Kiếm Khí Triều Thiên

Chương 140: Luyện kiếm

Chương 140: Luyện kiếm Vân Tri Thu biết được thông tin lan truyền sau đó liền lập tức quay trở về Bạch Lộc Thư Viện, trong lòng hắn có chút thấp thỏm, ẩn ẩn cảm giác mình bị người tính kế.
Tên Hoàng Cực tông Tông Chủ Tiêu Vũ này trên danh nghĩa dẫn theo con gái đến Vân Gia là xem hắn thế nào, nhưng đúng là vì thăm dò tin tức của hắn, tìm hiểu thân phận người thần bí?
Bây giờ, tin tức này phần lớn là Hoàng Cực tông tung ra, bọn họ muốn làm gì?
Với lại, việc này hắn chỉ có thể vô dụng trong lòng, không thể nói ra bên ngoài, thậm chí muốn giấu việc này, nếu không Bạch Lộc Thư Viện ngay cả hắn cũng sẽ không tha.
Vân Tri Thu trong lòng phiền muộn, trước đó là con Quý Tuyết kia, bây giờ lại là Tiêu Sắc này, hắn cảm thấy mình như bị điều khiển đùa giỡn.
"Vân huynh." Có người gọi một tiếng, Vân Tri Thu ngẩng đầu, liền gạt ra một nụ cười.
"Vân huynh đang nghĩ gì vậy, nhập tâm quá?" Người kia cười hỏi.
"Không có gì." Vân Tri Thu giấu kỹ tâm tư không lộ ra ngoài.
"Vân huynh có nghe nói không, tu sĩ thần bí kia đúng là Dương Thanh Sơn, chẳng trách hôm đó hắn xông vào Bạch Lộc Thư Viện không ai là đối thủ, trước đó còn tưởng là Quý Tuyết, lại không ngờ là hắn, quả nhiên là thiên chi kiêu tử, khiến cho bọn ta hổ thẹn."
Nghe đối phương nhắc tới Dương Thanh Sơn, Vân Tri Thu trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng cũng đành miễn cưỡng vui cười, nói: "Đúng vậy."
Hắn còn nhớ lần đầu gặp Dương Thanh Sơn, hắn căn bản chẳng thèm để vào mắt.
Thậm chí cố tình nói cho Quý Nhiễm, để Quý Nhiễm đuổi Dương Thanh Sơn khỏi Quý Tuyết.
Nhưng mãi đến khi Lý Phàm lần trước xông vào Bạch Lộc Thư Viện thì có người bỏ mặc đồng bọn chạy trốn, hắn liền đối với Lý Phàm ghi hận trong lòng.
Bây giờ, còn có ghen ghét.
"Dương Thanh Sơn." Lúc này, người bên cạnh nhìn về phía nơi cách đó không xa, liền thấy Dương Thanh Sơn và Lục Diên cùng nhau tới.
"Tiên sinh cho Dương Thanh Sơn ở lại Bạch Lộc Thư Viện, hắn không phải đệ tử thư viện, lại được phép vào trong thư viện ở lại, đây đúng là đãi ngộ thiên tài, thư viện nguyện ý bảo vệ hắn." Người bên cạnh có chút ngưỡng mộ nhìn hai bóng dáng kia.
Dương Thanh Sơn cùng Lục Diên đi chung một chỗ, lại có vẻ đặc biệt xứng đôi.
Với lại, Lục Diên cũng không giống ngày thường lạnh lùng như băng, vẻ mặt tinh xảo lộ ra sự thoải mái, cùng Dương Thanh Sơn đi bên cạnh, nàng dường như rất thả lỏng.
Cảnh tượng như vậy, trước đây ở thư viện cũng không hề có, Lục Diên không cho ai tới gần.
Vân Tri Thu thấy cảnh này càng phát ghen ghét.
Lúc trước hắn có chút ý với Quý Tuyết, nhưng đối với Lục Diên, hắn thậm chí không dám có ý, hắn biết mình không có hy vọng.
Nhưng những gì hắn mong ước xa vời, Dương Thanh Sơn tựa hồ lại dễ như trở bàn tay.
Bất kể là tiên sinh thưởng thức, hay là mỹ nhân ưu ái, bây giờ Quý Tuyết lạnh nhạt với hắn, nhưng với Dương Thanh Sơn, Quý Tuyết lại muốn chủ động tiếp cận, mà Dương Thanh Sơn thì không mấy để ý đến nàng.
"Quý tiên sinh." Lúc này bên cạnh lại có một bóng người đi tới, Vân Tri Thu thấy là Quý Nhiễm liền khom người hành lễ nói: "Quý tiên sinh."
Quý Nhiễm tùy ý gật đầu nhẹ, ánh mắt lại là rơi vào Dương Thanh Sơn, nhấc chân đi về phía đó, khiến Vân Tri Thu ngây người một chút.
Quý Nhiễm này, cũng thật thực dụng sao?
Lý Phàm và Lục Diên đi trong thư viện, liền thấy Quý Nhiễm đi về phía này, không khỏi dừng bước lại nhìn hắn.
Quý Nhiễm đối Lý Phàm lộ ra nụ cười, nói: "Dương Thanh Sơn, ta là thúc phụ của Quý Tuyết Quý Nhiễm, chuyện lần trước thật xin lỗi, còn phải đa tạ ngươi đã ra tay cứu Quý Tuyết."
"Không có gì, sự việc gây ra vốn cũng do ta, tự nhiên không thể liên lụy người khác." Lý Phàm đáp.
"Dù thế nào, cũng là ân cứu mạng, ngày khác có cơ hội, ta sẽ tổ chức tiệc, mời Quý Tuyết đến cảm tạ một phen, thế nào?" Quý Nhiễm nói.
"Tiên sinh khách khí, chẳng qua không cần làm phiền, dạo này ta không tiện ra ngoài." Lý Phàm từ chối.
"Cũng tốt, vậy sau có dịp." Quý Nhiễm cũng không phải là người không biết chừng mực, thấy Lý Phàm từ chối, hắn liền không miễn cưỡng nữa, hơi nghiêng người tránh đường.
Lý Phàm gật đầu với hắn, hai người đi qua Quý Nhiễm, nhìn bóng lưng hai người, Quý Nhiễm cảm khái, xem ra Quý Tuyết chỉ là hy vọng xa vời, vốn nghĩ có thể mời được một chàng rể hiền cho Quý Gia.
Cũng không biết Dương Thanh Sơn và Lục Diên rốt cuộc có quan hệ gì.
Lý Phàm và Lục Diên đi vào sân nhỏ Khúc Thanh Phong, nơi này liền cũng náo nhiệt, bây giờ, Liễu Cơ ở đây, Lý Phàm cũng tới đây, Quý Tuyết cũng thường xuyên tới đây, tiểu viện ngày xưa yên tĩnh, bây giờ lại tràn đầy sức sống.
Liễu Cơ dẫn Lý Phàm đi đến căn phòng đã chuẩn bị cho hắn, trong sân, bày không ít bàn ghế.
Ngoài Khúc Thanh Phong ra, Lý Phàm nhìn thấy một phụ nữ trung niên đứng bên cạnh ông, người phụ nữ này mặc váy dài màu vàng nhạt, nụ cười hiền hòa, đoan trang ưu nhã, cho người ta một cảm giác yên bình.
"Đây là dì Mai." Liễu Cơ giới thiệu với Lý Phàm, không còn nghi ngờ gì nữa nàng đã quen biết.
"Gặp qua dì Mai." Lý Phàm hành lễ.
"Trước đây cũng lén nhìn ngươi mấy lần, bây giờ coi như quen biết." Người phụ nữ khẽ cười nói, Lý Phàm có chút ngoài ý muốn, đối phương trong bóng tối dò xét hắn, nhưng hắn lại không hề hay biết gì, xem ra tu vi của mình vẫn còn non kém, giác quan chưa đủ nhạy bén.
"Ngày xưa nơi này yên tĩnh, bây giờ lại náo nhiệt, ngược lại ngươi có việc để làm rồi." Người phụ nữ vừa cười vừa nói với Khúc Thanh Phong.
"Là bọn con làm phiền tiên sinh." Lý Phàm nói.
Khúc Thanh Phong lắc đầu cười nói: "Như vậy rất tốt, người trẻ tuổi, tràn đầy sức sống, giống như những đóa hoa mai trong sân này, sinh lực dồi dào, khiến khu nhà nhỏ này thêm màu sắc, Lục Diên hay là ngươi cũng chuyển đến đây ở đi, ta biết ngươi không muốn bái sư, cũng không cần những lễ nghi tục tằn này, ở đây tu hành, nếu gặp phải vấn đề gì, cũng có thể thỉnh giáo ta, ta dù tài học nông cạn, nhưng vẫn có thể chỉ điểm cho các ngươi."
"Huống chi, Dương Thanh Sơn ở đây, các ngươi cũng có thể luận bàn, trao đổi kiếm pháp."
Lục Diên nghe xong có chút dao động, nàng không bái sư, là bởi vì cách núi sư tôn Mặc Dương, thực ra theo bối phận, nàng nên gọi Lý Phàm một tiếng sư thúc.
Nàng liếc nhìn Lý Phàm một cái, cách núi, nàng và Lý Phàm kỳ thực cũng không quen.
Lúc trước đệ tử rời núi, ngoài người trong thôn ra, những người khác đều có chút xa lạ với Lý Phàm, họ biết Lý Phàm là vì Diệp Thanh Hoàng và Ôn Như Ngọc quá nổi bật.
Sau đó Lý Phàm cho trận chiến đỉnh rời núi thành danh, đệ tử rời núi liền tản ra khắp nơi, nàng ngược lại cũng muốn cùng Lý Phàm luận bàn kiếm đạo, nhưng lại không có cơ hội.
Ở thư viện và nơi khác cũng không tiện, nơi này thật là một lựa chọn tốt.
Lục Diên nhìn Lý Phàm một chút, sau đó nói với Khúc Thanh Phong: "Vậy Lục Diên xin làm phiền tiên sinh."
"Như vậy rất tốt." Khúc Thanh Phong tươi cười hiền từ.
"Dương Thanh Sơn, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn." Lục Diên vừa cười vừa nói với Lý Phàm, trong ánh mắt có vài phần tinh nghịch.
"Lục cô nương xin chỉ giáo nhiều hơn." Lý Phàm cười đáp lại, còn cố tình gọi tên Dương Thanh Sơn, đây là sở thích ác quỷ của nàng?
Liễu Cơ ngẩng đầu nhìn hai người một chút, lại nhìn Lý Phàm một chút.
A!
Quý Tuyết lặng lẽ đứng một bên nhìn hai người, hơi cúi đầu.
Nàng dù bái nhập môn hạ của tiên sinh, nhưng tiên sinh lại không cho nàng ở lại nơi này, mà là để nàng mỗi ngày về lại trạch viện ở Bạch Lộc Đường.
Bây giờ, tiên sinh ngoài việc để Lý Phàm ở lại đây, lại cho Lục Diên cùng ở.
Tiên sinh ưu ái Lục Diên, còn hơn cả nàng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Quý Tuyết không khỏi có chút thất vọng.
Lục Diên cũng thu dọn đồ đạc chuyển đến đây.
Bây giờ, Lý Phàm, Liễu Cơ, Lục Diên, đều ở trong tiểu viện này.
Bạch Lộc Thư Viện rất nhanh liền lan truyền thông tin, tò mò không biết có phải Khúc tiên sinh đã nhận Dương Thanh Sơn và Lục Diên làm quan môn đệ tử?
Chẳng qua, Dương Thanh Sơn nếu không phải vì Đại Yêu uy hiếp, cũng không nguyện ý đến thư viện, còn Lục Diên thì không có ý định bái sư.
Xem ra tiên sinh chỉ đơn thuần là thưởng thức, nên mới chăm sóc bọn họ.
Đương nhiên, thiên phú của họ đều rất đáng giá.
... ...
Sáng sớm ngày thứ hai.
Tiểu viện yên tĩnh, Liễu Cơ rất sớm đã thức dậy, đang luyện chữ trong sân.
Lý Phàm đi vào sân, thấy dáng vẻ nghiêm túc của Liễu Cơ, đứng im ở phía trước, Liễu Cơ yên lặng viết xong, mới để bút xuống nhìn về phía hắn, thấy nụ cười trêu ghẹo trong mắt Lý Phàm, Liễu Cơ trừng mắt nhìn hắn một cái.
"Tiên sinh bảo ta làm." Liễu Cơ nói: "Luyện chữ có thể tôi luyện tâm tính."
Liễu Cơ cũng biết, tính tình của mình nóng nảy, còn quá đặc biệt.
"Xem ra tiên sinh dạy không tệ." Lý Phàm cười đáp lại, không ngờ rằng Liễu Cơ lại ngoan ngoãn như vậy.
Hắn hít sâu một hơi, một mùi hương thơm mát tràn ngập, là hương hoa mai.
"Chào buổi sáng."
Phía sau truyền đến âm thanh, Lý Phàm quay đầu lại liền thấy Lục Diên đi tới, buổi sáng sau khi rửa mặt, trên người nàng tràn đầy vẻ đẹp tươi trẻ, không còn vẻ cao ngạo lạnh lùng như ngày thường, mà trở nên tĩnh lặng.
Có lẽ bởi vì dung mạo và thiên phú của nàng, người ngoài nhìn vào nàng với những suy nghĩ của riêng mình.
Lục Diên lúc này, chân thật hơn một chút.
"Ngươi nhìn gì thế?" Lục Diên có vẻ khác lạ nhìn Lý Phàm.
"Không có gì." Lý Phàm cười nói: "Chào buổi sáng."
Lục Diên xoay người trở về phòng, đi ra trên người đúng là cầm một thanh kiếm, chỉ hướng Lý Phàm.
Lý Phàm: "?"
"Ngươi làm gì..."
"Dương Thanh Sơn, xin chỉ giáo." Lục Diên nói, cơ hội tốt như vậy, sao có thể lãng phí, nàng đáp ứng tới nơi này ở, có rất lớn nguyên nhân chính là mỗi ngày có thể bắt Lý Phàm bồi tiếp luyện kiếm.
Lý Phàm: "..."
Bây giờ trốn còn kịp không?
"Ta đi lấy kiếm." Lý Phàm buồn bực nói.
Lý Phàm lấy ra kiếm, sau đó hai người tới chỗ đất trống dưới cây mai, một cỗ kiếm ý lan tràn ra, đúng là thật đánh lên, chẳng qua khống chế rồi cường độ.
Liễu Cơ ánh mắt nhìn về phía bên kia, trong đôi mắt mang theo vài phần ái muội nụ cười.
Lúc này, Quý Tuyết cũng đi vào trong viện, nhìn thấy kiếm quang trong viện lấp lóe không khỏi sửng sốt một chút, sau đó liền cũng đứng ở đằng xa, yên tĩnh nhìn hai người luyện kiếm.
Liễu Cơ lại liếc nhìn Quý Tuyết một cái, thầm nghĩ hôm nay đến chắc chắn sớm.
Cái viện nhỏ này, thật là náo nhiệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận