Mô Phỏng Trở Thành Sự Thật, Ta Từng Nhìn Xuống Vạn Cổ Tuế Nguyệt?

Chương 311, giang hồ cao thủ? Mưu toan ở rể con thứ thôi!

Chương 311, cao thủ giang hồ? Mưu tính chuyện ở rể con thứ thôi! [Giờ Thân một khắc.] [Hôm nay trời không nắng gắt, chỉ miễn cưỡng là bầu trời trong có mây.] [Tại cổng lớn Tạ gia.] [Tạ Nguyên theo tiếng gọi nhìn lại, người vừa mới lên tiếng chính là Tạ Kỳ Nguyệt ở Nhị viện Tạ gia.] [Người của ba nhà Tạ gia, Lý gia, Tư Mã gia đều đứng ở phía sau, mấy người quen biết tụ tập lại một chỗ.] [Ở cửa ra vào, bên cạnh cỗ xe ngựa lộng lẫy đứng năm người, khí chất xuất chúng, từ xung quanh, không ít công tử, tiểu thư vẫn âm thầm chú ý ánh mắt nhìn về phía nơi này.] [Nơi đây dường như là một trong những tiêu điểm, cách đó không xa còn có mấy đám người tụ lại, cũng nghe thấy tiếng động mà nhìn sang.] [Ngươi cùng Tạ Nguyên đi tới.] ["Tạ Nguyên, cặp mắt kia của ngươi chẳng lẽ chỉ để trưng thôi hả? Bản tiểu thư vừa liếc mắt đã thấy ngươi rồi."][Tạ Kỳ Nguyệt khoanh tay trước ngực, bất mãn nói: "Làm việc gì mà chậm chạp như thế, thật đúng là lật trời, còn muốn để bản tiểu thư phải chờ ngươi."] [Tạ Nguyên liếc nàng một cái nói: "Gấp làm gì, không phải chờ lão Thái Quân xuất phát thì chúng ta mới có thể đi à."] ["Đến sớm thì có ích gì, giống như ngươi cũng đứng ở cửa thôi, chịu phạt đứng đó."][Tạ Nguyên đắc ý gật gù, thái độ khoan thai tự đắc: "Ta và Quan đệ đây gọi là tính trước, có phải là chuyện mà ngươi có thể hiểu được không?"][Lúc này Tạ Kỳ Nguyệt mới chú ý thấy bên cạnh Tạ Nguyên còn có một thiếu niên đứng đó.] [Thiếu niên mặc một bộ trường bào màu nhạt trang nhã, dáng người thẳng tắp thon dài.] [Mái tóc đen nhánh được buộc bằng trâm ngọc, tướng mạo tuấn lãng cực kỳ, hai mắt tựa như mực tàu, lộ ra vẻ thanh lạnh của Hứa.] [Đôi lông mày toát lên vẻ phong nhã, rõ ràng là người đọc sách thánh hiền lâu ngày, từ đó dưỡng thành vẻ phong thái nhàn nhã.] [Thiếu niên mỉm cười, lại tăng thêm vài phần ôn nhuận, cất tiếng:] ["Kỳ Nguyệt muội muội!"][Tạ Kỳ Nguyệt trong lúc nhất thời càng nhìn càng ngây ra, trong lòng thầm nghĩ, khi nào Tạ Quan trở nên khôi ngô thế này? Trước kia mình sao không hề phát hiện ra nhỉ?][Chỉ hai tháng ngắn ngủi không gặp, cảm giác so với trước kia khác hẳn, trầm ổn tự tin hơn rất nhiều.] [Đợi nàng kịp phản ứng, không khỏi im lặng, cái gì mà "Kỳ Nguyệt muội muội"!][Tạ Nguyên cũng chưa từng xưng hô nàng như vậy!][Nàng và Tạ Quan tiếp xúc rất ít, lại còn sinh sống ở Nhị viện, chỉ là vào những ngày lễ gia tộc bắt buộc phải có mặt mới từng gặp mặt vị đường ca này.] [Hình như ở trong đại viện, không ít đường tỷ biểu huynh muội đều cô lập người này, hắn thường xuyên lẻ loi một mình.] [Một mình một bóng.] [Khi còn nhỏ chính vào độ tuổi ham chơi, mình cũng theo đám đông giữ khoảng cách với hắn, cũng không có khi dễ hắn, nhiều nhất chỉ là đứng một bên vỗ tay xem trò cười mà thôi.] [Ngay cả hiện tại, cũng chỉ mới theo Ngọc Chi tỷ và Tạ Nguyên gặp qua vài lần mà thôi.] [Bây giờ đối phương lại tự nhiên xưng hô như vậy, không giống như quan hệ lạnh nhạt, giống như là một vị...huynh trưởng đáng tin cậy.] [Đúng lúc này!][Phía sau Tạ Kỳ Nguyệt, một thiếu niên có vóc dáng cao lớn, có chút khỏe mạnh đi ra, thần sắc bất thiện đánh giá ngươi, không chút khách khí hỏi:] ["Ngươi là ai?"] [Tạ Kỳ Nguyệt nhìn thiếu niên này, trong lòng bất đắc dĩ, đành phải giải thích: "Đây là đường ca thứ chín của ta, Tạ Quan."][Thiếu niên cao lớn nghe vậy thì ngẩn người, hiển nhiên là kinh ngạc khi trong Tạ gia lại có nhân vật số một như thế này, trước kia hắn chưa từng thấy ngươi.] [Bất quá, nghe xong lời giải thích của Tạ Kỳ Nguyệt, hắn có vẻ yên tâm, vừa rồi Tạ Kỳ Nguyệt "ngây người một lúc" hắn đều đã nhìn thấy rõ ràng.] [Tạ Kỳ Nguyệt nói thêm: "Chính là vị mà Tạ Nguyên thường hay nhắc đến, người được Tiên nhân điểm sọ não đó."][Phía sau Tạ Kỳ Nguyệt còn có hai người, đều im lặng nhìn sang.] [Một nam, một nữ.] [Nữ tử mặc một bộ váy dài màu vàng thêu hoa Phong Diệp, ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt đẹp mang theo vài phần trầm tĩnh trang nhã của khuê các.] [Nam tử ngày thường có vẻ trắng trẻo tuấn tú, dáng người ngọc thụ lâm phong, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lông mày như lá liễu, từ xa nhìn lại rất có mỹ cảm.] [Nữ tử nhìn ngươi cười nói: "Ta ngược lại đã nghe người khác nhắc đến ngươi rồi, bài tàn từ của ngươi ở thi hội Thảo Đường, Bằng Bắc Hải, Phượng Triều Dương, lại mang theo kiếm thư đường mênh mông, rất là tinh diệu."][Nói chuyện cực kỳ dịu dàng, nhẹ giọng thì thầm.] [Tạ Kỳ Nguyệt giới thiệu: "Vị này là Mộ Thanh tỷ, Tư Mã Mộ Thanh, là tam nữ nhi của Tư Mã gia, cha nàng hiện giờ là hữu thị lang công bộ."][Công bộ chính là một trong sáu bộ của triều đình, là cơ quan quản lý các công trình sự vụ trong cả nước. Chấp chưởng các quy chế xây dựng công trình đất, các kiến thức về sử dụng vật liệu, phương pháp đắp đê nạo vét kênh mương, điển lễ xây dựng lăng tẩm cung điện, có quyền lực cực lớn.] [Nghe xong ngươi có hơi kinh ngạc, hữu thị lang công bộ là quan lớn chính tứ phẩm hạ cấp, trong công bộ, trừ Thượng thư ra, thì chính là hai vị tả hữu thị lang.][Trong triều, họ đều là quan nắm giữ thực quyền, hiện giờ Hoàng Hà vỡ đê đang xây dựng lại, người đứng đầu phụ trách chính là Công bộ.] [Tư Mã Mộ Thanh là con gái hữu thị lang công bộ, gia thế hiển hách.] [Bất quá nghĩ lại cũng thấy bình thường, chín đại gia tộc đều là quan lớn trong triều hoặc người nắm quyền trong quân đội, lui tới nào có người bình thường.] [Ngươi cười nói: "Gặp qua Mộ Thanh tiểu thư!"][Nữ tử cũng đáp lễ.] [Tạ Kỳ Nguyệt chỉ vào nam tử nói: "Vị này là Chu Tử Khiên, hiện tại đang đọc sách ở thư viện, cũng là người của Ngự Sử đài."][Ánh mắt nam tử rơi lên người ngươi, chỉ nhàn nhạt gật đầu, liền nhìn về phía Tạ Kỳ Nguyệt hỏi: "Ngọc Chi, sao còn chưa đến?"][Tạ Kỳ Nguyệt cho hạ nhân hỏi thăm sau đó nói: "Ngọc Chi tỷ hẳn là đang ở cùng Thư Uyển tỷ tỷ, lập tức sẽ đến thôi."][Lúc này nam tử mới gật đầu.] [Thiếu niên cao lớn bắt đầu lên tiếng, vội chen vào nói: "Kỳ Nguyệt, ngươi còn chưa giới thiệu ta đây?"][Giọng nói có chút chua chát: "Sao ngươi lại bỏ sót ta rồi?"][Tạ Kỳ Nguyệt nghe vậy, trong giọng nói mang theo vài phần không kiên nhẫn: "Chính ngươi không có mồm à, không tự lên tiếng sao? Không phải chờ ta đến nói?"][Thiếu niên cao lớn vẻ mặt bối rối.] [Tạ Nguyên kịp thời hòa giải nói: "Vị này là Tiết Hồng, Tiết huynh đệ, là đại thiếu gia hiện tại của Tiết gia, cha hắn là Tế Tử của Quốc Tử Giám."][Trong lòng ngươi khẽ động, Tế Tử của Quốc Tử Giám, đây là tên quan chức, Quốc Tử Giám là chức quan trong đó, là quan lớn tòng tam phẩm.] [Học phủ cao nhất Đại Tề gọi là "Thái Học", hắn cũng đảm nhiệm đứng đầu tiến sĩ Thái Học, nắm giữ mệnh lệnh dạy dỗ các sinh viên trường quốc học.] [Chỉ là, Thái Học của Đại Tề so với danh tiếng thư viện thì xa xa không sánh bằng, đã suy tàn.] [Tiết gia, trong chín đại gia tộc từ trước đến nay nổi tiếng khiêm tốn, luận phẩm giai chức quan, vị Tế Tử Quốc Tử Giám thậm chí còn cao hơn cả thị lang Công bộ, chỉ là quyền thế thì lại hư danh nhiều hơn thực quyền.] [Trong lòng ngươi không khỏi nổi lên một tia nghi hoặc, người của Tiết gia, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?]
Bạn cần đăng nhập để bình luận