ngươi hai người đi theo sư phụ hướng Chung Nam sơn, đây là nơi lập tông của Tam Chân môn.] [Đây là lần đầu tiên ngươi rời quê hương.] [Mở khóa địa điểm mới, Chung Nam sơn.] [Ngày này, hai người các ngươi nhận chân lục của Tam Chân giáo.] [Mở khóa thân phận đệ tử chính đạo —— Đệ tử Tam Chân giáo.] [Đệ tử Tam Chân một mạch không nhiều, nhưng ai nấy đều bất phàm, lúc này các ngươi mới biết rõ bối phận của đạo nhân họ Lưu cao đến thế nào, chưởng môn của Tam Chân một mạch, vậy mà cũng gọi hai ngươi là sư thúc.] [Đạo nhân họ Lưu Tứ Thư Ngũ Kinh, Nho gia, Đạo gia, Phật gia tam giáo đều tinh thông, hai huynh đệ các ngươi bái phục.] [Sau đó ngươi cùng đệ đệ hai người bắt đầu tu đạo ở Chung Nam sơn, hắn tự mình truyền thụ cho các ngươi các loại đạo thư cùng võ nghệ.] [Năm đó thiên hạ khói lửa ngập trời, loạn thế phân tranh, mà thân ngươi ở trong núi, cách biệt nhân gian.] [Tu luyện là thường nhật.] [Ngươi mỗi ngày từ chân núi leo lên đỉnh núi, tắm ánh bình minh, bước qua thềm đá, ở đầm nước luyện thể.] [Từ lúc ánh nắng ban mai vừa ló dạng, cho đến khi màn đêm buông xuống, yên ắng như tờ, ngươi vẫn còn ở giữa sân khắc khổ luyện cái cọc, mồ hôi rơi như mưa, quần áo ướt đẫm.] [Năm này qua năm khác, từ hoa xuân rực rỡ đến tuyết đông bay bay. Nhưng mà, võ học của ngươi tiến triển cũng không nhanh như mong muốn.] [Hai năm thời gian trôi nhanh qua, ngươi vẫn như cũ quanh quẩn tại cảnh giới thứ hai của Đại Hoàng Đình, chỉ hơn người bình thường một chút sức lực mà thôi.] [Một ngày nọ, ngươi giao thủ với Lục Vũ, chưởng pháp của hắn sắc bén, thân pháp linh động, chỉ vài chiêu đã khiến ngươi rơi vào hiểm cảnh.] [Lục Vũ thấy ngươi bại trận đã định, trong lòng không nỡ tổn thương tự tôn của ngươi, thế là cùng ngươi giao thủ lại lần nữa, lần này, hắn cố ý nhường, sau hai trăm chiêu mới khó khăn lắm thủ thắng.] [Ngươi đã sớm nhìn ra chỉ cười cười, cũng không nản chí, luyện võ càng thêm nghiêm túc, thường xuyên luyện đến quên mình, mỗi khi có tiến bộ lại vui mừng vô cùng.] [Năm nay ngươi mười tám tuổi, mẫu thân ở nhà gửi thư cho hai huynh đệ, mẫu thân rất nhớ hai ngươi, lo lắng thời gian các ngươi ở núi có vất vả hay không.] [Trong thư nói, thiên hạ càng ngày càng loạn, Huyền quốc phương bắc sau khi thu hoạch vượt qua biên giới, trống trận vang trời, phương bắc hoảng sợ.] [Phụ thân trở về mắt đã trợn ngược, ba lần qua cửa nhà mà không vào, phụ thân bảo mẫu thân chuẩn bị dọn nhà để đi về phía nam, sắp tới Bắc Phong Huyền Quốc sẽ tiến xuống phía nam.] [Năm đó vào mùa thu, tu vi của ngươi rốt cục có đột phá, đạt tới cảnh giới thứ ba của Đại Hoàng Đình, tính ra tiến bộ rất chậm, đệ tử mới nhập môn một năm đã có tu vi vượt qua ngươi.] [Trái lại, Lục Vũ năm gần mười bảy tuổi, đã bộc lộ tài năng. Ngoài mấy vị trưởng lão trong núi ra, hắn gần như vô địch.] [Chân khí trong cơ thể làm được thu phóng tự nhiên, đủ để hộ thân, đã thuộc vào hàng cao thủ nhất lưu trong giang hồ.] [Uy vọng của hắn trong môn rất lớn, đệ tử mới nhập môn đều bái phục.] [Lục Vũ mang Xích Tử Chi Tâm, đạo nhân họ Lưu càng khen ngợi hắn là kỳ tài tu luyện trời sinh.] [Lại qua một năm, hôm nay ngươi 19 tuổi.] [Theo thiết kỵ Bắc Huyền vượt qua Hoàng Hà, trong Tam Chân giáo tiếng hạ sơn cứu thế, càng ngày càng lớn.] [Lục Vũ càng thêm căm phẫn, hắn tập hợp một nhóm đệ tử có cùng chí hướng, muốn nhân lúc sương mù buổi sớm để lẻn xuống núi, muốn cứu giúp chúng sinh.] [Bất quá, đêm trước khi đi Lục Vũ lại chủ động trưng cầu ý kiến của ngươi.] [Thế là, ngươi quyết định.] 1. Cáo sư phụ chuyện này.
2. Giả như không thấy, mặc kệ họ tự làm việc.
3. Cùng nhau xuống núi.
4. Tự mình tham dự vào đó. (0/3) Du Khách nhìn xem các lựa chọn hiện lên trong đầu, trầm tư một lát.
Lúc này tu vi Lục Vũ đã cao hơn ngươi không ít, đại hán bình thường căn bản không thể đến gần, có sức tự vệ.
Đã tròn 18 tuổi, cho dù có ngăn cản hơn phân nửa cũng chẳng ích gì.
Mà lại, với ánh mắt của sư phụ có lẽ đã đoán được tính tình Lục Trầm.
Du Khách chọn 2, coi như không thấy.
[Lục Vũ biết được ngươi không ngăn cản, rất cao hứng nói, "Đợi nhé ca, ta nhất định sẽ lập được công lao sự nghiệp."] [Lục Vũ vừa xuống núi, đạo nhân họ Lưu liền lặng lẽ xuất hiện trước mặt ngươi, nhìn Lục Vũ cùng đám đệ tử Tam Chân đi xuống núi, quả nhiên như ngươi đoán, việc này có lẽ không gạt được sư phụ.] [Đạo nhân khẽ cười một tiếng: "Thật ra, người nên xuống núi lịch lãm, hẳn là đồ nhi ngươi."] [Lưu Kim Thiềm trong lòng cảm thán, hai đệ tử của mình một người là Đạo Tử trời sinh, lại lòng đang Hồng Trần. Một người vốn phải là tài trị thế, hết lần này tới lần khác lại muốn làm tể tướng trong núi.] [Ngươi không hiểu ý của lão, chỉ cảm thấy đêm nay tu luyện càng thêm nghiêm túc.] [Lại qua một mùa nóng lạnh, mỗi một ngày ngươi đều chưa từng lãng phí, trong núi không có tiếng gà chó, ngươi liền sớm chiều bầu bạn với sương mai đêm trăng sao.] [Năm nay ngươi tròn hai mươi tuổi, tu vi vẫn cứ dừng lại ở Đại Hoàng Đình tầng ba, chỉ có chút ít tiến bộ.] [Nhưng ngươi cũng không nóng nảy, vẫn theo phương pháp cũ, mỗi ngày kiên trì tu luyện.] [Một bộ phận đệ tử mới nhập môn đã tu đến cảnh giới thứ tư của Đại Hoàng Đình.] [Ngươi bái nhập dưới trướng đạo nhân họ Lưu, vô luận là bối phận hay các giờ học sớm muộn đều không cần tham gia.] [Điều này dẫn đến đệ tử trong môn bất mãn, có rất nhiều lời mỉa mai, nói ngươi chẳng qua là dựa vào nịnh bợ tiền bối trong môn mới có được vị trí này.] [Lục Vũ có uy vọng rất cao trong số đệ tử mới, nhất là sau khi hắn rời đi, đệ tử trong môn càng có ý kiến lớn với ngươi.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận