Kiếm Khí Triều Thiên
Chương 49: Lão già mù
Sau khi học Thiên Ti Nhiễu và Thanh Phong Quyết, Lý Phàm lại chọn thêm một pháp thuật thuộc tính Lôi để tu hành.
Lôi pháp là Thiên Lôi Quyết, loại pháp thuật này có khả năng dẫn lôi đình để tấn công. Lý Phàm lựa chọn Thiên Lôi Quyết vì khả năng kiềm chế của nó.
Sau đó, Lý Phàm không tiếp tục chọn thêm pháp thuật nào khác.
Với thực lực hiện tại của hắn, kiếm lực là công kích mạnh nhất, thứ đến là võ phách Võ Đạo. Lựa chọn ba pháp thuật là Thiên Ti Nhiễu để khống chế, Thanh Phong Quyết để tăng thân pháp và Thiên Lôi Quyết để kiềm chế đối thủ.
Lý Phàm cho rằng không cần thiết tiếp tục học thêm pháp thuật công kích khác, bởi vì hắn không có Tiên Thiên pháp tướng, nên tu hành pháp thuật công kích có lẽ cũng không mạnh hơn kiếm pháp của hắn. Tu hành pháp thuật chỉ là để tăng chiến lực tức thời, như một phương pháp hỗ trợ.
Tiểu sư huynh từng nói "nhất kiếm phá vạn pháp, " chỉ cần tu kiếm là đủ, nhưng có thêm một chút hỗ trợ sẽ giúp lúc đối địch càng thuận buồm xuôi gió hơn.
Sư tỷ để hắn đến thư lâu cũng chỉ để chuẩn bị cho Ly Sơn thử kiếm, tìm cơ hội để tiến vào Kiếm Cốc.
"Tốt."
Lý Phàm nói với Tiểu Kỳ.
"Nhanh như vậy, không chọn thêm gì nữa sao?"
Thiếu nữ hỏi.
"Không cần, sư tỷ còn đang chờ ta bên ngoài."
Lý Phàm đáp.
"Vậy ta cùng ngươi ra ngoài."
Thiếu nữ nói, sau đó cùng Lý Phàm rời khỏi thư lâu.
Bước ra khỏi thư lâu, Lý Phàm ngay lập tức nhìn thấy Diệp Thanh Hoàng đang an tĩnh đứng đó, nàng tựa như một phong cảnh, ở phía xa, không ít người lặng lẽ hướng mắt nhìn về phía nàng.
"Sư tỷ."
Lý Phàm gọi lớn, tiến về phía Diệp Thanh Hoàng.
Khi thấy Lý Phàm bước ra, trong mắt Diệp Thanh Hoàng hiện lên một nụ cười rạng rỡ:
"Sao nhanh vậy?"
Nhìn thấy nụ cười của Diệp Thanh Hoàng, các đệ tử ở xa đều ngơ ngác đứng đó, nhìn nàng không thể rời mắt.
Chỉ với thiếu niên này, nàng mới như vậy sao?
Ánh mắt của họ nhìn Lý Phàm càng thêm phần ghen tỵ.
Bên cạnh Lý Phàm, có một bóng người tiến về thư lâu, ánh mắt thoáng nhìn về phía Lý Phàm.
"Lục Diên."
Tiểu Kỳ nhìn thấy nữ tử kia thì thấp giọng nói, xung quanh các đệ tử Ly Sơn không ít ánh mắt cũng nhìn về phía Lục Diên.
Lý Phàm có chút hiếu kỳ nhìn nữ tử ấy, tuổi tác tương đương với hắn, dung nhan lại có phần kinh diễm. Bình thường, hắn nhìn sư tỷ, không mấy ai lọt nổi mắt hắn, nhưng nhìn thấy Lục Diên, hắn vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc vì nhan sắc này.
Đương nhiên, vẫn không thể bằng sư tỷ.
Nếu so sánh, nữ tử trước mắt giống như tuyệt sắc nhân gian.
Còn sư tỷ, đã siêu thoát khỏi phàm trần.
Dù vậy, sự xuất hiện của hai tuyệt sắc giai nhân của Ly Sơn cùng lúc khiến cho xung quanh trở nên im lặng.
Lý Phàm và Lục Diên chỉ thoáng nhìn nhau rồi bước đi, Lục Diên tiến vào thư lâu, còn Lý Phàm tiếp tục đến bên Diệp Thanh Hoàng.
"Sư tỷ."
"Diệp tiên tử."
Tiểu Kỳ cũng cúi đầu chào, mỗi lần gặp Diệp tiên tử, nàng vẫn luôn cảm thấy ngưỡng mộ. Ngay cả Lục Diên bên cạnh nàng cũng có vẻ hơi lu mờ.
Nàng vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Diệp tiên tử, cũng là lần đầu tiên quen biết Tiểu Phàm ca.
Ngày hôm đó tuyết rơi rất lớn, có người gõ cửa, và nàng là người mở cửa.
Khi ấy nàng chỉ là một đứa trẻ, như gặp tiên tử.
Diệp Thanh Hoàng mỉm cười gật đầu với Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ biết, đây là sự tôn trọng lớn nhất của Diệp Thanh Hoàng đối với người bên ngoài Tiểu Phàm ca.
"Đi thôi."
Diệp Thanh Hoàng nói với Lý Phàm, sau đó kéo tay hắn, bước một bước ngự không mà đi.
Thiếu nữ nhìn theo bóng lưng Diệp Thanh Hoàng và Lý Phàm, trong mắt lộ ra chút buồn bã.
"Đây là lần đầu tiên Diệp tiên tử dẫn hắn tới thư lâu sao?"
Có người hỏi.
"Chắc vậy, không ngờ một kẻ gần chết lại được Diệp tiên tử cứu trở về, giờ còn bước lên con đường tu hành."
"Hắn thật sự may mắn."
Không ít người ghen tỵ nói.
Tại sao họ không có vận may như vậy?
Đừng nói là được nắm tay, cho dù là đến gần Diệp Thanh Hoàng, cũng không ai dám.
Giữa những ngọn núi cổ của Ly Sơn, trên mây mù, Diệp Thanh Hoàng nắm tay Lý Phàm, hỏi:
"Nhìn được không?"
"Hả?"
Lý Phàm sững sờ, nhìn về phía sư tỷ.
"Tiểu sư đệ không phải vừa rồi nhìn nhập thần sao?"
Diệp Thanh Hoàng cười nhẹ nhàng.
Lý Phàm giật mình, biết sư tỷ đang nói đến Lục Diên, lập tức hắn có chút xấu hổ.
"Lục Diên là đệ tử xuất chúng nhất trong thế hệ trẻ của Ly Sơn, đã là kiếm tu, đồng thời có Tiên Thiên pháp tướng mạnh mẽ. Dù là thiên phú hay dung mạo đều rất tốt, nghe nói gia thế nàng không tầm thường, chỉ vì biến cố mà đến Ly Sơn tu hành."
Diệp Thanh Hoàng nói.
"Sư tỷ nói chuyện này để làm gì?"
Lý Phàm hỏi.
"Nếu tiểu sư đệ thích..."
Diệp Thanh Hoàng cười nói.
"Không bằng sư tỷ đẹp mắt."
Lý Phàm nhìn xa xa phía trước.
"Tiểu tử ngốc."
Diệp Thanh Hoàng nói khẽ.
Hai người trở lại Thần Tú Phong.
Bên vách núi, Liễu Cơ đang đứng đó. Không xa nàng, có một lão giả ngồi trên tảng đá.
Thấy Lý Phàm trở về, Liễu Cơ nhìn Diệp Thanh Hoàng và Lý Phàm một chút, rồi nhìn về phía lão giả.
Lý Phàm bước tới, nhảy lên tảng đá, ngồi xuống bên cạnh lão nhân:
"Lão già mù, ngươi đi đâu vậy?"
"Ta một người mù có thể đi đâu?"
Lão nhân nói.
"Ta ở dưới chân núi gặp một lão đạo, ông ta nói quen biết ngươi."
Lý Phàm nghi ngờ nhìn lão nhân, hắn nói không đi đâu, vậy lão đạo kia từ đâu mà tới?
"Xác nhận biết, khi còn trẻ từng có chút giao tình."
Lão già mù đáp.
"Tại sao ta cảm giác ngươi giấu giếm rất nhiều chuyện với ta?"
Lý Phàm luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Không dối gạt ngươi, khi đi Kiếm Cốc rồi ngươi sẽ biết."
Lão nhân đáp.
"Lại là Kiếm Cốc."
Sư tỷ cũng muốn hắn tiến về Kiếm Cốc, rồi còn chuyện lần này xuống núi kế thừa yêu đan của Ngu Thanh, tất cả như thể đã được họ thương lượng trước, rồi đẩy hắn đi lên phía trước.
"Vậy thiên phú của ta rốt cuộc có tốt không?"
Lý Phàm tò mò hỏi.
"Chính ngươi nghĩ sao?"
Lão già mù đáp.
"Ta làm sao biết được."
"Đi Kiếm Cốc rồi ngươi sẽ biết."
Lão già mù nói.
"Khụ khụ..."
Lão già mù ho khan vài tiếng.
Lý Phàm chống tay đứng lên tảng đá, đi đến phía sau lão nhân, đấm lưng cho hắn, nói:
"Ngươi thân thể bệnh tật thế này, cũng không biết còn sống được bao lâu, cũng đừng đi khắp nơi, thân thể ta đã không còn vấn đề gì, ngươi hãy ở lại trên núi mà dưỡng thân không tốt hơn sao?"
"Sao, ngóng trông ta chết sớm à?"
Lão già mù cười nói.
"Ta sợ ngươi đi quá sớm, rồi không có cơ hội dưỡng lão, đến lúc đó ta không biết phải làm sao để báo đáp ngươi."
Lý Phàm nói. Dù thời gian ở bên lão già mù không bằng ở bên sư tỷ, nhưng hắn không bao giờ quên ơn dưỡng dục của lão đối với mình.
Nhớ lại khi còn nhỏ, hắn nhiều lần suýt chết, lúc đó lão già mù luôn đi xa tìm kiếm, mỗi lần trở về đều mang theo thức ăn cho hắn, có khi là thịt, có lúc là yêu đan, thỉnh thoảng lại là trái cây.
Nhưng mỗi lần trở về, lão già mù lại già thêm một chút.
"Ta nuôi lớn ngươi không phải để ngươi dưỡng lão cho ta."
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão hiện lên nụ cười hiền từ:
"Còn nữa, ta chưa chết sớm như vậy, ta còn muốn thấy ngươi trưởng thành."
Lý Phàm nhếch miệng:
"Trưởng thành đến mức nào mới tính là trưởng thành?"
Hắn sắp mười bảy rồi.
"Trưởng thành đến mức ngươi có thể bảo vệ sư tỷ của mình."
Lão già mù cười nói.
Lý Phàm quay đầu lại nhìn thoáng qua sư tỷ sau lưng.
Từ nhỏ đến lớn, đều là sư tỷ bảo vệ hắn, hắn đương nhiên cũng muốn bảo vệ sư tỷ.
Nhưng liệu hắn có năng lực đó không?
Sư tỷ quá rực rỡ.
Liễu Cơ nghe được cuộc đối thoại của hai người này, cảm thấy sự gắn bó giữa sư đồ họ thật kỳ lạ.
Tựa hồ quá tùy tiện chút.
Nhưng trong sự tùy tiện đó lại mang đến một cảm giác ấm áp nào đó cho nàng.
Trước khi đến Ly Sơn, nàng nghĩ rằng Lý Phàm có thể là thiên chi kiêu tử mà Ly Sơn đã chọn, nhưng giờ mới biết, hắn thậm chí không thuộc hạch tâm của Ly Sơn, chỉ ở một nơi vắng vẻ như Thần Tú Phong, xa cách trung tâm Ly Sơn.
"Khụ..."
Lão già mù lại ho khan, nói:
"Đừng đấm nữa, thân thể ta thế này, tu luyện đi thôi, mấy ngày nữa ngươi còn phải đi Kiếm Phong thử kiếm, đến lúc đó đừng để lão già này phải mất mặt quá."
"Biết rồi, vậy mà ngươi còn để ta đi."
Lý Phàm nói.
"Không thử thì sao biết được trình độ của ngươi."
Lão già mù cười:
"Huống chi, ngươi cần phải đi Kiếm Cốc."
"Kiếm Cốc này rốt cuộc cất giấu thứ gì tốt mà ngươi nói nhiều lần thế."
Lý Phàm hỏi.
"Già rồi nên hồ đồ thôi."
Lão già mù cười:
"Đi tu luyện đi."
"Ừm."
Lý Phàm gật đầu, sau đó nhảy xuống khỏi tảng đá, đi về phía vách núi.
Dù lão già mù mù lòa, nhưng dường như vẫn cảm nhận được, hắn hướng mặt về phía Lý Phàm, khuôn mặt nhăn nheo mang theo vẻ hy vọng.
Kiếm Cốc, chứa đựng tương lai!
Lý Phàm nhất định phải đi.
Diệp Thanh Hoàng bước đến bên lão nhân, nhìn hắn nói:
"Tiểu Phàm nói không sai, thân thể của ngài còn chịu đựng được nữa sao? Từ giờ hãy ở trên núi dưỡng thân."
"Tốt, tốt, biết rồi."
Lão già mù cười khổ lắc đầu:
"Các ngươi từng người một đều trông coi sư phụ."
"Chúng ta đều hy vọng sư tôn có thể sống lâu hơn chút."
Diệp Thanh Hoàng nói:
"Tiểu Phàm trong tương lai, ngài sao có thể không tận mắt nhìn thấy?"
"Đúng vậy, ta làm sao có thể không nhìn thấy chứ?"
Lão già mù nói:
"Nếu không nhìn thấy, e rằng chết cũng không nhắm mắt."
Bên vách núi, Lý Phàm bắt đầu tu hành, pháp lực màu vàng óng từ cơ thể hắn lan tỏa, ánh nắng chiếu rọi thiếu niên, làm sáng bừng dáng vẻ của hắn.
Lôi pháp là Thiên Lôi Quyết, loại pháp thuật này có khả năng dẫn lôi đình để tấn công. Lý Phàm lựa chọn Thiên Lôi Quyết vì khả năng kiềm chế của nó.
Sau đó, Lý Phàm không tiếp tục chọn thêm pháp thuật nào khác.
Với thực lực hiện tại của hắn, kiếm lực là công kích mạnh nhất, thứ đến là võ phách Võ Đạo. Lựa chọn ba pháp thuật là Thiên Ti Nhiễu để khống chế, Thanh Phong Quyết để tăng thân pháp và Thiên Lôi Quyết để kiềm chế đối thủ.
Lý Phàm cho rằng không cần thiết tiếp tục học thêm pháp thuật công kích khác, bởi vì hắn không có Tiên Thiên pháp tướng, nên tu hành pháp thuật công kích có lẽ cũng không mạnh hơn kiếm pháp của hắn. Tu hành pháp thuật chỉ là để tăng chiến lực tức thời, như một phương pháp hỗ trợ.
Tiểu sư huynh từng nói "nhất kiếm phá vạn pháp, " chỉ cần tu kiếm là đủ, nhưng có thêm một chút hỗ trợ sẽ giúp lúc đối địch càng thuận buồm xuôi gió hơn.
Sư tỷ để hắn đến thư lâu cũng chỉ để chuẩn bị cho Ly Sơn thử kiếm, tìm cơ hội để tiến vào Kiếm Cốc.
"Tốt."
Lý Phàm nói với Tiểu Kỳ.
"Nhanh như vậy, không chọn thêm gì nữa sao?"
Thiếu nữ hỏi.
"Không cần, sư tỷ còn đang chờ ta bên ngoài."
Lý Phàm đáp.
"Vậy ta cùng ngươi ra ngoài."
Thiếu nữ nói, sau đó cùng Lý Phàm rời khỏi thư lâu.
Bước ra khỏi thư lâu, Lý Phàm ngay lập tức nhìn thấy Diệp Thanh Hoàng đang an tĩnh đứng đó, nàng tựa như một phong cảnh, ở phía xa, không ít người lặng lẽ hướng mắt nhìn về phía nàng.
"Sư tỷ."
Lý Phàm gọi lớn, tiến về phía Diệp Thanh Hoàng.
Khi thấy Lý Phàm bước ra, trong mắt Diệp Thanh Hoàng hiện lên một nụ cười rạng rỡ:
"Sao nhanh vậy?"
Nhìn thấy nụ cười của Diệp Thanh Hoàng, các đệ tử ở xa đều ngơ ngác đứng đó, nhìn nàng không thể rời mắt.
Chỉ với thiếu niên này, nàng mới như vậy sao?
Ánh mắt của họ nhìn Lý Phàm càng thêm phần ghen tỵ.
Bên cạnh Lý Phàm, có một bóng người tiến về thư lâu, ánh mắt thoáng nhìn về phía Lý Phàm.
"Lục Diên."
Tiểu Kỳ nhìn thấy nữ tử kia thì thấp giọng nói, xung quanh các đệ tử Ly Sơn không ít ánh mắt cũng nhìn về phía Lục Diên.
Lý Phàm có chút hiếu kỳ nhìn nữ tử ấy, tuổi tác tương đương với hắn, dung nhan lại có phần kinh diễm. Bình thường, hắn nhìn sư tỷ, không mấy ai lọt nổi mắt hắn, nhưng nhìn thấy Lục Diên, hắn vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc vì nhan sắc này.
Đương nhiên, vẫn không thể bằng sư tỷ.
Nếu so sánh, nữ tử trước mắt giống như tuyệt sắc nhân gian.
Còn sư tỷ, đã siêu thoát khỏi phàm trần.
Dù vậy, sự xuất hiện của hai tuyệt sắc giai nhân của Ly Sơn cùng lúc khiến cho xung quanh trở nên im lặng.
Lý Phàm và Lục Diên chỉ thoáng nhìn nhau rồi bước đi, Lục Diên tiến vào thư lâu, còn Lý Phàm tiếp tục đến bên Diệp Thanh Hoàng.
"Sư tỷ."
"Diệp tiên tử."
Tiểu Kỳ cũng cúi đầu chào, mỗi lần gặp Diệp tiên tử, nàng vẫn luôn cảm thấy ngưỡng mộ. Ngay cả Lục Diên bên cạnh nàng cũng có vẻ hơi lu mờ.
Nàng vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Diệp tiên tử, cũng là lần đầu tiên quen biết Tiểu Phàm ca.
Ngày hôm đó tuyết rơi rất lớn, có người gõ cửa, và nàng là người mở cửa.
Khi ấy nàng chỉ là một đứa trẻ, như gặp tiên tử.
Diệp Thanh Hoàng mỉm cười gật đầu với Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ biết, đây là sự tôn trọng lớn nhất của Diệp Thanh Hoàng đối với người bên ngoài Tiểu Phàm ca.
"Đi thôi."
Diệp Thanh Hoàng nói với Lý Phàm, sau đó kéo tay hắn, bước một bước ngự không mà đi.
Thiếu nữ nhìn theo bóng lưng Diệp Thanh Hoàng và Lý Phàm, trong mắt lộ ra chút buồn bã.
"Đây là lần đầu tiên Diệp tiên tử dẫn hắn tới thư lâu sao?"
Có người hỏi.
"Chắc vậy, không ngờ một kẻ gần chết lại được Diệp tiên tử cứu trở về, giờ còn bước lên con đường tu hành."
"Hắn thật sự may mắn."
Không ít người ghen tỵ nói.
Tại sao họ không có vận may như vậy?
Đừng nói là được nắm tay, cho dù là đến gần Diệp Thanh Hoàng, cũng không ai dám.
Giữa những ngọn núi cổ của Ly Sơn, trên mây mù, Diệp Thanh Hoàng nắm tay Lý Phàm, hỏi:
"Nhìn được không?"
"Hả?"
Lý Phàm sững sờ, nhìn về phía sư tỷ.
"Tiểu sư đệ không phải vừa rồi nhìn nhập thần sao?"
Diệp Thanh Hoàng cười nhẹ nhàng.
Lý Phàm giật mình, biết sư tỷ đang nói đến Lục Diên, lập tức hắn có chút xấu hổ.
"Lục Diên là đệ tử xuất chúng nhất trong thế hệ trẻ của Ly Sơn, đã là kiếm tu, đồng thời có Tiên Thiên pháp tướng mạnh mẽ. Dù là thiên phú hay dung mạo đều rất tốt, nghe nói gia thế nàng không tầm thường, chỉ vì biến cố mà đến Ly Sơn tu hành."
Diệp Thanh Hoàng nói.
"Sư tỷ nói chuyện này để làm gì?"
Lý Phàm hỏi.
"Nếu tiểu sư đệ thích..."
Diệp Thanh Hoàng cười nói.
"Không bằng sư tỷ đẹp mắt."
Lý Phàm nhìn xa xa phía trước.
"Tiểu tử ngốc."
Diệp Thanh Hoàng nói khẽ.
Hai người trở lại Thần Tú Phong.
Bên vách núi, Liễu Cơ đang đứng đó. Không xa nàng, có một lão giả ngồi trên tảng đá.
Thấy Lý Phàm trở về, Liễu Cơ nhìn Diệp Thanh Hoàng và Lý Phàm một chút, rồi nhìn về phía lão giả.
Lý Phàm bước tới, nhảy lên tảng đá, ngồi xuống bên cạnh lão nhân:
"Lão già mù, ngươi đi đâu vậy?"
"Ta một người mù có thể đi đâu?"
Lão nhân nói.
"Ta ở dưới chân núi gặp một lão đạo, ông ta nói quen biết ngươi."
Lý Phàm nghi ngờ nhìn lão nhân, hắn nói không đi đâu, vậy lão đạo kia từ đâu mà tới?
"Xác nhận biết, khi còn trẻ từng có chút giao tình."
Lão già mù đáp.
"Tại sao ta cảm giác ngươi giấu giếm rất nhiều chuyện với ta?"
Lý Phàm luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Không dối gạt ngươi, khi đi Kiếm Cốc rồi ngươi sẽ biết."
Lão nhân đáp.
"Lại là Kiếm Cốc."
Sư tỷ cũng muốn hắn tiến về Kiếm Cốc, rồi còn chuyện lần này xuống núi kế thừa yêu đan của Ngu Thanh, tất cả như thể đã được họ thương lượng trước, rồi đẩy hắn đi lên phía trước.
"Vậy thiên phú của ta rốt cuộc có tốt không?"
Lý Phàm tò mò hỏi.
"Chính ngươi nghĩ sao?"
Lão già mù đáp.
"Ta làm sao biết được."
"Đi Kiếm Cốc rồi ngươi sẽ biết."
Lão già mù nói.
"Khụ khụ..."
Lão già mù ho khan vài tiếng.
Lý Phàm chống tay đứng lên tảng đá, đi đến phía sau lão nhân, đấm lưng cho hắn, nói:
"Ngươi thân thể bệnh tật thế này, cũng không biết còn sống được bao lâu, cũng đừng đi khắp nơi, thân thể ta đã không còn vấn đề gì, ngươi hãy ở lại trên núi mà dưỡng thân không tốt hơn sao?"
"Sao, ngóng trông ta chết sớm à?"
Lão già mù cười nói.
"Ta sợ ngươi đi quá sớm, rồi không có cơ hội dưỡng lão, đến lúc đó ta không biết phải làm sao để báo đáp ngươi."
Lý Phàm nói. Dù thời gian ở bên lão già mù không bằng ở bên sư tỷ, nhưng hắn không bao giờ quên ơn dưỡng dục của lão đối với mình.
Nhớ lại khi còn nhỏ, hắn nhiều lần suýt chết, lúc đó lão già mù luôn đi xa tìm kiếm, mỗi lần trở về đều mang theo thức ăn cho hắn, có khi là thịt, có lúc là yêu đan, thỉnh thoảng lại là trái cây.
Nhưng mỗi lần trở về, lão già mù lại già thêm một chút.
"Ta nuôi lớn ngươi không phải để ngươi dưỡng lão cho ta."
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão hiện lên nụ cười hiền từ:
"Còn nữa, ta chưa chết sớm như vậy, ta còn muốn thấy ngươi trưởng thành."
Lý Phàm nhếch miệng:
"Trưởng thành đến mức nào mới tính là trưởng thành?"
Hắn sắp mười bảy rồi.
"Trưởng thành đến mức ngươi có thể bảo vệ sư tỷ của mình."
Lão già mù cười nói.
Lý Phàm quay đầu lại nhìn thoáng qua sư tỷ sau lưng.
Từ nhỏ đến lớn, đều là sư tỷ bảo vệ hắn, hắn đương nhiên cũng muốn bảo vệ sư tỷ.
Nhưng liệu hắn có năng lực đó không?
Sư tỷ quá rực rỡ.
Liễu Cơ nghe được cuộc đối thoại của hai người này, cảm thấy sự gắn bó giữa sư đồ họ thật kỳ lạ.
Tựa hồ quá tùy tiện chút.
Nhưng trong sự tùy tiện đó lại mang đến một cảm giác ấm áp nào đó cho nàng.
Trước khi đến Ly Sơn, nàng nghĩ rằng Lý Phàm có thể là thiên chi kiêu tử mà Ly Sơn đã chọn, nhưng giờ mới biết, hắn thậm chí không thuộc hạch tâm của Ly Sơn, chỉ ở một nơi vắng vẻ như Thần Tú Phong, xa cách trung tâm Ly Sơn.
"Khụ..."
Lão già mù lại ho khan, nói:
"Đừng đấm nữa, thân thể ta thế này, tu luyện đi thôi, mấy ngày nữa ngươi còn phải đi Kiếm Phong thử kiếm, đến lúc đó đừng để lão già này phải mất mặt quá."
"Biết rồi, vậy mà ngươi còn để ta đi."
Lý Phàm nói.
"Không thử thì sao biết được trình độ của ngươi."
Lão già mù cười:
"Huống chi, ngươi cần phải đi Kiếm Cốc."
"Kiếm Cốc này rốt cuộc cất giấu thứ gì tốt mà ngươi nói nhiều lần thế."
Lý Phàm hỏi.
"Già rồi nên hồ đồ thôi."
Lão già mù cười:
"Đi tu luyện đi."
"Ừm."
Lý Phàm gật đầu, sau đó nhảy xuống khỏi tảng đá, đi về phía vách núi.
Dù lão già mù mù lòa, nhưng dường như vẫn cảm nhận được, hắn hướng mặt về phía Lý Phàm, khuôn mặt nhăn nheo mang theo vẻ hy vọng.
Kiếm Cốc, chứa đựng tương lai!
Lý Phàm nhất định phải đi.
Diệp Thanh Hoàng bước đến bên lão nhân, nhìn hắn nói:
"Tiểu Phàm nói không sai, thân thể của ngài còn chịu đựng được nữa sao? Từ giờ hãy ở trên núi dưỡng thân."
"Tốt, tốt, biết rồi."
Lão già mù cười khổ lắc đầu:
"Các ngươi từng người một đều trông coi sư phụ."
"Chúng ta đều hy vọng sư tôn có thể sống lâu hơn chút."
Diệp Thanh Hoàng nói:
"Tiểu Phàm trong tương lai, ngài sao có thể không tận mắt nhìn thấy?"
"Đúng vậy, ta làm sao có thể không nhìn thấy chứ?"
Lão già mù nói:
"Nếu không nhìn thấy, e rằng chết cũng không nhắm mắt."
Bên vách núi, Lý Phàm bắt đầu tu hành, pháp lực màu vàng óng từ cơ thể hắn lan tỏa, ánh nắng chiếu rọi thiếu niên, làm sáng bừng dáng vẻ của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận