Mô Phỏng Trở Thành Sự Thật, Ta Từng Nhìn Xuống Vạn Cổ Tuế Nguyệt?

Chương 395, Tạ gia chuyện xấu xa, đảo mắt một tháng, kiếm thứ tám

Chương 395: Chuyện x·ấ·u xa của Tạ gia, chớp mắt một tháng, thanh k·i·ế·m thứ tám Tạ gia, phía bắc Đại Quan Viên.
Cần phải đi thuyền qua hồ, x·u·y·ê·n qua một mảnh rừng trúc xanh ngát ẩm ướt, mới có thể nhìn thấy tòa biệt viện nhỏ nhắn kia.
Tr·ê·n cửa viện treo một tấm biển hiệu cổ xưa, viết ba chữ "Đẳng Xuân lâu", b·út lực mạnh mẽ, toát lên mấy phần thanh nhã.
Mặc dù đã sang đầu xuân, khí lạnh vẫn chưa tan, rừng trúc vẫn xanh mướt như mực, sương trắng lượn lờ bay tới từ mặt hồ, làm nổi bật lên vẻ văn nhã thanh u của biệt viện.
Đây là nơi ở của lão gia Nhị viện Tạ Hồng, ngày thường người bình thường không được đến gần, mỗi ngày đều có gã sai vặt tới quét dọn, duy trì sự sạch sẽ và yên tĩnh trong nội viện.
Bây giờ Tạ Hồng đi xa đến thư viện, nơi này vẫn luôn bỏ t·r·ố·ng, chỉ có tiếng lá trúc xào xạc, gió nhẹ ngoài phòng.
Hôm nay, cửa sân bị đẩy nhẹ ra.
Một vị mỹ phụ mặc kim y chậm rãi đi vào, phía sau cung kính đi th·e·o một thanh niên.
Mỹ phụ thân mang bộ Điêu Thử Chiêu Quân bằng gấm thu, hai tay đặt ở bên hông, tr·ê·n cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc xanh biếc, khí chất ung dung.
Nàng chính là chủ mẫu Nhị viện Tạ gia, chính thê của Tạ Hồng – Triệu phu nhân.
Mặc dù đã có hai con, quá tuổi ba mươi, nhưng dung nhan của nàng vẫn xinh đẹp như t·h·iếu nữ đôi mươi. Hôm nay càng là trang điểm tỉ mỉ, tóc đen nhánh búi thành Lăng Vân b·úi tóc, lộ ra vẻ đoan trang mà tao nhã.
Triệu phu nhân bước vào trong nội viện, ánh mắt chậm rãi đ·ả·o qua từng nhành cây ngọn cỏ, đến bên một chậu xuân cúc đang lay động, trong mắt mang th·e·o vài phần thương tiếc.
Nàng nhẹ giọng thở dài: "Đã lâu ta không tới viện này, đây là loài hoa cúc lão gia thích nhất."
Người thanh niên phía sau thấp giọng nói: "Phu nhân, mặc dù lão gia không có ở đây, nhưng nơi này vẫn như cũ, may mắn có phu nhân."
Triệu phu nhân tr·ê·n mặt thoáng nét cười khổ, đầu ngón tay xanh nhạt khẽ vuốt qua bàn đọc sách trong viện.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía rừng trúc sau lầu, thấp giọng nói: "Nhưng, ta phụng dưỡng lão gia nhiều năm, sinh cho lão gia hai đứa con… Trong lòng lão gia ta còn không bằng cỏ cây này."
Rừng trúc xào xạc, sương trắng lượn lờ, phảng phất như chứng minh cho lời nói của nàng.
Triệu phu nhân nhẹ nhàng bước, tiến vào phòng ngủ của Tạ Hồng.
Người thanh niên th·e·o s·á·t phía sau, bước chân khẽ khàng gần như không tiếng động, sợ làm ồn ào không khí tĩnh mịch này.
Trong phòng ngủ bài trí đơn giản, chỉ có một chiếc g·i·ư·ờ·n·g đơn sơ, cùng với tủ gỗ khắc hoa bên g·i·ư·ờ·n·g được gấp lại rất chỉnh tề, những trang sách gãy được chăm chút tỉ mỉ.
Triệu phu nhân xoay người lại, đôi mắt đẹp nhìn người thanh niên.
Người thanh niên đối diện với ánh mắt của nàng, không dám ngẩng đầu, chỉ cúi thấp mí mắt, nhìn đôi giày thêu nhỏ nhắn dưới chân Triệu phu nhân.
"Ngẩng đầu lên."
Người thanh niên lúc này mới dám ngẩng đầu, lộ ra gương mặt giống Tạ Hồng.
Triệu phu nhân vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt người thanh niên, trong giọng nói mang th·e·o vài phần si mê: "Giống, mũi ngươi, lông mày giống hắn, bờ môi cũng giống… Chỉ có mấy phần thần thái của hắn, dáng vẻ khôi ngô như thế."
Ánh mắt người thanh niên nóng bỏng lại sợ hãi, cả người căng thẳng, hai tay trong tay áo nắm chặt thành quyền, đốt ngón tay trắng bệch.
"Ba –"
Triệu phu nhân một bàn tay hung hăng tát vào mặt người thanh niên, lực đạo lớn đến mức khiến đầu hắn nghiêng sang một bên, gò má trong nháy mắt s·ư·n·g đỏ.
Triệu phu nhân khẽ nhíu mày, giọng lạnh băng: "Ai bảo ngươi tỏ ra cái bộ dạng không có tiền đồ như vậy? Đồ t·i·ệ·n…."
Âm thanh của nàng như băng đ·â·m x·ư·ơ·n·g, khiến người thanh niên không rét mà r·u·n.
"Ánh mắt lão gia trước giờ đều lạnh lùng cao cao tại thượng, há lại có bộ dạng sợ hãi rụt rè như ngươi?"
Người thanh niên sợ tới mức gần như q·u·ỳ rạp xuống đất, giọng r·u·n rẩy: "Phu nhân thứ tội, tiểu nhân… tiểu nhân biết sai rồi."
Triệu phu nhân hừ lạnh một tiếng, thu tay lại, quay người nhìn về phía rừng trúc ngoài cửa sổ, trong giọng nói mang th·e·o vài phần coi nhẹ và thất vọng: "Cút ra ngoài, ngày mai từ đâu tới, thì trở về chỗ đó… Đừng ở lại Tạ gia nữa."
Người thanh niên sợ đến mức mặt không còn chút m·á·u, toàn thân r·u·n rẩy. Hắn vốn là con của một tên n·ô·l·ệ giữ ngựa t·i·ệ·n trong Tạ phủ, tr·ê·n văn tự bán mình đóng dấu đỏ, đời đời kiếp kiếp đều là n·ô·l·ệ của Tạ phủ, ngay cả tư cách chuộc thân cũng không có. Cho dù là chủ mẫu có đ·ánh c·hết hắn, cũng là chuyện thường tình.
Hắn sống trong chuồng ngựa, làm bạn với phân ngựa, cho đến một năm trước được Triệu phu nhân để mắt, như chim sẻ vàng nuôi dưỡng ở Nhị viện.
Cẩm y ngọc thực, lụa là, phảng phất như quãng thời gian tăm tối nhất cuối cùng cũng gặp được ánh sáng. Hắn đối với vị phu nhân xinh đẹp này vừa sùng kính lại sợ hãi, trong lòng đã sớm tôn nàng lên.
Suốt một năm qua, hắn chỉ có vài ngày ít ỏi được nhìn thấy Triệu phu nhân, mỗi lần gặp mặt đều khiến hắn vừa mong chờ lại sợ hãi.
Hắn tự nhiên hiểu rõ, mình là bởi vì tướng mạo cực giống vị Hồng lão gia kia, mới có được vinh hạnh đặc biệt này, một năm nay hắn cũng cố gắng bắt chước giọng điệu quen thuộc của vị nhị lão gia này.
Bây giờ nghe Triệu phu nhân muốn hắn trở lại chuồng ngựa, trong lòng lập tức sợ hãi tột độ, phảng phất như từ đám mây rơi xuống vực sâu.
Hắn vội vàng q·u·ỳ xuống đất d·ậ·p đầu, trán đ·ậ·p mạnh xuống đất, phát ra tiếng vang trầm đục.
Máu tươi từ trán hắn chảy xuống, nhuộm đỏ mặt đất, hắn lại hoàn toàn không p·h·át giác, chỉ liều m·ạ·n·g d·ậ·p đầu, giọng r·u·n rẩy: "Phu nhân tha m·ạ·n·g! Tiểu nhân biết sai rồi! Tiểu nhân không dám nữa!"
Đầu hắn choáng váng, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy Triệu phu nhân xoay lưng lại với hắn, dáng vẻ yểu điệu, lạnh lùng mà xa cách.
Triệu phu nhân lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói không mang một tia tình cảm: "Cút đi!"
Nàng nói xong, quay người đi về phía cửa, đầu ngón tay khẽ vuốt ve chiếc vòng ngọc xanh biếc tr·ê·n cổ tay, phảng phất như tất cả những chuyện vừa rồi không liên quan gì đến nàng.
Lão gia vừa đi thư viện, không biết khi nào mới có thể trở về. Đều do Tạ Quan đại viện kia, hắn cũng không đắc ý được bao lâu nữa.
Lập tức sẽ là t·ử kỳ của hắn!
Trong lòng nàng cười lạnh, bước chân nhẹ nhàng, đang định đi ra khỏi phòng ngủ.
Đột nhiên!
Một âm thanh quen thuộc vang lên sau lưng, trầm thấp mà uy nghiêm: "Phu nhân, vi phu bảo nàng đi rồi sao?"
Triệu phu nhân thân hình c·ứ·n·g đờ, không khỏi cảm thấy hoảng hốt, hai tay vô thức đặt ở bên hông, đầu ngón tay r·u·n nhè nhẹ.
Nàng chậm rãi quay lại, chỉ thấy người thanh niên kia đã đứng dậy, ánh mắt sáng rực nhìn nàng, tr·ê·n mặt lại mang th·e·o vài phần bóng dáng của Tạ Hồng.
"Đóng cửa lại." Người thanh niên giọng bình tĩnh, nhưng lại lộ ra vẻ uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Triệu phu nhân nghe âm thanh này, bất giác nuốt nước bọt.
"Sao, lời của vi phu, nàng cũng không nghe?"
Vung tay một cái tát vào mặt Triệu phu nhân, lực đạo mạnh, khiến nàng ngã nhào xuống đất.
Váy dài của Triệu phu nhân xòe ra như đóa hoa, ôm mặt, ngã tr·ê·n đất, nhưng tr·ê·n mặt không có vẻ kinh ngạc tức giận, ngược lại trong ánh mắt lộ ra một tia mê ly.
"Đóng cửa lại!"
Triệu phu nhân vội vàng đứng dậy đóng cửa.
Người thanh niên đã ngồi xuống g·i·ư·ờ·n·g trong phòng ngủ.
"Phu nhân, còn không mau đến thị tẩm cho vi phu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận