Kiếm Khí Triều Thiên
Chương 195: Cần gì vào Thanh Vân
Chương 195: Cần gì vào Thanh Vân Thêm một người, không chê nhiều.
Đã rút kiếm, lại xuất một kiếm thì sao?
Hắn đã nói rất rõ ràng, đây là ân oán giữa hắn và Tô Thần, nhưng tên Trần Tiêu này lại xen vào gây sự. Đã vậy, thì hắn sẽ toại nguyện cho hắn.
Quân Tử Kiếm Trần Tiêu, hạng thứ hai mươi lăm trên Thanh Vân Bảng.
Kiếm của hắn, có sắc bén không?
Hôm nay, liền động vào cái bảng xếp hạng Thanh Vân này, để khỏi lời đàm tiếu quá nhiều, chuyện bao đồng quá nhiều người.
Kiếm tu, dùng kiếm bình định sự việc.
“Ngươi muốn thử xem mũi kiếm của ta lợi hại thế nào phải không?”
Nghe lời Lý Phàm nói, mọi người đều có chút kinh ngạc nhìn hắn, Trần Tiêu cũng vậy.
Trên Thanh Vân Bảng, có kẻ ngông cuồng.
Ra một kiếm, dường như còn chưa đủ, hắn muốn hỏi kiếm hai mươi năm của Quân Tử Kiếm Trần Tiêu.
Muốn ở bên ngoài đạo tràng này, tạo dựng danh tiếng, thay thế thứ hạng của Trần Tiêu?
Đây giống như là, Lý Phàm vốn có ý muốn nổi danh, Trần Tiêu tình cờ đụng vào kiếm của hắn, biến thành người để Lý Phàm tế kiếm.
“Thú vị.” Ở dưới tường đá, không ít kiếm tu có tên trên Thanh Vân Bảng lúc này cũng nhìn về phía bên này, lộ vẻ thú vị.
Hôm nay đạo tràng Thừa Ảnh kiếm thu đồ, có người dường như muốn dùng kiếm để thêm hào hứng, ở chỗ này xếp lại thứ tự Thanh Vân Bảng?
Xem nơi này, như là nơi thử kiếm.
Mấy người bước ra, hướng về phía Lý Phàm lại gần một chút, chỉ nghe một người cười nói: “Trần Tiêu, nếu người ta muốn hỏi kiếm của ngươi, thì ngươi cứ xem xét, xem tên ngông cuồng trên Thanh Vân Bảng này, mũi kiếm của hắn lợi hại ra sao.”
“Hàn Trọng.” Thiết Kiếm Hàn Trọng, một trong mười người đứng đầu trên Thanh Vân Bảng, dường như chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Trần Tiêu liếc nhìn Hàn Trọng một cái, đột nhiên có chút hối hận, vốn định muốn khuyên can để được danh tiếng, đồng thời tạo ấn tượng tốt, để Thương Vân Hiên đánh giá cao hắn một chút, như vậy hy vọng vào đạo tràng tu hành sẽ lớn hơn.
Nhưng không ngờ tên ngông cuồng này đúng là cũng nhắm đến hắn, bây giờ, hắn cũng bị cuốn vào trong đó.
Nếu thắng còn tốt, nếu chiến bại…
Về phần có nên xuất chiến hay không, sao lại là chuyện hắn có thể quyết định?
Lý Phàm vừa nói ra những lời ngông cuồng đó, thì hắn đã không còn đường lui, hắn không phải Tô Thần, là người xếp hạng thứ hai mươi lăm trên Thanh Vân Bảng, sao có thể sợ hãi chiến đấu.
“Vậy để ta xem một chút, kiếm của ngươi, sắc bén đến đâu!”
Trần Tiêu vừa dứt lời, kiếm khí trên người trào dâng, kiếm trong tay, nhân kiếm hợp nhất.
“Quân Tử Kiếm Trần Tiêu, hạng thứ hai mươi lăm trên Thanh Vân Bảng, ánh nến kiếm vô thanh vô tức, nhưng khi bộc phát lại như sấm sét.” Trong đám người truyền ra một giọng nói, là giọng của Lư Ngọc Hoàn, nàng dường như đang nhắc nhở Lý Phàm phải chú ý Trần Tiêu.
Người trên Thanh Vân Bảng, càng gần phía trước, sức chiến đấu càng mạnh, tuyệt đối không phải may mắn.
Lý Phàm vẫn cầm kiếm ‘Kiếm Một’, kiếm khí phun trào, trên người dường như cất giấu một cỗ khí thế, có thể phá tan vạn vật bằng một kiếm này.
“Vừa nãy một kiếm đó không tệ, chỉ trong nháy mắt bộc phát một kiếm, nâng uy lực của kiếm đó lên tới cực điểm, nhưng kiểu kiếm pháp này, khó mà duy trì lâu dài, ngươi có thể mấy chiêu?”
Trần Tiêu lên tiếng, kiếm tu có cảm giác nhạy bén với kiếm, mặc dù không biết Lý Phàm dùng kiếm pháp gì, nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được một kiếm đó có thể tự thành thế.
Một kiếm, chính là đỉnh phong.
Hắn lên tiếng hỏi, cũng là thăm dò, thăm dò xem Lý Phàm, còn có chiêu kiếm thứ hai hay không.
Lý Phàm không trả lời lời của Trần Tiêu, kiếm ý nổi lên, phong lôi tùy thân, so với một kiếm trước đó đối với Tô Thần, thế còn mạnh hơn.
Cũng có nghĩa là, một kiếm trước đó, hắn chưa dốc toàn lực.
Điều này khiến sắc mặt của Tô Thần bên cạnh càng thêm u ám.
Hôm nay Lý Phàm chắn đường, khiến danh tiếng của hắn hoàn toàn bị vùi dập, trong lòng hắn, có hận.
Ánh mắt Trần Tiêu ngưng trọng hơn, tập trung tinh thần, không nghĩ gì khác, ý chí của hắn, tất cả đều ở trên thân kiếm.
Kiếm ý trên người càng ngày càng mạnh, cơ thể Trần Tiêu động, thân hình xuất hiện từng đạo tàn ảnh.
Hắn xuất kiếm.
Trước mặt Lý Phàm đột nhiên xuất hiện kiếm ảnh đầy trời, không biết đâu là thật đâu là giả.
Ánh nến kiếm, hư hư thật thật, trong hư có thật, trong thật có hư.
Một kiếm, đều là kiếm ảnh.
Trong kiếm ảnh, có ẩn kiếm.
Kiếm ảnh bộc phát sát na, hóa thành kiếm thật, dường như vạch xé không gian, chém ra từng đạo vết nứt.
Trong con ngươi Trần Tiêu bộc phát một vòng kiếm mang, hắn biết một kiếm của Lý Phàm chính là đỉnh phong, cho nên hắn đã rút kinh nghiệm từ Tô Thần, kiếm đầu tiên của hắn, cũng là đỉnh phong, không chút nương tay.
Muốn giẫm đạp hắn mà thành danh, đừng hòng.
Hắn muốn xem Lý Phàm, làm sao tránh được.
Lý Phàm không hề tránh, hắn cũng xuất kiếm.
Vẫn là kiếm một kiếm, trong một kiếm này, dung nhập chân ý phong lôi, kiếm ý cuồn cuộn trong cơ thể hung mãnh gào thét mà ra, sau khi kiếm tu Trúc Cơ, thân thể như kiếm, căn cơ kiếm đạo càng mạnh, kiếm ý càng sắc bén, lực bộc phát càng khủng bố hơn.
Khi một kiếm của Lý Phàm bộc phát, phong lôi kiếm, Nhất Tự trảm, không chỉ sắc bén, mà còn giống như hồng thủy mãnh thú, kiếm khí nuốt hết tất cả, phá tan tất cả.
Kiếm tu một kiếm phá vạn pháp, Lý Phàm đối mặt chỉ là người thứ hai mươi lăm trên Thanh Vân Bảng, liền muốn kiếm của hắn lui?
Khi sư phụ truyền thụ cho hắn cái gì là kiếm đạo, những hình ảnh đó đã khắc sâu vào trong đầu, khắc sâu vào bản chất của hắn, là kiếm đạo, là kiếm cốt, cũng là kiếm hồn.
Kiếm tu, thẳng tiến không lùi.
Kiếm của kiếm tu, cũng giống như người vậy.
Kiếm và kiếm va chạm, bộc phát ra kiếm mang dường như xé nát không gian, khí lưu bạo ngược phát ra âm thanh chói tai, một tiếng xé rách truyền ra, cơ thể Trần Tiêu bị kiếm khí nuốt chửng, thân thể bị chém bay ra ngoài, quần áo trên người rách nát, trong nháy mắt xuất hiện rất nhiều vết máu.
Trận chiến của kiếm tu, tại một khắc kiếm đạo chi thế bộc phát, đã phân rõ thắng bại, kiếm của Trần Tiêu, không quyết tuyệt bằng kiếm của Lý Phàm, cho dù hắn có ưu thế cảnh giới Trúc Cơ Trung Cảnh, thì vẫn chỉ là một kiếm.
Giống như Tô Thần.
Lý Phàm chỉ xuất có một kiếm.
Một kiếm, phân thắng thua.
Quân Tử Kiếm Trần Tiêu, hạng thứ hai mươi lăm trên Thanh Vân Bảng, cũng, chỉ một kiếm.
Mọi người nhìn Trần Tiêu ngã xuống đất, máu me khắp người, tóc tai rối bời, ánh mắt kinh ngạc, ngơ ngác, đâu còn vẻ phong độ như trước.
Họ lại nhìn về phía Lý Phàm, trước đó hiểu biết về Lý Phàm đa phần là nghe đồn, nhưng giờ phút này tận mắt chứng kiến, họ mới biết, tuổi trẻ ngông cuồng, cũng có thực lực ngông cuồng.
Kiếm của hắn, cho phép hắn ngông cuồng.
Người trẻ nhất trên Thanh Vân Bảng, dùng kiếm, một kiếm bại Trần Tiêu, thay thế vị trí của đối phương, vào Thanh Vân Bảng thứ hai mươi lăm.
Thiếu niên nhiều ngạo cốt, chắc hẳn chính là Lý Phàm.
Thanh kiếm quyết tuyệt đó, dường như cho thấy hắn là người như thế nào, chính vì là người như vậy, mới có kiếm như vậy, bất kể ai lên tiếng, hắn vẫn cứ xuất kiếm.
Tô Thần, không oan.
Lý Phàm cúi đầu nhìn thoáng qua Trần Tiêu ngã dưới đất, khuyên nhủ: “Chuyện người khác không liên quan đến mình, không nên quản chuyện của người khác, kiếm tu, lấy kiếm làm lời nói.”
Ân oán giữa hắn và Tô Thần đã nói rõ ràng, Trần Tiêu nhảy ra, vậy cũng chỉ có thể dùng kiếm để nói chuyện.
“Kiếm hay.”
Một tiếng tán thưởng vang lên, chỉ thấy Hạ Dao bước lên phía trước vừa cười vừa nói: “Tuổi còn trẻ như vậy, một kiếm bại Trần Tiêu, xem ra đúng là lớp sau xô lớp trước, sao ta cảm giác mình đã già rồi, hôm nay danh tiếng, đều bị đám thiếu niên này cướp mất.”
“Quả là kiếm hay, một kiếm đã lên đến đỉnh cao, kiếm và người rất giống, e rằng hôm nay sẽ giẫm lên người trên Thanh Vân Bảng, vào đạo tràng Thừa Ảnh kiếm tiền bối tu hành.” Cố Thu cũng lên tiếng nói.
Hai kiếm trước đó của Lý Phàm, khiến những người xếp hạng trên Thanh Vân Bảng đều chú ý đến hắn.
“Kiếm thì là kiếm hay, người hơi ngông cuồng một chút, vẫn là người trẻ cần phải lắng đọng, một kiếm đã lên đến đỉnh phong, kiếm như vậy, có thể kéo dài mấy chiêu, chỉ là Tô Thần, Trần Tiêu không chịu nổi uy một kiếm, nếu gặp phải kiếm tu mạnh hơn một chút, đỡ một kiếm này, e rằng sẽ khó mà nói.” Hàn Trọng bình luận.
Mọi người nghe vậy đều gật đầu tán thành, mấy lời bình của mọi người đều khá đúng trọng tâm.
Kiếm tu trẻ nhất trên Thanh Vân Bảng này, thiên phú kiếm đạo rất mạnh, nếu có thể lắng đọng thêm mấy năm, có hi vọng tranh giành một trong năm vị trí đầu trên Thanh Vân Bảng.
Lần này Lý Phàm giẫm lên hai người để lộ tài năng, để thành tên tuổi của mình, vậy, việc vào đạo tràng Thừa Ảnh kiếm tu hành, chắc không thành vấn đề chứ?
“Thiếu niên nhiều ngạo khí, chỉ là cách làm có phần kịch liệt, ta đã từng nói rồi, sư tôn không thích người trương dương, ngươi, bị loại rồi.”
Thương Vân Hiên nhìn Lý Phàm mà nói, khiến mọi người kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Tả Đồ, bị loại!
Hắn hôm nay vừa bộc lộ tài năng, mọi người đang nghĩ rằng hắn sẽ vào đạo tràng Thừa Ảnh kiếm tu hành, thì Thương Vân Hiên lại thông báo cho Lý Phàm, hắn không có cơ hội nữa rồi.
Xem ra, ngông cuồng cũng là con dao hai lưỡi.
Dù thiên phú có xuất chúng đến đâu, vào đạo tràng Thừa Ảnh kiếm tiền bối, thiên tài nhiều vô kể, người không hợp ý ông ta, tự nhiên không thể vào đạo tràng.
Uổng công.
Đáng tiếc!
Bọn họ cũng chú ý tới ánh mắt Lý Phàm bên trong lộ ra vẻ kinh ngạc, không còn nghi ngờ gì nữa không ngờ chính mình lâm vào tình huống này. Lý Phàm xác thực có chút bất ngờ, hắn có nói qua muốn vào Thừa Ảnh kiếm đạo tràng tu hành sao? Vì sao những người này, lại kiên định với cái nhìn của mình, cho là hắn là vì thế mà đến? Chẳng lẽ kiếm tu đến đây, thì nhất định là vì thế mà đến? Suy nghĩ của Lý Phàm kì thực cũng không sai, kiếm tu tới đây, quả thực đều là vì Thừa Ảnh kiếm đạo tràng mà đến, vị trí thứ Năm Kiếm Thánh Bảng tồn tại, dù yêu nghiệt thiên tài, cũng cố gắng được người đó chỉ điểm, chẳng qua Lý Phàm hắn lại là một ngoại lệ. Đương nhiên, Lý Phàm tuy có chút khinh cuồng kiêu ngạo, nhưng cũng có chừng mực, sẽ không đi đối chọi với Thương Vân Hiên. Lẽ nào hắn phản bác đối phương, chính mình khinh thường việc vào Thừa Ảnh kiếm đạo tràng tu hành? Đắc tội vị trí thứ Năm Kiếm Thánh Bảng tồn tại, Lý Phàm còn không đến mức như vậy. Đã là hiểu lầm, liền tùy bọn hắn đi, mục đích của hắn đã đạt được, không cần phải tranh cãi thêm. “Chung quy là hại người hại mình rồi.” Hàn Trọng ở một bên lên tiếng bình luận: “Người trẻ tuổi chịu đựng một ít đả kích là chuyện tốt, lắng đọng một hai năm, mài giũa kiếm của mình, cũng đừng chỉ có nhất kiếm, đến lúc đó, có thể tranh một chuyến Thanh Vân Bảng trước mười.” Lời nói của hắn ngược lại cũng không mang theo sắc thái tình cảm, giống như chỉ là một người từng trải khuyên nhủ, tuổi của hắn lớn hơn một chút, đã nhanh hai mươi lăm tuổi, lúc này mới vào được vị trí thứ bảy Thanh Vân Bảng. Thanh Vân Bảng càng gần phía trước, chiến lực càng nhảy vọt. Lý Phàm có chút buồn bực, mặc dù hắn cũng biết Hàn Trọng không có ác ý, chỉ là, lời của Thương Vân Hiên hắn không phản bác, những người còn lại chắc hẳn cũng đều nghĩ như Hàn Trọng. Hắn không muốn đánh nhau vì thể diện, nhưng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. Hắn dừng bước lại, quay lưng về phía Hàn Trọng, nói: “Các ngươi truy cầu kiếm để vào Thanh Vân mà dương danh, kiếm của ta, cần gì vào Thanh Vân.” Bọn họ, không phải người cùng một đường.
Đã rút kiếm, lại xuất một kiếm thì sao?
Hắn đã nói rất rõ ràng, đây là ân oán giữa hắn và Tô Thần, nhưng tên Trần Tiêu này lại xen vào gây sự. Đã vậy, thì hắn sẽ toại nguyện cho hắn.
Quân Tử Kiếm Trần Tiêu, hạng thứ hai mươi lăm trên Thanh Vân Bảng.
Kiếm của hắn, có sắc bén không?
Hôm nay, liền động vào cái bảng xếp hạng Thanh Vân này, để khỏi lời đàm tiếu quá nhiều, chuyện bao đồng quá nhiều người.
Kiếm tu, dùng kiếm bình định sự việc.
“Ngươi muốn thử xem mũi kiếm của ta lợi hại thế nào phải không?”
Nghe lời Lý Phàm nói, mọi người đều có chút kinh ngạc nhìn hắn, Trần Tiêu cũng vậy.
Trên Thanh Vân Bảng, có kẻ ngông cuồng.
Ra một kiếm, dường như còn chưa đủ, hắn muốn hỏi kiếm hai mươi năm của Quân Tử Kiếm Trần Tiêu.
Muốn ở bên ngoài đạo tràng này, tạo dựng danh tiếng, thay thế thứ hạng của Trần Tiêu?
Đây giống như là, Lý Phàm vốn có ý muốn nổi danh, Trần Tiêu tình cờ đụng vào kiếm của hắn, biến thành người để Lý Phàm tế kiếm.
“Thú vị.” Ở dưới tường đá, không ít kiếm tu có tên trên Thanh Vân Bảng lúc này cũng nhìn về phía bên này, lộ vẻ thú vị.
Hôm nay đạo tràng Thừa Ảnh kiếm thu đồ, có người dường như muốn dùng kiếm để thêm hào hứng, ở chỗ này xếp lại thứ tự Thanh Vân Bảng?
Xem nơi này, như là nơi thử kiếm.
Mấy người bước ra, hướng về phía Lý Phàm lại gần một chút, chỉ nghe một người cười nói: “Trần Tiêu, nếu người ta muốn hỏi kiếm của ngươi, thì ngươi cứ xem xét, xem tên ngông cuồng trên Thanh Vân Bảng này, mũi kiếm của hắn lợi hại ra sao.”
“Hàn Trọng.” Thiết Kiếm Hàn Trọng, một trong mười người đứng đầu trên Thanh Vân Bảng, dường như chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Trần Tiêu liếc nhìn Hàn Trọng một cái, đột nhiên có chút hối hận, vốn định muốn khuyên can để được danh tiếng, đồng thời tạo ấn tượng tốt, để Thương Vân Hiên đánh giá cao hắn một chút, như vậy hy vọng vào đạo tràng tu hành sẽ lớn hơn.
Nhưng không ngờ tên ngông cuồng này đúng là cũng nhắm đến hắn, bây giờ, hắn cũng bị cuốn vào trong đó.
Nếu thắng còn tốt, nếu chiến bại…
Về phần có nên xuất chiến hay không, sao lại là chuyện hắn có thể quyết định?
Lý Phàm vừa nói ra những lời ngông cuồng đó, thì hắn đã không còn đường lui, hắn không phải Tô Thần, là người xếp hạng thứ hai mươi lăm trên Thanh Vân Bảng, sao có thể sợ hãi chiến đấu.
“Vậy để ta xem một chút, kiếm của ngươi, sắc bén đến đâu!”
Trần Tiêu vừa dứt lời, kiếm khí trên người trào dâng, kiếm trong tay, nhân kiếm hợp nhất.
“Quân Tử Kiếm Trần Tiêu, hạng thứ hai mươi lăm trên Thanh Vân Bảng, ánh nến kiếm vô thanh vô tức, nhưng khi bộc phát lại như sấm sét.” Trong đám người truyền ra một giọng nói, là giọng của Lư Ngọc Hoàn, nàng dường như đang nhắc nhở Lý Phàm phải chú ý Trần Tiêu.
Người trên Thanh Vân Bảng, càng gần phía trước, sức chiến đấu càng mạnh, tuyệt đối không phải may mắn.
Lý Phàm vẫn cầm kiếm ‘Kiếm Một’, kiếm khí phun trào, trên người dường như cất giấu một cỗ khí thế, có thể phá tan vạn vật bằng một kiếm này.
“Vừa nãy một kiếm đó không tệ, chỉ trong nháy mắt bộc phát một kiếm, nâng uy lực của kiếm đó lên tới cực điểm, nhưng kiểu kiếm pháp này, khó mà duy trì lâu dài, ngươi có thể mấy chiêu?”
Trần Tiêu lên tiếng, kiếm tu có cảm giác nhạy bén với kiếm, mặc dù không biết Lý Phàm dùng kiếm pháp gì, nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được một kiếm đó có thể tự thành thế.
Một kiếm, chính là đỉnh phong.
Hắn lên tiếng hỏi, cũng là thăm dò, thăm dò xem Lý Phàm, còn có chiêu kiếm thứ hai hay không.
Lý Phàm không trả lời lời của Trần Tiêu, kiếm ý nổi lên, phong lôi tùy thân, so với một kiếm trước đó đối với Tô Thần, thế còn mạnh hơn.
Cũng có nghĩa là, một kiếm trước đó, hắn chưa dốc toàn lực.
Điều này khiến sắc mặt của Tô Thần bên cạnh càng thêm u ám.
Hôm nay Lý Phàm chắn đường, khiến danh tiếng của hắn hoàn toàn bị vùi dập, trong lòng hắn, có hận.
Ánh mắt Trần Tiêu ngưng trọng hơn, tập trung tinh thần, không nghĩ gì khác, ý chí của hắn, tất cả đều ở trên thân kiếm.
Kiếm ý trên người càng ngày càng mạnh, cơ thể Trần Tiêu động, thân hình xuất hiện từng đạo tàn ảnh.
Hắn xuất kiếm.
Trước mặt Lý Phàm đột nhiên xuất hiện kiếm ảnh đầy trời, không biết đâu là thật đâu là giả.
Ánh nến kiếm, hư hư thật thật, trong hư có thật, trong thật có hư.
Một kiếm, đều là kiếm ảnh.
Trong kiếm ảnh, có ẩn kiếm.
Kiếm ảnh bộc phát sát na, hóa thành kiếm thật, dường như vạch xé không gian, chém ra từng đạo vết nứt.
Trong con ngươi Trần Tiêu bộc phát một vòng kiếm mang, hắn biết một kiếm của Lý Phàm chính là đỉnh phong, cho nên hắn đã rút kinh nghiệm từ Tô Thần, kiếm đầu tiên của hắn, cũng là đỉnh phong, không chút nương tay.
Muốn giẫm đạp hắn mà thành danh, đừng hòng.
Hắn muốn xem Lý Phàm, làm sao tránh được.
Lý Phàm không hề tránh, hắn cũng xuất kiếm.
Vẫn là kiếm một kiếm, trong một kiếm này, dung nhập chân ý phong lôi, kiếm ý cuồn cuộn trong cơ thể hung mãnh gào thét mà ra, sau khi kiếm tu Trúc Cơ, thân thể như kiếm, căn cơ kiếm đạo càng mạnh, kiếm ý càng sắc bén, lực bộc phát càng khủng bố hơn.
Khi một kiếm của Lý Phàm bộc phát, phong lôi kiếm, Nhất Tự trảm, không chỉ sắc bén, mà còn giống như hồng thủy mãnh thú, kiếm khí nuốt hết tất cả, phá tan tất cả.
Kiếm tu một kiếm phá vạn pháp, Lý Phàm đối mặt chỉ là người thứ hai mươi lăm trên Thanh Vân Bảng, liền muốn kiếm của hắn lui?
Khi sư phụ truyền thụ cho hắn cái gì là kiếm đạo, những hình ảnh đó đã khắc sâu vào trong đầu, khắc sâu vào bản chất của hắn, là kiếm đạo, là kiếm cốt, cũng là kiếm hồn.
Kiếm tu, thẳng tiến không lùi.
Kiếm của kiếm tu, cũng giống như người vậy.
Kiếm và kiếm va chạm, bộc phát ra kiếm mang dường như xé nát không gian, khí lưu bạo ngược phát ra âm thanh chói tai, một tiếng xé rách truyền ra, cơ thể Trần Tiêu bị kiếm khí nuốt chửng, thân thể bị chém bay ra ngoài, quần áo trên người rách nát, trong nháy mắt xuất hiện rất nhiều vết máu.
Trận chiến của kiếm tu, tại một khắc kiếm đạo chi thế bộc phát, đã phân rõ thắng bại, kiếm của Trần Tiêu, không quyết tuyệt bằng kiếm của Lý Phàm, cho dù hắn có ưu thế cảnh giới Trúc Cơ Trung Cảnh, thì vẫn chỉ là một kiếm.
Giống như Tô Thần.
Lý Phàm chỉ xuất có một kiếm.
Một kiếm, phân thắng thua.
Quân Tử Kiếm Trần Tiêu, hạng thứ hai mươi lăm trên Thanh Vân Bảng, cũng, chỉ một kiếm.
Mọi người nhìn Trần Tiêu ngã xuống đất, máu me khắp người, tóc tai rối bời, ánh mắt kinh ngạc, ngơ ngác, đâu còn vẻ phong độ như trước.
Họ lại nhìn về phía Lý Phàm, trước đó hiểu biết về Lý Phàm đa phần là nghe đồn, nhưng giờ phút này tận mắt chứng kiến, họ mới biết, tuổi trẻ ngông cuồng, cũng có thực lực ngông cuồng.
Kiếm của hắn, cho phép hắn ngông cuồng.
Người trẻ nhất trên Thanh Vân Bảng, dùng kiếm, một kiếm bại Trần Tiêu, thay thế vị trí của đối phương, vào Thanh Vân Bảng thứ hai mươi lăm.
Thiếu niên nhiều ngạo cốt, chắc hẳn chính là Lý Phàm.
Thanh kiếm quyết tuyệt đó, dường như cho thấy hắn là người như thế nào, chính vì là người như vậy, mới có kiếm như vậy, bất kể ai lên tiếng, hắn vẫn cứ xuất kiếm.
Tô Thần, không oan.
Lý Phàm cúi đầu nhìn thoáng qua Trần Tiêu ngã dưới đất, khuyên nhủ: “Chuyện người khác không liên quan đến mình, không nên quản chuyện của người khác, kiếm tu, lấy kiếm làm lời nói.”
Ân oán giữa hắn và Tô Thần đã nói rõ ràng, Trần Tiêu nhảy ra, vậy cũng chỉ có thể dùng kiếm để nói chuyện.
“Kiếm hay.”
Một tiếng tán thưởng vang lên, chỉ thấy Hạ Dao bước lên phía trước vừa cười vừa nói: “Tuổi còn trẻ như vậy, một kiếm bại Trần Tiêu, xem ra đúng là lớp sau xô lớp trước, sao ta cảm giác mình đã già rồi, hôm nay danh tiếng, đều bị đám thiếu niên này cướp mất.”
“Quả là kiếm hay, một kiếm đã lên đến đỉnh cao, kiếm và người rất giống, e rằng hôm nay sẽ giẫm lên người trên Thanh Vân Bảng, vào đạo tràng Thừa Ảnh kiếm tiền bối tu hành.” Cố Thu cũng lên tiếng nói.
Hai kiếm trước đó của Lý Phàm, khiến những người xếp hạng trên Thanh Vân Bảng đều chú ý đến hắn.
“Kiếm thì là kiếm hay, người hơi ngông cuồng một chút, vẫn là người trẻ cần phải lắng đọng, một kiếm đã lên đến đỉnh phong, kiếm như vậy, có thể kéo dài mấy chiêu, chỉ là Tô Thần, Trần Tiêu không chịu nổi uy một kiếm, nếu gặp phải kiếm tu mạnh hơn một chút, đỡ một kiếm này, e rằng sẽ khó mà nói.” Hàn Trọng bình luận.
Mọi người nghe vậy đều gật đầu tán thành, mấy lời bình của mọi người đều khá đúng trọng tâm.
Kiếm tu trẻ nhất trên Thanh Vân Bảng này, thiên phú kiếm đạo rất mạnh, nếu có thể lắng đọng thêm mấy năm, có hi vọng tranh giành một trong năm vị trí đầu trên Thanh Vân Bảng.
Lần này Lý Phàm giẫm lên hai người để lộ tài năng, để thành tên tuổi của mình, vậy, việc vào đạo tràng Thừa Ảnh kiếm tu hành, chắc không thành vấn đề chứ?
“Thiếu niên nhiều ngạo khí, chỉ là cách làm có phần kịch liệt, ta đã từng nói rồi, sư tôn không thích người trương dương, ngươi, bị loại rồi.”
Thương Vân Hiên nhìn Lý Phàm mà nói, khiến mọi người kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Tả Đồ, bị loại!
Hắn hôm nay vừa bộc lộ tài năng, mọi người đang nghĩ rằng hắn sẽ vào đạo tràng Thừa Ảnh kiếm tu hành, thì Thương Vân Hiên lại thông báo cho Lý Phàm, hắn không có cơ hội nữa rồi.
Xem ra, ngông cuồng cũng là con dao hai lưỡi.
Dù thiên phú có xuất chúng đến đâu, vào đạo tràng Thừa Ảnh kiếm tiền bối, thiên tài nhiều vô kể, người không hợp ý ông ta, tự nhiên không thể vào đạo tràng.
Uổng công.
Đáng tiếc!
Bọn họ cũng chú ý tới ánh mắt Lý Phàm bên trong lộ ra vẻ kinh ngạc, không còn nghi ngờ gì nữa không ngờ chính mình lâm vào tình huống này. Lý Phàm xác thực có chút bất ngờ, hắn có nói qua muốn vào Thừa Ảnh kiếm đạo tràng tu hành sao? Vì sao những người này, lại kiên định với cái nhìn của mình, cho là hắn là vì thế mà đến? Chẳng lẽ kiếm tu đến đây, thì nhất định là vì thế mà đến? Suy nghĩ của Lý Phàm kì thực cũng không sai, kiếm tu tới đây, quả thực đều là vì Thừa Ảnh kiếm đạo tràng mà đến, vị trí thứ Năm Kiếm Thánh Bảng tồn tại, dù yêu nghiệt thiên tài, cũng cố gắng được người đó chỉ điểm, chẳng qua Lý Phàm hắn lại là một ngoại lệ. Đương nhiên, Lý Phàm tuy có chút khinh cuồng kiêu ngạo, nhưng cũng có chừng mực, sẽ không đi đối chọi với Thương Vân Hiên. Lẽ nào hắn phản bác đối phương, chính mình khinh thường việc vào Thừa Ảnh kiếm đạo tràng tu hành? Đắc tội vị trí thứ Năm Kiếm Thánh Bảng tồn tại, Lý Phàm còn không đến mức như vậy. Đã là hiểu lầm, liền tùy bọn hắn đi, mục đích của hắn đã đạt được, không cần phải tranh cãi thêm. “Chung quy là hại người hại mình rồi.” Hàn Trọng ở một bên lên tiếng bình luận: “Người trẻ tuổi chịu đựng một ít đả kích là chuyện tốt, lắng đọng một hai năm, mài giũa kiếm của mình, cũng đừng chỉ có nhất kiếm, đến lúc đó, có thể tranh một chuyến Thanh Vân Bảng trước mười.” Lời nói của hắn ngược lại cũng không mang theo sắc thái tình cảm, giống như chỉ là một người từng trải khuyên nhủ, tuổi của hắn lớn hơn một chút, đã nhanh hai mươi lăm tuổi, lúc này mới vào được vị trí thứ bảy Thanh Vân Bảng. Thanh Vân Bảng càng gần phía trước, chiến lực càng nhảy vọt. Lý Phàm có chút buồn bực, mặc dù hắn cũng biết Hàn Trọng không có ác ý, chỉ là, lời của Thương Vân Hiên hắn không phản bác, những người còn lại chắc hẳn cũng đều nghĩ như Hàn Trọng. Hắn không muốn đánh nhau vì thể diện, nhưng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. Hắn dừng bước lại, quay lưng về phía Hàn Trọng, nói: “Các ngươi truy cầu kiếm để vào Thanh Vân mà dương danh, kiếm của ta, cần gì vào Thanh Vân.” Bọn họ, không phải người cùng một đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận