Kiếm Khí Triều Thiên

Chương 119: Yêu Ngạc

Ánh mắt Lý Phàm nhìn về phía Hàn Đàm, chỉ thấy yêu ma kia có cái đầu bằng phẳng, trên người như khoác áo giáp, con mắt lộ ra ánh sáng u ám.
"Yêu ngạc."
Một đệ tử của Bạch Lộc Thư Viện tung đòn tấn công xuống, nhưng không thể phá vỡ lớp giáp cứng rắn của yêu ngạc. Người tu hành bị đuôi của nó quất trúng, bị cắn vào đầu, sau đó bị ăn sống nuốt tươi, hình ảnh vô cùng ghê rợn.
Hoàng Hùng cũng nhìn chằm chằm về phía đó, thấy yêu ma hắn ngứa ngáy muốn lao lên.
"Đi thôi."
Lý Phàm lên tiếng, Hoàng Hùng nhớ tới đám đệ tử thư viện kia oán trách, thậm chí muốn đối phó mình, liền không do dự, một nhóm người rút lui về phía sau.
Đám đệ tử Bạch Lộc Thư Viện bận đối phó yêu ngạc, tự nhiên không rảnh để ý tới bọn họ.
Một nhóm người quay người chạy nhanh, rời khỏi khu vực Hàn Đàm.
"Không ngờ đám học sinh Bạch Lộc Thư Viện cũng chỉ có thế."
Một người trong Liệp Yêu Đội mở miệng, giọng nói lộ vẻ thất vọng.
Hoàng Hùng có vẻ hơi trầm mặc, hắn là người thất vọng nhất.
"Đều là người cả thôi, đừng quá kỳ vọng, Bạch Lộc Thư Viện tuy là thánh địa tu hành của Giang Châu, nhưng cũng chỉ là cung cấp nơi tu hành, không có nghĩa là đệ tử tu hành ở thư viện đều có nhân phẩm tốt."
Lý Phàm nói:
"Tất nhiên, cũng không thể vì một vài đệ tử của thư viện có phẩm hạnh không tốt mà phủ định toàn bộ Bạch Lộc Thư Viện."
"Xem ra Dương huynh là người hiểu chuyện."
Hoàng Hùng gật đầu, có chút bội phục Lý Phàm.
Trong lần phong ba này, Lý Phàm lại cứu bọn họ một lần.
"Lần này vận xui thật."
Một người buồn bực nói, trước kia trong Vân Mộng Trạch dù cũng gặp nguy hiểm, nhưng không hề liên tiếp gặp nguy cơ như lần này.
"Đã là vận xui thì mau rời khỏi đây đi."
Lý Phàm nói.
"Ý của Dương huynh là rời khỏi Vân Mộng Trạch?"
Hoàng Hùng quay người nhìn về phía xa, trong mắt lộ ra sát ý:
"Còn chưa giết hắn."
"Kẻ ác tự có người thu, hắn sống không nổi đâu."
Lý Phàm nói:
"Mang long kia rất gian xảo, Bạch Lộc Thư Viện cũng quen biết các ngươi, tuy rằng rời khỏi, nhưng sợ rằng về sau còn có sóng gió, Hoàng đại ca cứ ra ngoài trước, đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngươi."
"Dương huynh đệ không đi?"
Hoàng Hùng ngạc nhiên hỏi.
"Ta muốn giết thêm vài đầu yêu ma, săn bắt một ít yêu đan rồi sẽ ra."
Lý Phàm nói:
"Hoàng đại ca cứ yên tâm, ta cũng quen thuộc khu vực này, biết đường về, một mình thì mục tiêu nhỏ hơn, gặp phiền phức dễ thoát thân."
Hoàng Hùng nghĩ một chút, liền gật đầu, nói:
"Dương huynh đệ, vậy ta sẽ đợi ngươi ở chỗ gặp mặt."
"Được."
Lý Phàm gật đầu:
"Đi thôi."
Hoàng Hùng và đám người cáo từ một tiếng rồi quay người rời đi, Tiểu quỳ liếc nhìn Lý Phàm một cái rồi nhảy lên vai Hoàng Hùng, theo bọn họ rời đi.
Lý Phàm thì quay người, đi về đường cũ, bước chân nhanh hơn, thẳng đến vị trí của đám đệ tử Bạch Lộc Thư Viện trước đó.
Trong rừng cây, thân hình Lý Phàm như gió, hắn đến khu vực phụ cận Hàn Đàm, nhưng không tiến vào mà nhảy lên một cây cổ thụ, ngồi trên đó, Thần Thức hướng về phía Hàn Đàm, lập tức trận chiến ở Hàn Đàm hiện rõ trước mắt.
Chỉ thấy các đệ tử Bạch Lộc Thư Viện đang bao vây đánh yêu ngạc, con yêu ngạc này vốn là yêu ma tứ cảnh, lúc này đã huyễn hóa thành hình người nửa yêu, thân hình cao lớn thô kệch, đầu lâu dữ tợn kinh khủng, móng vuốt cực kỳ sắc bén, khoác trên người áo giáp yêu ma.
Khóe miệng nó rỉ máu, đã có mấy người chết dưới tay yêu ma này.
Một thanh gai nhọn đâm vào người ngạc yêu, rơi trên lớp giáp của nó, vẫn không thể đâm xuyên, bàn tay của yêu ngạc cũng có vảy, trực tiếp nắm lấy kiếm của đối phương, đột nhiên lôi kéo, đối phương biến sắc, cùng lúc đó, có một thanh kiếm sắc bén bắn nhanh đến đầu ngạc yêu.
Ngạc yêu nghiêng đầu tránh, thanh kiếm sượt qua, nhưng đánh trúng đầu ngạc yêu, làm nó bay ra, nhưng vẫn không thể nào đâm thủng.
"Phòng ngự mạnh thật."
Đám đệ tử Bạch Lộc Thư Viện mặt mày khó xử, con ngạc yêu này giết không chết, mà bọn họ lại không chịu nổi sự tấn công của nó.
Chỉ thấy mắt của ngạc yêu nhìn chằm chằm vào đám người, ánh mắt bỗng rơi vào người Quý Tuyết, nó cười tà nói:
"Cô nương loài người này trắng nõn quá, chắc chắn thịt sẽ rất ngon, hôm nay bản tọa sẽ ăn no một bữa."
Nó đã nhận ra, đám đệ tử thư viện này rất quan tâm cô gái kia, chắc hẳn là nhân vật quan trọng.
Nói rồi nó đột nhiên tăng tốc lao về phía trước, thẳng đến vị trí Quý Tuyết, một luồng yêu khí bộc phát, cơ thể ngạc yêu lắc lư trái phải, như huyễn ảnh khó nắm bắt.
"Ngăn con súc sinh kia lại."
Vân Tri Thu chợt quát, kiếm chủng bạo phát, đồng thời, những người xung quanh cũng tấn công, lao đến chỗ ngạc yêu, muốn chặn nó lại.
Nhưng đúng lúc này, ngạc yêu đột ngột chuyển hướng, lao về phía bên cạnh, cái đuôi sắc nhọn trong nháy mắt đâm xuyên một thân ảnh đang tấn công tới, đóng đinh người đó trên không trung.
"Yêu ma xảo trá."
Đám đệ tử Bạch Lộc Thư Viện bảo vệ Quý Tuyết, thấy cảnh này mới biết đã bị lừa.
"Rút lui."
Vân Tri Thu lên tiếng, lần này cùng Quý Tuyết đến Vân Mộng Trạch thí luyện, vốn không có ý định vào sâu bên trong, không ngờ lại gặp một con yêu ma tứ cảnh khó chơi.
Tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ bị giết từng người.
Đám đệ tử Bạch Lộc Thư Viện lùi lại phía sau, ngạc yêu nhìn chằm chằm vào họ, nhanh chân lao lên, nó liếm mép, dường như rất thích thú với khoảnh khắc săn giết này.
"Ầm."
Thân thể ngạc yêu hóa thành một cái bóng mờ, lắc lư trái phải lao về phía trước, tốc độ cực kỳ kinh khủng.
"Chúng ta chia ra hành động."
Vân Tri Thu nói:
"Quý sư muội, ta dẫn cô đi."
Nói xong hắn ngự kiếm bay đi, mang theo Quý Tuyết phóng về một hướng, đám người thấy hành động của Vân Tri Thu thì thầm mắng trong lòng, Vân Tri Thu là tu hành giả Trúc Cơ Cảnh, được coi là mạnh nhất trong đám người, hắn không nghĩ cản đường ngạc yêu mà lại mang theo Quý Tuyết bỏ chạy.
Nhưng họ cũng quyết định rất nhanh, tản ra theo các hướng khác nhau, đánh lạc hướng chú ý của ngạc yêu.
Ngạc yêu khựng lại một chút, rồi cười nham hiểm, hướng phía hướng Vân Tri Thu và Quý Tuyết rời đi mà truy sát.
Mang long một mình chạy trốn về một hướng, hắn cố ý bỏ qua đám đệ tử thư viện, hắn không muốn đi chung với bọn họ.
Tốc độ của hắn rất nhanh, chui vào trong rừng cây, hết sức quen thuộc địa hình.
Không lâu sau, mang long đến một nơi bí mật, từ bên trong lấy ra một bao đồ, sau đó thay một bộ trường bào đen cùng với mặt nạ khác, chuẩn bị rất đầy đủ.
"Ai?"
Khi mang long chuẩn bị đeo mặt nạ thì đột nhiên nghe thấy tiếng động, hắn quát lớn, mắt nhìn xung quanh, hắn nhận ra có người đang theo dõi mình.
Đột nhiên, một cảm giác nguy hiểm tột độ ập đến, kèm theo đó là tiếng kiếm rít sắc bén, mắt hắn chợt nhìn về phía trước, liền thấy một thanh lợi kiếm màu vàng như tên rời cung bắn tới.
Mi tâm của Mang Long lóe sáng, kiếm chủng nở rộ, nhưng thanh lợi kiếm vàng lại vòng qua, trong nháy mắt đâm vào mi tâm hắn, một kích chí mạng.
Mang Long run rẩy người, nhìn thấy một bóng người áo trắng từ từ đi tới.
"Là ngươi..."
Mang long ngã người xuống đất, mắt không nhắm lại.
Lý Phàm tiến đến gần hắn, mở bao đồ ra, phát hiện không ít yêu đan, không biết là giết yêu hay là giết người mà có được.
Lý Phàm gỡ kiếm của mình xuống, giấu vào trong bao, để cùng yêu đan, lại mặc lên người bộ trường bào đen mà đối phương chuẩn bị, đeo mặt nạ vào, lập tức tạo cho người ta một cảm giác lạnh lùng.
"Như vậy lại càng tiện lợi hơn."
Lý Phàm vác bao đồ lên người, thân hình lóe lên rời khỏi nơi này, trên đường nhặt được một thanh kiếm.
Như vậy, hắn sẽ không lo bị lộ thân phận, hắn ngược lại phải cảm ơn mang long này.
Lý Phàm phóng Thần Thức ra ngoài, dọc theo hướng ngạc yêu truy sát trước đó mà đi, ngạc yêu là yêu ma tứ cảnh, yêu đan của nó nhất định là đại bổ.
Một đường đuổi theo, Lý Phàm từ xa đã nghe thấy tiếng chiến đấu, hắn tiếp tục đi về phía trước, thấy một khu vực rất nhiều cây cối bị chặt gãy.
Lý Phàm tiến lên, đến chỗ chiến trường, chỉ thấy yêu khí ngập trời từ trên người ngạc yêu phát ra, ở xa một bóng người ngã xuống, đã bị thương, đó chính là Vân Tri Thu, hắn ho ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Mắt Vân Tri Thu nhìn chằm chằm vào ngạc yêu, không phá được... Bất kể hắn làm gì cũng không thể phá được phòng ngự của ngạc yêu.
"Vân sư huynh."
Quý Tuyết nhìn Vân Tri Thu.
"Sư muội, xin lỗi."
Vân Tri Thu nhìn Quý Tuyết, vừa nói dứt lời, hắn đã quay người ngự kiếm bỏ chạy, bỏ lại Quý Tuyết.
Mặt Quý Tuyết trắng bệch, hiện giờ đệ tử Bạch Lộc Thư Viện cùng thí luyện đã tản đi hết, Vân Tri Thu cũng bỏ rơi cô mà đi, làm sao cô chống đỡ nổi con ngạc yêu này?
Tuy nói mỗi ngày trong Vân Mộng Trạch đều có người bỏ mạng, nhưng cô vừa mới vào thư viện, được mệnh danh là thiên chi kiêu nữ, lần đầu tiên đến Vân Mộng Trạch thí luyện mà đã phải ở lại đây sao?
Quý Tuyết tái nhợt nhìn, trong tay nắm một món pháp bảo.
Ngạc yêu cười dữ tợn, lao về phía cô.
Đột nhiên, ngạc yêu dường như đã nhận ra nguy hiểm, bỗng quay người, liền thấy một thanh kiếm sắc bén Bạo Xạ mà đến.
Ngạc yêu đưa tay lên chụp thẳng vào thanh lợi kiếm đang bay tới, kiếm nhanh như quỷ mị, gấp gáp hướng con ngươi ngạc yêu mà đâm.
Con ngươi ngạc yêu khép lại, có lớp vảy bao trùm mắt hắn.
"Ầm..."
Lực lượng cường đại đẩy ngạc yêu lui, nhưng dù vậy vẫn không làm tổn hại được ngạc yêu, chỉ làm con ngươi ngạc yêu đau đớn.
Kiếm bay trở lại, ngạc yêu mở to mắt, liền thấy một nam tử hắc bào đeo mặt nạ đang tiến tới.
Nhân loại Xuất Khiếu Cảnh giới?
Lại có kẻ muốn chết.
Ngạc yêu lao vút đi, thẳng hướng chỗ Lý Phàm, thân hình Lý Phàm cũng đồng dạng tiến lên, kiếm Ý trên người lượn lờ.
Tu vi của hắn hiện giờ là xuất khiếu trung cảnh, còn chưa từng giao chiến với yêu ma tứ cảnh, đúng là dễ dàng dùng con ngạc yêu này rèn luyện sức chiến đấu.
Một người một yêu trong nháy mắt áp sát, cánh tay ngạc yêu duỗi ra phía trước, móng vuốt nhọn đâm về phía Lý Phàm, nếu móng vuốt sắc bén này đánh trúng, một kích liền đủ để xé nát tu hành giả Xuất Khiếu Cảnh.
Lý Phàm lập tức xuất kiếm, kiếm nhanh như thiểm điện, nhanh đến cực hạn, giống như quang ảnh không thể nắm bắt, chém về mắt ngạc yêu, đúng là kiếm đạo rời núi truyền thừa nhất tự trảm.
Ngạc yêu không ngờ kiếm của người trước mắt lại nhanh như vậy, hắn lần nữa nhắm mắt.
"Oanh..."
Kiếm trảm vào khe hở giữa mắt ngạc yêu, muốn mở toang ra, nhưng con ngươi ngạc yêu nhắm chặt, dù vậy vẫn phát ra một tiếng kêu đau, thân thể lùi nhanh.
Thân hình Lý Phàm như gió, bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, phòng ngự của ngạc yêu thật khủng khiếp, đôi mắt là nhược điểm duy nhất hắn phát hiện.
"trảm."
Lý Phàm vung kiếm, từng đạo kiếm quang lóng lánh, ngạc yêu đau khổ gào thét, một cánh tay che trước mắt không dám mở ra, kiếm của Lý Phàm hóa thành Trọng kiếm chém xuống đầu đối phương.
Cơ thể ngạc yêu bị trực tiếp chém bay ra ngoài, đâm vào một gốc đại thụ, khiến cây cũng nứt toác.
Quý Tuyết đứng bên cạnh thấy cảnh này trong lòng xao động, run rẩy nhìn bóng người Hắc Bào đeo mặt nạ vừa xuất hiện.
Vân Tri Thu chỉ là Trúc Cơ cảnh giới, hơn nữa trước đó các học sinh thư viện tu vi đều không yếu, vây công cũng không làm gì được ngạc yêu, bị đối phương đánh tan tác phải mạnh ai nấy chạy.
Nhưng một vị Kiếm Tu Xuất Khiếu Trung Cảnh trước mắt, lại một mình đứng ra chiến chính diện với ngạc yêu, còn đánh bay đối phương.
Sức chiến đấu như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận