Mô Phỏng Trở Thành Sự Thật, Ta Từng Nhìn Xuống Vạn Cổ Tuế Nguyệt?

Mô Phỏng Trở Thành Sự Thật, Ta Từng Nhìn Xuống Vạn Cổ Tuế Nguyệt? - Chương 48: Chữa trị gân mạch, có thể dục linh mầm sống vạn năm (length: 8790)

Côn Hư đỉnh đột nhiên bắt đầu chấn động dữ dội, các hoa văn phía trên giống như vảy cá không ngừng rung động.
Hỗn độn!
Đại đỉnh vang lên!
Âm thanh lớn mà vắng vẻ, vô hình.
Rồi lại trong hư không tạo nên những gợn sóng như mặt nước, toàn bộ thân đỉnh hòa quyện cùng luồng khí hỗn độn xưa cũ, vô tận thiên can địa chi và những chữ triện thần bí đan xen vào nhau, tạo thành vài bức đồ án huyền ảo.
Cuối cùng lại biến thành phụ đề!
【 Thu hoạch thành công, mời đỉnh chủ chú ý kiểm tra và nhận.】 【 Đã nhận!】 "Đang!"
Đại đỉnh rung lên!
Du Khách mong đợi trông thấy hai luồng khí tức sáng chói từ trên đỉnh phun ra, hút vào mà ra, chậm rãi tụ lại vào trong thân thể của hắn.
"Oát Toàn Mẫu Khí?"
"Lại có hai sợi!"
Du Khách vừa mừng vừa sợ, lần này đến thật không thể hiểu nổi.
Chẳng lẽ giết Hoàng Đế liền có thể có được tạo hóa như vậy?
Lần trước thu hoạch một sợi Oát Toàn Mẫu Khí liền chữa lành khiếu huyệt của hắn, lần này hai sợi không biết có thể khôi phục kinh mạch của hắn hay không.
Khiếu huyệt + kinh mạch = có thể tu hành!
Lão tử muốn tu tiên.
Theo hai sợi Oát Toàn Mẫu Khí dần dần dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Vừa mới chạm vào!
Liền biến thành hai luồng nhiệt, như những dòng suối nhỏ chảy khắp toàn thân, cả người ấm áp.
Như đang giữa trời nóng mà được uống nước đá, vào mùa đông mà được ngâm mình trong suối nước nóng.
Lại là cảm giác quen thuộc, công thức quen thuộc.
Du Khách một cơn buồn ngủ ập đến, ý thức mơ màng.
Một cảm giác vô cùng thoải mái truyền khắp toàn thân, cảm giác như có một đôi tay cẩn thận tỉ mỉ đang chậm rãi xoa nắn khắp cơ thể.
Du Khách dường như lập tức hồi tưởng về một nơi nào đó ở kiếp trước.
"Ngươi đến lượt số bao nhiêu? Số 88."
Hắn rốt cuộc không duy trì được nữa, liền ngã gục đầu xuống giường.
. . .
. . .
Ngày hôm sau.
Trên trời bốn mặt trời vẫn như thường lệ mọc lên.
Du Khách dụi dụi mắt, từ trên giường chậm rãi tỉnh dậy.
Việc đầu tiên!
Du Khách mang theo kích động cùng chờ mong, ngồi thẳng người, hai mắt nhắm lại, bắt đầu quan sát bên trong thân thể mình.
Ngưng tụ tâm thần, nội thị bản thân.
Đem ý thức xâm nhập vào từng ngóc ngách trong cơ thể, cẩn thận xem xét gân mạch, khiếu huyệt và đan điền của mình.
Khi hắn nhìn chăm chú, cảnh tượng bên trong cơ thể dần dần trở nên rõ ràng.
Cơ thể người có bảy trăm hai mươi đại huyệt phân bố trên hai mạch Nhâm Đốc cùng mười hai chính kinh mạch.
Xung quanh có khoảng năm mươi hai đơn huyệt, ba trăm lẻ chín song huyệt, năm mươi kỳ huyệt bên ngoài, tổng cộng bảy trăm hai mươi huyệt vị.
Nhưng ở thế giới này, nơi người ta gọi là cung nê ngõa, lại có thêm một huyệt.
"Thần Thiên huyệt!"
Chỉ khi Trúc Cơ trở lên mới có thể hiển lộ, huyệt này vừa mở, tai thính mắt tinh, là khiếu huyệt quan trọng nhất của tu sĩ.
Chính là huyệt đứng đầu trong bảy trăm hai mươi huyệt.
Giờ phút này trong mắt Du Khách, bảy trăm hai mươi đại huyệt đều lấp lánh ánh ngọc, phảng phất như những ngọn núi báu được linh khí tưới nhuần.
Du Khách có chút hài lòng.
Nhưng mà!
Khi ý thức của Du Khách chuyển đến gân mạch, cảnh tượng hiện ra.
Du Khách mặt mày tối sầm lại.
"Vẫn là như cũ!"
Vốn nên thông suốt không trở ngại, tràn đầy sinh cơ, giờ phút này các gân mạch lại có vẻ ảm đạm, một số chỗ thậm chí xuất hiện dấu hiệu đứt gãy và tắc nghẽn.
Những đứt gãy và tắc nghẽn này ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự lưu thông của linh khí, khiến Du Khách cảm thấy một cảm giác nặng nề khó tả.
Kinh mạch của hắn vẫn ở trạng thái vỡ vụn, bên trong có không ít cục máu nhỏ nghẽn lại, giống như tắc nghẽn động mạch ở kiếp trước, một khi bị tắc nghẽn, hậu quả sẽ khó lường.
Điều khiến hắn lo lắng hơn là một vài kinh mạch thậm chí xuất hiện tình trạng "đổi tuyến".
Mặc dù những thay đổi này trước mắt sẽ không gây ảnh hưởng quá lớn đến cơ thể hắn, nhưng về lâu dài, e rằng nhẹ thì khiến hắn thành phế nhân, nặng thì có thể chết một cách bất đắc kỳ tử.
Nghĩ đến đây, Du Khách không khỏi cảm thấy hoảng sợ.
Mấy ngày nay sở dĩ hắn không dám vận công, là vì lo những đứt gãy và tắc nghẽn ở kinh mạch sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Quan trọng nhất là!
Gân mạch không thông, không thể tu hành.
Cứ để lâu, có thể sẽ vĩnh viễn mất đi khả năng tu hành.
Đây mới là điều đáng sợ nhất!
Du Khách lại thấy bực bội.
"Không phải, Oát Toàn Mẫu Khí của ta không có tác dụng?"
Lúc này!
Bất chợt, hai đạo dòng nước ấm từ hạ đan điền của hắn sinh ra, tựa như hai chú cá nhỏ hoạt bát đang bơi lội.
Tản ra năng lượng ấm áp mà nhu hòa.
Một luồng nước ấm, như dòng suối bạc, thuận Hoàng đình, Hoàng Kim điện rồi xông thẳng lên, vượt qua Hoàng đình cửa ải, không ngừng tiến về phía trước. (theo xương sống khiếu huyệt) Mỗi lần nó xung kích đều phảng phất gây ra một chấn động nhẹ trong cơ thể Du Khách, mang đến một tia sinh cơ.
Còn luồng nước ấm còn lại, giống như sợi dây vàng, men theo Hội Âm, Vĩ Lư, Trung Xu, Quan Nguyên, Bách Hội, Mệnh Môn, Khí Hải, Trung Xu, Thần Đạo, Thiên Trung và nhiều khiếu huyệt khác, cuối cùng cũng hội tụ lại rồi xông về thượng đan điền.
Con đường của nó khúc chiết hơn, quả thật là những nơi xung quan trọng yếu nhất trong cơ thể con người.
Hai luồng nước ấm này đi qua sáu gân mạch như Thủ Thái Âm Phế Kinh, Túc Thái Âm Tỳ kinh, Thủ Thiếu Âm Tâm kinh…bắt đầu được khai thông từ từ.
Những gân mạch vốn ảm đạm, nhờ được dòng nước ấm thẩm thấu, dần khôi phục sinh cơ, trở nên sáng sủa.
Du Khách cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể, ánh mắt của hắn trong nháy mắt trở nên nóng rực.
Hai luồng nước ấm này chính là Oát Toàn Mẫu Khí mà hắn đã thu được trước đó!
Theo sự lưu động của Oát Toàn Mẫu Khí, từng sợi màu máu như nhung bị "linh ngư" thôn phệ hoặc thải ra theo lỗ chân lông.
Những vật chất màu máu như nhung này chính là huyết và phế liệu tích tụ trong cơ thể Du Khách.
Dưới tác dụng của Oát Toàn Mẫu Khí.
Các cục máu trong cơ thể Du Khách dần được làm sạch, những chỗ kinh mạch bị đứt gãy cũng được lặng lẽ chữa lành.
Ở sâu trong đan điền, linh khí như suối trào không ngừng sinh sôi, theo hai "linh ngư" nhỏ tỉ mỉ khai thông kinh mạch và bắt đầu tuần hoàn không ngừng.
Khi linh khí sinh sôi, kinh mạch của Du Khách dần trở nên óng ánh sáng long lanh, phảng phất như đã được tẩy rửa.
Nhưng mà, bên trong sự tinh khiết này lại đi kèm sự khô nóng khó mà chịu đựng nổi.
Mặt của hắn đỏ như lửa, mồ hôi như thác, thấm ướt tóc, trán đầy những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu.
Du Khách cởi áo, để lộ thân hình cường tráng được rèn luyện qua năm tháng.
Nhưng dù vậy!
Vẫn cảm giác từng đợt nóng bừng bừng, da dẻ phảng phất như đang ở trong lò nướng cực nóng, đỏ đến mức gần như muốn nhỏ máu.
Linh khí lao nhanh không ngừng trong kinh mạch, cơ thể Du Khách phảng phất như một quả bóng đang được thổi phồng, lại không cách nào giải phóng lượng linh khí dư thừa, điều này khiến hắn rất dày vò.
Du Khách vô cùng lo lắng, hắn sợ rằng cứ tiếp tục như vậy, cả người sẽ vì không chịu nổi mà nổ tung, biến thành một đống thịt nát.
"Làm sao bây giờ!"
Hắn cố gắng nhớ lại kiến thức về tu luyện ở kiếp trước.
"Luyện khí nhập thể, mới là phương pháp tu luyện của thế giới này."
"Công pháp của Thần Tiêu tông là gì?"
Du Khách vội vã hồi tưởng.
"« Dưỡng Điền Khuê Chỉ »!"
Tuy tên có vẻ tầm thường, nghe còn tưởng là liên quan đến làm ruộng chăn nuôi.
Nhưng đây là nền tảng của Thần Tiêu tông, chỉ những đệ tử bái nhập Thần Tiêu tông, sau khi lập lời thề ở Tổ Sư đường mới có tư cách tu luyện.
Thần Tiêu tông trải qua bao sóng gió, vạn năm không suy, quyển Tiên Kinh này cũng theo đó mà được truyền thừa qua vô số năm tháng.
Nó không chỉ là biểu tượng của Thần Tiêu tông, mà còn là Tiên gia bảo điển được giới tu tiên công nhận, ngay cả các đệ tử nội môn cũng đều dùng nó làm nền tảng để tu luyện.
Tên gọi của bảo điển này do vị tổ sư khai sơn của Thần Tiêu tông tự mình đặt ra, hàng ngàn năm qua vẫn chưa từng thay đổi.
Lật đến trang đầu, có thể thấy hai câu thơ:
"Nhà ta bưng loại tự mình ruộng."
"Có thể dục linh mầm sống vạn năm."
Hai câu thơ này thể hiện sự ngộ đạo sâu sắc của vị tổ sư về con đường tu luyện, ông cho rằng tu luyện cũng như trồng trọt.
Bản thân người ta đã có thể làm ruộng, không cần cầu bên ngoài.
Ruộng trong thân thể có thể nuôi sống sinh mệnh, trường sinh bất tử.
Nuôi dưỡng nguồn sống chính là con đường trường sinh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận