Kiếm Khí Triều Thiên
Chương 225: Luyện kiếm ý
"Chạy mau."
Ba kiếm tu của Lăng Tiêu Các sau một hồi ngây người thì lập tức ngự kiếm đuổi theo Lý Phàm, không chỉ có bọn họ, rất nhiều kiếm tu khác cũng đồng thời ngự kiếm, đuổi theo Lý Phàm.
Lý Phàm đã cướp được mấy chục vạn đạo kiếm ý từ trên người yêu ma kia. Một số lượng khủng bố như vậy đủ để đổi lấy một cơ duyên cực lớn, sao bọn họ có thể buông tha?
Đoạn Phi Vũ cũng ngự không mà đi, lúc nãy hắn không ra tay.
Việc Lý Phàm xuất kiếm chém giết Yêu Tướng thực ra cũng không diễn ra bao lâu, mọi thứ đều phát sinh quá nhanh, hắn muốn xem thực lực thật sự của Lý Phàm.
Dù lúc đó Yêu Tướng đã bị thương nặng, nhưng việc có thể một mạch chém giết Yêu Tướng như vậy thì bản thân hắn tự hỏi là mình không thể nào làm được, thực lực chiến đấu của Lý Phàm ở trên hắn, còn mạnh hơn không ít.
Vì vậy mà lúc nãy hắn đã không tiến lên tự rước nhục vào mình.
"Sao hắn lại có Vạn Kiếm Triều Tông?"
Ba người Lăng Tiêu Các ngự kiếm, một người trong số đó lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Phàm, chuyện năm đó giao đấu trên đỉnh Ly Sơn, Lăng Tiêu Các kín miệng, chứ đừng nói chi là về chi tiết.
Lý Phàm mô phỏng Vạn Kiếm Triều Tông theo Khương Thái A, bọn họ không thể nào biết được, vì thế mà nội tâm vô cùng kinh ngạc.
Lẽ nào, đã từng là đệ tử Lăng Tiêu Các của bọn họ?
Hay là, hậu nhân của vị tiền bối nào đó của Lăng Tiêu Các, nhưng kiếm đạo của Lăng Tiêu Các là không cho phép âm thầm truyền thụ, vậy vì sao gã Tả Đồ này lại học được?
"Đây không phải là Vạn Kiếm Triều Tông, hoặc có thể nói, không phải chính tông Vạn Kiếm Triều Tông, vẫn còn khác biệt."
Một kiếm tu bên cạnh nói:
"Gã Tả Đồ này có thể hỏi thất kiếm, thiên phú kiếm đạo của hắn cực kỳ hơn người, có thể lúc nãy trong lúc quan chiến đã học lóm được chút da lông từ trên người chúng ta."
Hai người kia tỉ mỉ nghĩ lại, hình như đúng thật là vậy, cách đối phương sử dụng cũng không phải là kiếm pháp Vạn Kiếm Triều Tông chính thống.
Do đó, thiên phú của gã Tả Đồ này thật là quá khủng bố, chỉ xem bọn họ chiến đấu mà có thể học lén được kiếm pháp?
Hơn nữa, thực lực chiến đấu của gã Tả Đồ này cũng khiến bọn họ xem trọng, dù là nhặt được món hời của bọn họ, nhưng cũng không thể phủ nhận kiếm pháp kinh diễm mà đối phương đã triển khai khi giết Yêu Tướng.
Kiếm pháp hai tay, ngự kiếm thuật, Kiếm Chủng, mỗi phương diện đều gần như hoàn mỹ, lúc này mới có thể làm được việc phối hợp hỗ trợ lẫn nhau, trong nháy mắt giết Yêu Tướng.
"Bọn họ đuổi tới rồi."
Lục Diên phía trước khẽ nói, sau lưng kiếm khí dày đặc, đám kiếm tu kia đúng là đuổi theo không buông, không chịu bỏ cuộc.
Lý Phàm vừa ngự kiếm vừa bắt đầu luyện hóa kiếm ý, hàng vạn đạo kiếm ý quấn quanh cơ thể, từng chút một bị hắn hấp thụ luyện hóa, tranh thủ từng giây từng phút.
Dù hắn tự tin với sức chiến đấu của mình, nhưng cũng khó địch lại liên thủ của đám kiếm tu này, hơn nữa, tam đại kiếm tu Lăng Tiêu Các am hiểu kiếm trận, cũng là tuyệt chiêu giết người, khó đối phó.
"Hắn đang luyện hóa kiếm ý."
Kiếm tu dẫn đầu Lăng Tiêu Các tên Tần Triều Dương, mắt hắn chăm chú nhìn Lý Phàm, thấy Lý Phàm vừa ngự kiếm vừa luyện hóa kiếm ý mà bọn họ bị cướp đoạt.
Hơn nữa, tốc độ luyện hóa của đối phương rất nhanh, nếu như bọn họ không thể đuổi kịp đối phương, cứ tiếp tục kéo dài như vậy, kiếm ý sẽ không ngừng tiêu hao, cho dù cuối cùng bọn họ đuổi kịp Lý Phàm thì kiếm ý còn có thể lại bao nhiêu?
"Sao tốc độ ngự kiếm của hắn lại nhanh vậy?"
Một kiếm tu khác hỏi.
"Pháp thuật, thuộc tính Gió."
Tần Triều Dương sắc mặt khó coi, Lý Phàm và Lục Diên đều có phong lực bao quanh, pháp lực thuộc tính gió dao động, cùng với kiếm dẫn hai người lao về phía trước, do vậy mà tốc độ của họ mới nhanh như thế.
Xa xa có kiếm tu chạy đến, có chút nghi hoặc tình hình trước mắt, đã xảy ra chuyện gì?
Trên cao có một con chim đại bàng bay lượn, cặp mắt kia quan sát nơi hạ không, rơi vào người Lý Phàm.
"Lại là Nhậm Vũ Chi."
Lý Phàm nhíu mày, đối phương hóa thành chim đại bàng bằng pháp thuật, xem ra là sử dụng thuật truy tung, thật là phiền phức.
Nhậm Vũ Chi chắc chắn đã phát hiện ra mình, nếu như cùng đám Doanh Trạch bao vây đến... Lý Phàm ngẩng đầu quét mắt nhìn, có kiếm khí phóng lên trời, trong nháy mắt chém chết con chim đại bàng kia, hóa thành pháp lực tan biến vô hình.
"Không thể bị động như vậy được."
Lý Phàm nghĩ thầm trong lòng, vừa ngự kiếm vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói với kiếm tu Lăng Tiêu Các đang đuổi theo sát nhất:
"Nếu các vị "bằng hữu" vẫn không chịu buông tha, đừng trách tại hạ không khách khí."
Ba người này trong quá trình chiến đấu với Yêu Tướng lúc trước cũng không có chiếm được lợi thế, tuy có đánh bị thương Yêu Tướng nhưng trên người ai cũng có mức độ thương thế khác nhau, còn hao tổn nguyên khí, e là không có sức chiến đấu ở đỉnh phong.
Lục Diên thấy ánh mắt Lý Phàm thì hiểu ý, lập tức chuẩn bị sẵn sàng ra tay.
"Ngươi giúp ta chặn người ở phía trước."
Lý Phàm nhỏ giọng nói, hắn nhìn ra Tần Triều Dương là người mạnh nhất trong ba người, hắn cần ra tay trước với người yếu, tốt nhất có thể diệt một người, để cắt đứt thế truy kích của đối phương.
Lục Diên hiểu ý.
Hai người ngự kiếm đột nhiên vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, quay người lại về phía ba người đang đuổi giết.
Bởi vì lần này cả hai bên đồng thời lao về phía đối phương, khoảng cách không gian trong nháy mắt bị rút ngắn nhanh chóng.
Song kiếm trong tay, Lý Phàm đã tiến vào cảnh giới Thiên Nhân của kiếm đạo.
Lục Diên ra tay trước một bước, ánh sáng Thái Âm trút xuống, lao về phía ba người, kiếm khí trên người ba người kia rất mạnh, xé tan sự lạnh lẽo ấy.
"Kết trận."
Tần Triều Dương mở miệng nói, vừa rồi hắn đã thấy thực lực của Lý Phàm, nên vẫn có chút cảnh giác, một mình hắn e là không chắc có thể đánh bại Lý Phàm, ba người kết trận thì uy lực tăng mạnh, có thể áp đảo đối phương.
Tần Triều Dương vừa dứt lời, ánh trăng chiếu xuống, rơi trên người hắn, trong nháy mắt thân thể hắn như muốn đông cứng, ngẩng đầu, liền thấy Lục Diên xuất hiện, trên lưng là một vòng minh nguyệt pháp Tướng.
Tần Triều Dương đã từng chứng kiến Lục Diên và Nhậm Vũ Chi chiến đấu, sức chiến đấu của Lục Diên tuyệt đối không yếu, dù sao thì Nhậm Vũ Chi cũng là người thứ ba bảng Thanh Vân.
Nhưng nếu Lục Diên muốn chặn mình thì có lẽ vẫn chưa đủ.
Tần Triều Dương một kiếm chém ra, rạch tìm hàn quang Lãnh Nguyệt, chém vào kiếm của Lục Diên.
Lý Phàm từ đỉnh đầu lao xuống, kiếm Ly Hận trong nháy mắt chém ra, hướng thẳng về một người trong số đó, đối phương vung kiếm đón đỡ, Lý Phàm lại giết về phía người còn lại, mục tiêu chính xác vào người yếu nhất trong ba người.
"Cẩn thận."
Tần Triều Dương hô một tiếng, nhận ra ý đồ của Lý Phàm.
Kiếm của Lý Phàm vô cùng nhanh, Phong Lôi Chi Kiếm trong nháy mắt chém ra, kiếm tu kia cũng không yếu, cũng đồng thời chém ra một kiếm, cùng kiếm của Lý Phàm va vào nhau.
Như trong nháy mắt, trên người Lý Phàm có vô số sợi tơ vàng kim bắn ra, che kín trời, trong nháy mắt lao về phía đối phương quấn lấy, chính là pháp thuật thiên Ti nhiễu.
Khi dùng kiếm thì hắn ít khi dùng pháp thuật, nhưng lúc này cần nhanh chóng kết thúc chiến đấu, pháp thuật có thể ra chiêu bất ngờ.
Quả nhiên kiếm tu kia đột nhiên bị pháp thuật tấn công, thần sắc biến đổi, nhưng hắn phản ứng cũng cực kỳ nhanh, quả quyết giơ kiếm lên trước người, sau đó kiếm quanh người xoay tròn, cắt chém pháp thuật, hình thành kiếm tường phòng ngự.
"Oanh..."
Kiếm Chủng trong mi tâm Lý Phàm mang theo kiếm ý ngập trời giết ra, hóa thành một thanh cự kiếm, nghiền nát tất cả, xông vào kiếm mạc của đối phương.
Mi tâm kiếm tu kia cũng bắn ra kiếm Chủng, cùng kiếm Chủng của Lý Phàm va chạm.
Như trong nháy mắt, kiếm của Lý Phàm phá nát kiếm mạc, chém về phía cổ của hắn.
Đối phương phất tay ném ra một thanh tiểu kiếm, nhanh như chớp, xuất kỳ bất ngờ, chính là một pháp bảo.
Trong người Lý Phàm tiếng long ngâm vang lên, Kim Thân hộ thể, long ảnh quấn quanh cơ thể, kiếm vẫn tiếp tục chém ra.
"Phụt..."
Tiểu kiếm đâm vào long ảnh, lực xuyên thấu rất mạnh, găm vào da thịt Lý Phàm, bật ra vết máu, nhưng khi kiếm của Lý Phàm chém ra, cũng có vết máu văng tung tóe.
Kiếm tu bên trái đuổi đến, Lý Phàm biết đã mất cơ hội tốt nhất, lùi về sau đồng thời chém một kiếm về phía Tần Triều Dương, yểm hộ Lục Diên lui lại.
Hai người lại lần nữa kéo giãn khoảng cách với đối phương, mắt lạnh lùng quét Tần Triều Dương một chút, tiếp tục ngự kiếm rời đi.
Kiếm tu phía sau lưng Tần Triều Dương muốn đuổi, lại bị Tần Triều Dương đưa tay ngăn cản, quay đầu nhìn về phía kiếm tu còn lại, chỉ thấy trên người đối phương xuất hiện một vết máu đỏ sẫm, máu tươi bị một kiếm cắt cổ.
Kiếm tu kia cũng hoảng sợ, mặt tái mét như tờ giấy, nếu như không phải hắn lấy ra pháp bảo tấn công, e là Lý Phàm đã thực sự lấy mạng hắn.
"Không đuổi sao?"
"Ba người chúng ta, không đánh lại hai người bọn họ."
Tần Triều Dương nhận rõ tình thế, nói:
"Chữa vết thương trước, rồi đi một Yêu thành khác."
Những kiếm tu đuổi theo sau thấy kiếm tu Lăng Tiêu Các không dám tiếp tục đuổi nữa thì cũng bỏ cuộc.
Mấy chục vạn đạo kiếm ý đó, e là hoàn toàn rơi vào tay gã Tả Đồ kia rồi.
Lý Phàm và Lục Diên một đường rời đi, ra khỏi thành đến một chỗ yên tĩnh.
"Luyện hóa đám kiếm ý này cần một khoảng thời gian, chúng ta cần nhanh chóng luyện hóa chúng, xem có cơ hội phá cảnh không, đến lúc đó lại đi tranh đoạt kiếm ý ở Yêu thành khác."
Lý Phàm nói với Lục Diên rồi chia một nửa số kiếm ý ra, giao cho Lục Diên luyện hóa.
"Kiếm ý này là ngươi cướp được, ngươi luyện trước đi, đột phá cảnh giới quan trọng hơn."
Lục Diên nói với Lý Phàm.
"Thời gian gấp gáp, cùng nhau luyện hóa, còn về việc ai luyện được nhiều thì tùy ý, tranh thủ luyện hóa hoàn thành trong thời gian ngắn nhất."
Lý Phàm biết Lục Diên muốn nhường cho mình, nhưng hắn lại kiên trì cùng nhau luyện hóa.
Lục Diên liền gật đầu, hai người khoanh chân ngồi, nhắm mắt lại, chuyên tâm luyện hóa kiếm ý.
Mấy chục vạn đạo kiếm ý quấn quanh thân hai người, tạo thành một kiếm vực đáng sợ.
Ba kiếm tu của Lăng Tiêu Các sau một hồi ngây người thì lập tức ngự kiếm đuổi theo Lý Phàm, không chỉ có bọn họ, rất nhiều kiếm tu khác cũng đồng thời ngự kiếm, đuổi theo Lý Phàm.
Lý Phàm đã cướp được mấy chục vạn đạo kiếm ý từ trên người yêu ma kia. Một số lượng khủng bố như vậy đủ để đổi lấy một cơ duyên cực lớn, sao bọn họ có thể buông tha?
Đoạn Phi Vũ cũng ngự không mà đi, lúc nãy hắn không ra tay.
Việc Lý Phàm xuất kiếm chém giết Yêu Tướng thực ra cũng không diễn ra bao lâu, mọi thứ đều phát sinh quá nhanh, hắn muốn xem thực lực thật sự của Lý Phàm.
Dù lúc đó Yêu Tướng đã bị thương nặng, nhưng việc có thể một mạch chém giết Yêu Tướng như vậy thì bản thân hắn tự hỏi là mình không thể nào làm được, thực lực chiến đấu của Lý Phàm ở trên hắn, còn mạnh hơn không ít.
Vì vậy mà lúc nãy hắn đã không tiến lên tự rước nhục vào mình.
"Sao hắn lại có Vạn Kiếm Triều Tông?"
Ba người Lăng Tiêu Các ngự kiếm, một người trong số đó lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Phàm, chuyện năm đó giao đấu trên đỉnh Ly Sơn, Lăng Tiêu Các kín miệng, chứ đừng nói chi là về chi tiết.
Lý Phàm mô phỏng Vạn Kiếm Triều Tông theo Khương Thái A, bọn họ không thể nào biết được, vì thế mà nội tâm vô cùng kinh ngạc.
Lẽ nào, đã từng là đệ tử Lăng Tiêu Các của bọn họ?
Hay là, hậu nhân của vị tiền bối nào đó của Lăng Tiêu Các, nhưng kiếm đạo của Lăng Tiêu Các là không cho phép âm thầm truyền thụ, vậy vì sao gã Tả Đồ này lại học được?
"Đây không phải là Vạn Kiếm Triều Tông, hoặc có thể nói, không phải chính tông Vạn Kiếm Triều Tông, vẫn còn khác biệt."
Một kiếm tu bên cạnh nói:
"Gã Tả Đồ này có thể hỏi thất kiếm, thiên phú kiếm đạo của hắn cực kỳ hơn người, có thể lúc nãy trong lúc quan chiến đã học lóm được chút da lông từ trên người chúng ta."
Hai người kia tỉ mỉ nghĩ lại, hình như đúng thật là vậy, cách đối phương sử dụng cũng không phải là kiếm pháp Vạn Kiếm Triều Tông chính thống.
Do đó, thiên phú của gã Tả Đồ này thật là quá khủng bố, chỉ xem bọn họ chiến đấu mà có thể học lén được kiếm pháp?
Hơn nữa, thực lực chiến đấu của gã Tả Đồ này cũng khiến bọn họ xem trọng, dù là nhặt được món hời của bọn họ, nhưng cũng không thể phủ nhận kiếm pháp kinh diễm mà đối phương đã triển khai khi giết Yêu Tướng.
Kiếm pháp hai tay, ngự kiếm thuật, Kiếm Chủng, mỗi phương diện đều gần như hoàn mỹ, lúc này mới có thể làm được việc phối hợp hỗ trợ lẫn nhau, trong nháy mắt giết Yêu Tướng.
"Bọn họ đuổi tới rồi."
Lục Diên phía trước khẽ nói, sau lưng kiếm khí dày đặc, đám kiếm tu kia đúng là đuổi theo không buông, không chịu bỏ cuộc.
Lý Phàm vừa ngự kiếm vừa bắt đầu luyện hóa kiếm ý, hàng vạn đạo kiếm ý quấn quanh cơ thể, từng chút một bị hắn hấp thụ luyện hóa, tranh thủ từng giây từng phút.
Dù hắn tự tin với sức chiến đấu của mình, nhưng cũng khó địch lại liên thủ của đám kiếm tu này, hơn nữa, tam đại kiếm tu Lăng Tiêu Các am hiểu kiếm trận, cũng là tuyệt chiêu giết người, khó đối phó.
"Hắn đang luyện hóa kiếm ý."
Kiếm tu dẫn đầu Lăng Tiêu Các tên Tần Triều Dương, mắt hắn chăm chú nhìn Lý Phàm, thấy Lý Phàm vừa ngự kiếm vừa luyện hóa kiếm ý mà bọn họ bị cướp đoạt.
Hơn nữa, tốc độ luyện hóa của đối phương rất nhanh, nếu như bọn họ không thể đuổi kịp đối phương, cứ tiếp tục kéo dài như vậy, kiếm ý sẽ không ngừng tiêu hao, cho dù cuối cùng bọn họ đuổi kịp Lý Phàm thì kiếm ý còn có thể lại bao nhiêu?
"Sao tốc độ ngự kiếm của hắn lại nhanh vậy?"
Một kiếm tu khác hỏi.
"Pháp thuật, thuộc tính Gió."
Tần Triều Dương sắc mặt khó coi, Lý Phàm và Lục Diên đều có phong lực bao quanh, pháp lực thuộc tính gió dao động, cùng với kiếm dẫn hai người lao về phía trước, do vậy mà tốc độ của họ mới nhanh như thế.
Xa xa có kiếm tu chạy đến, có chút nghi hoặc tình hình trước mắt, đã xảy ra chuyện gì?
Trên cao có một con chim đại bàng bay lượn, cặp mắt kia quan sát nơi hạ không, rơi vào người Lý Phàm.
"Lại là Nhậm Vũ Chi."
Lý Phàm nhíu mày, đối phương hóa thành chim đại bàng bằng pháp thuật, xem ra là sử dụng thuật truy tung, thật là phiền phức.
Nhậm Vũ Chi chắc chắn đã phát hiện ra mình, nếu như cùng đám Doanh Trạch bao vây đến... Lý Phàm ngẩng đầu quét mắt nhìn, có kiếm khí phóng lên trời, trong nháy mắt chém chết con chim đại bàng kia, hóa thành pháp lực tan biến vô hình.
"Không thể bị động như vậy được."
Lý Phàm nghĩ thầm trong lòng, vừa ngự kiếm vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói với kiếm tu Lăng Tiêu Các đang đuổi theo sát nhất:
"Nếu các vị "bằng hữu" vẫn không chịu buông tha, đừng trách tại hạ không khách khí."
Ba người này trong quá trình chiến đấu với Yêu Tướng lúc trước cũng không có chiếm được lợi thế, tuy có đánh bị thương Yêu Tướng nhưng trên người ai cũng có mức độ thương thế khác nhau, còn hao tổn nguyên khí, e là không có sức chiến đấu ở đỉnh phong.
Lục Diên thấy ánh mắt Lý Phàm thì hiểu ý, lập tức chuẩn bị sẵn sàng ra tay.
"Ngươi giúp ta chặn người ở phía trước."
Lý Phàm nhỏ giọng nói, hắn nhìn ra Tần Triều Dương là người mạnh nhất trong ba người, hắn cần ra tay trước với người yếu, tốt nhất có thể diệt một người, để cắt đứt thế truy kích của đối phương.
Lục Diên hiểu ý.
Hai người ngự kiếm đột nhiên vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, quay người lại về phía ba người đang đuổi giết.
Bởi vì lần này cả hai bên đồng thời lao về phía đối phương, khoảng cách không gian trong nháy mắt bị rút ngắn nhanh chóng.
Song kiếm trong tay, Lý Phàm đã tiến vào cảnh giới Thiên Nhân của kiếm đạo.
Lục Diên ra tay trước một bước, ánh sáng Thái Âm trút xuống, lao về phía ba người, kiếm khí trên người ba người kia rất mạnh, xé tan sự lạnh lẽo ấy.
"Kết trận."
Tần Triều Dương mở miệng nói, vừa rồi hắn đã thấy thực lực của Lý Phàm, nên vẫn có chút cảnh giác, một mình hắn e là không chắc có thể đánh bại Lý Phàm, ba người kết trận thì uy lực tăng mạnh, có thể áp đảo đối phương.
Tần Triều Dương vừa dứt lời, ánh trăng chiếu xuống, rơi trên người hắn, trong nháy mắt thân thể hắn như muốn đông cứng, ngẩng đầu, liền thấy Lục Diên xuất hiện, trên lưng là một vòng minh nguyệt pháp Tướng.
Tần Triều Dương đã từng chứng kiến Lục Diên và Nhậm Vũ Chi chiến đấu, sức chiến đấu của Lục Diên tuyệt đối không yếu, dù sao thì Nhậm Vũ Chi cũng là người thứ ba bảng Thanh Vân.
Nhưng nếu Lục Diên muốn chặn mình thì có lẽ vẫn chưa đủ.
Tần Triều Dương một kiếm chém ra, rạch tìm hàn quang Lãnh Nguyệt, chém vào kiếm của Lục Diên.
Lý Phàm từ đỉnh đầu lao xuống, kiếm Ly Hận trong nháy mắt chém ra, hướng thẳng về một người trong số đó, đối phương vung kiếm đón đỡ, Lý Phàm lại giết về phía người còn lại, mục tiêu chính xác vào người yếu nhất trong ba người.
"Cẩn thận."
Tần Triều Dương hô một tiếng, nhận ra ý đồ của Lý Phàm.
Kiếm của Lý Phàm vô cùng nhanh, Phong Lôi Chi Kiếm trong nháy mắt chém ra, kiếm tu kia cũng không yếu, cũng đồng thời chém ra một kiếm, cùng kiếm của Lý Phàm va vào nhau.
Như trong nháy mắt, trên người Lý Phàm có vô số sợi tơ vàng kim bắn ra, che kín trời, trong nháy mắt lao về phía đối phương quấn lấy, chính là pháp thuật thiên Ti nhiễu.
Khi dùng kiếm thì hắn ít khi dùng pháp thuật, nhưng lúc này cần nhanh chóng kết thúc chiến đấu, pháp thuật có thể ra chiêu bất ngờ.
Quả nhiên kiếm tu kia đột nhiên bị pháp thuật tấn công, thần sắc biến đổi, nhưng hắn phản ứng cũng cực kỳ nhanh, quả quyết giơ kiếm lên trước người, sau đó kiếm quanh người xoay tròn, cắt chém pháp thuật, hình thành kiếm tường phòng ngự.
"Oanh..."
Kiếm Chủng trong mi tâm Lý Phàm mang theo kiếm ý ngập trời giết ra, hóa thành một thanh cự kiếm, nghiền nát tất cả, xông vào kiếm mạc của đối phương.
Mi tâm kiếm tu kia cũng bắn ra kiếm Chủng, cùng kiếm Chủng của Lý Phàm va chạm.
Như trong nháy mắt, kiếm của Lý Phàm phá nát kiếm mạc, chém về phía cổ của hắn.
Đối phương phất tay ném ra một thanh tiểu kiếm, nhanh như chớp, xuất kỳ bất ngờ, chính là một pháp bảo.
Trong người Lý Phàm tiếng long ngâm vang lên, Kim Thân hộ thể, long ảnh quấn quanh cơ thể, kiếm vẫn tiếp tục chém ra.
"Phụt..."
Tiểu kiếm đâm vào long ảnh, lực xuyên thấu rất mạnh, găm vào da thịt Lý Phàm, bật ra vết máu, nhưng khi kiếm của Lý Phàm chém ra, cũng có vết máu văng tung tóe.
Kiếm tu bên trái đuổi đến, Lý Phàm biết đã mất cơ hội tốt nhất, lùi về sau đồng thời chém một kiếm về phía Tần Triều Dương, yểm hộ Lục Diên lui lại.
Hai người lại lần nữa kéo giãn khoảng cách với đối phương, mắt lạnh lùng quét Tần Triều Dương một chút, tiếp tục ngự kiếm rời đi.
Kiếm tu phía sau lưng Tần Triều Dương muốn đuổi, lại bị Tần Triều Dương đưa tay ngăn cản, quay đầu nhìn về phía kiếm tu còn lại, chỉ thấy trên người đối phương xuất hiện một vết máu đỏ sẫm, máu tươi bị một kiếm cắt cổ.
Kiếm tu kia cũng hoảng sợ, mặt tái mét như tờ giấy, nếu như không phải hắn lấy ra pháp bảo tấn công, e là Lý Phàm đã thực sự lấy mạng hắn.
"Không đuổi sao?"
"Ba người chúng ta, không đánh lại hai người bọn họ."
Tần Triều Dương nhận rõ tình thế, nói:
"Chữa vết thương trước, rồi đi một Yêu thành khác."
Những kiếm tu đuổi theo sau thấy kiếm tu Lăng Tiêu Các không dám tiếp tục đuổi nữa thì cũng bỏ cuộc.
Mấy chục vạn đạo kiếm ý đó, e là hoàn toàn rơi vào tay gã Tả Đồ kia rồi.
Lý Phàm và Lục Diên một đường rời đi, ra khỏi thành đến một chỗ yên tĩnh.
"Luyện hóa đám kiếm ý này cần một khoảng thời gian, chúng ta cần nhanh chóng luyện hóa chúng, xem có cơ hội phá cảnh không, đến lúc đó lại đi tranh đoạt kiếm ý ở Yêu thành khác."
Lý Phàm nói với Lục Diên rồi chia một nửa số kiếm ý ra, giao cho Lục Diên luyện hóa.
"Kiếm ý này là ngươi cướp được, ngươi luyện trước đi, đột phá cảnh giới quan trọng hơn."
Lục Diên nói với Lý Phàm.
"Thời gian gấp gáp, cùng nhau luyện hóa, còn về việc ai luyện được nhiều thì tùy ý, tranh thủ luyện hóa hoàn thành trong thời gian ngắn nhất."
Lý Phàm biết Lục Diên muốn nhường cho mình, nhưng hắn lại kiên trì cùng nhau luyện hóa.
Lục Diên liền gật đầu, hai người khoanh chân ngồi, nhắm mắt lại, chuyên tâm luyện hóa kiếm ý.
Mấy chục vạn đạo kiếm ý quấn quanh thân hai người, tạo thành một kiếm vực đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận