Kiếm Khí Triều Thiên

Chương 41: Tiểu sư huynh

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trời.
Phi kiếm xếp thành trên Kiếm Đạo, có người đạp phi kiếm mà đi, chỉ thấy người đó và Lý Phàm giống nhau, trên thân cũng mặc một bộ áo trắng, ngọc thụ lâm phong, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt sáng như sao, toàn thân kiếm ý lượn lờ, như một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, sắc bén đến cực điểm.
Bách tính bốn bề nhìn thấy người đạp kiếm mà đi, đều cực kỳ hâm mộ, người đến tựa như Kiếm Tiên.
Trần Ngạn con ngươi co lại, nhìn chằm chằm thân ảnh đó, sợi kiếm ý trên thân Lý Phàm cũng giống như người này, chỉ là sợi kiếm ý kia còn lâu mới được sắc bén đến vậy.
Hắn lặng lẽ rút lui, lẩn vào trong đám đông.
Trong kiếm ý mang sát khí cực nặng, tốt nhất nên tránh phong ba này.
Sở Châu tri châu Hứa Bân cũng ngừng công kích Ngu Thanh, hắn ngẩng đầu nhìn thân ảnh đạp kiếm đến, trong mắt lần đầu tiên hiện lên vẻ ngưng trọng.
Thiên hạ kiếm tu đều ra từ Ly Sơn, Ly Sơn kiếm tu, phong hoa tuyệt đại.
Hắn tự nhiên biết người đến là ai, Đại Lê trẻ tuổi nhất ngũ cảnh kiếm tu, Ly Sơn đời trước kiếm thủ chi tử, Ôn Như Ngọc.
Kẻ này Kiếm Đạo thiên phú, không kém gì phụ thân hắn.
Ly Sơn thanh kiếm kia, liệu có phải sẽ do hắn kế thừa?
Bây giờ, toàn bộ Đại Lê, đều muốn biết Ly Sơn thanh kiếm kia sẽ quy về tay ai!
Ôn Như Ngọc đạp kiếm tiến tới bên Lý Phàm, đứng trên phi kiếm, Lý Phàm gọi:
"Tiểu sư huynh."
Trong Ly Sơn, trừ lão già mù sư tỷ ra, hắn thân nhất với tiểu sư huynh.
Dù cho lão già mù chung đụng với hắn lâu, cũng không bằng sư tỷ và tiểu sư huynh.
"Tiểu sư đệ, ai khi dễ ngươi?"
Ôn Như Ngọc hỏi.
Lý Phàm nhìn về phía tăng nhân Vô Tướng của Kim Cương Tự và lão xà, trong mắt lão xà hiện lên một vòng kiêng kị, bước chân không tự chủ được lui lại.
Thiếu gia chung quy là gây họa.
Ly Sơn, tới đại kiếm tu.
"Là hai người kia."
Lý Phàm chỉ về phía tăng nhân Kim Cương Tự nói.
Vô Tướng tăng nhân nhìn Ôn Như Ngọc, chắp tay trước ngực nói:
"Bần tăng Kim Cương Tự Vô Tướng, quý sư đệ..."
Hắn chưa dứt lời, một thanh phi kiếm sát phạt lao ra, sắc mặt Vô Tướng tăng nhân biến đổi, phật quang trên thân nổ bắn ra, keng... Kim chung hộ thể, Kim Thân bất diệt, thân thể nhanh chóng lùi lại.
Phanh... Kiếm đến, kim chung lập tức vỡ nát.
"Thí chủ, chậm đã."
Một tiếng hét lớn truyền đến, giống như sư hống của phật môn, vang dội đến điếc tai, một hòa thượng lớn tuổi cấp tốc chạy tới, đã thấy Ôn Như Ngọc tay trái vung lên, lập tức phi kiếm liên tiếp, một kiếm nối tiếp một kiếm sát phạt mà tới, hòa thượng kia không thể tự bảo vệ mình, trong nháy mắt dừng bước, kim chung hộ thể.
Ôn Như Ngọc tay phải nhấn một cái, phốc thử một tiếng, Vô Tướng tăng nhân bay ngược giữa không trung, Kim Thân vỡ nát, lợi kiếm xuyên qua thân thể vàng óng của hắn, hắn cúi đầu nhìn, thân thể bị xuyên thủng, chứa đầy kiếm ý khủng bố.
Tiếp theo một cái chớp mắt, kiếm ý kia xé Kim Thân hắn thành từng mảnh, trên bầu trời rơi xuống huyết vũ màu vàng.
Phi kiếm chuyển hướng, lao đến vô tâm tăng nhân, vô tâm tăng nhân hét lớn:
"Sư thúc cứu ta."
"Phốc..."
Đầu của hắn nổ tung, bị kiếm khí xuyên thủng.
Hai vị phật tu Kim Cương Tự, trong chớp mắt bị giết, thi cốt hoàn toàn không còn, sư thúc trong miệng hắn nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, không dám động đậy một bước.
Nhìn thấy thảm trạng của Vô Tướng tăng nhân, lão xà Tẩy Dược Hồ quay đầu bỏ chạy điên cuồng, Ôn Như Ngọc sắc bén nhìn về phía bên kia, trong khoảnh khắc chín thanh phi kiếm đồng loạt lao tới, lão xà hét lớn một tiếng, hóa thân thành cự xà.
Cửu Kiếm giáng xuống, chém xuyên qua cự xà, lão xà lập tức bị chém thành từng đoạn, đầu rắn rơi xuống mặt đất.
"Cẩu nô tài..."
Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, thiếu niên Tẩy Dược Hồ như điên cuồng chạy tới bên lão xà, đôi mắt của đầu rắn còn chưa hoàn toàn khép lại, nhìn thiếu niên Tẩy Dược Hồ.
"Thiếu gia, lão nô đi trước một bước."
Lão xà nói.
"Cẩu nô tài, không có lệnh của ta, ngươi không được phép chết."
Thiếu niên lau nước mắt nói.
"Thiếu gia, lần này lão nô không thể nghe ngươi."
Mắt rắn dần khép lại, hơi thở mong manh nói:
"Thiếu gia... Sau này lão nô không còn ở bên, đừng tùy tiện đắc tội người khác nữa."
Nói xong, ánh mắt của hắn rốt cục khép lại, vào thời khắc ấy, trong đầu hiện lên bóng dáng thiếu nữ năm đó, thiếu nữ ấy đã cứu và mang theo con rắn bên đường. Từ đó về sau, Tẩy Dược Hồ có thêm một trung bộc.
Cuối cùng, muốn xuống dưới để bồi tiểu thư.
"Cẩu nô tài, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi."
Thiếu niên khóc lớn.
Hắn vừa dứt lời, phốc thử một tiếng, kiếm đâm xuyên mi tâm của hắn, thiếu niên lập tức mất mạng, chủ tớ hai người cùng chết.
Phục Long sơn trang to lớn giờ phút này bỗng trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung vào người kiếm tu kia.
Chân hắn đạp phi kiếm, thân hình bất động, liên tục giết hai vị tứ cảnh.
"Ôn tiên sinh, giết người trước mặt ta như vậy, phải chăng là coi thường luật pháp Đại Lê?"
Lúc này, Sở Châu tri châu Hứa Bân lên tiếng.
Ôn Như Ngọc nhìn Hứa Bân, hỏi:
"Ngươi hạ lệnh đối với tiểu sư đệ của ta ra tay?"
Nói khi đó, trên thân hắn kiếm ý lưu động, trên bầu trời vang lên tiếng kiếm rít, cả tòa Phục Long sơn trang bị một luồng Sát Lục Kiếm Ý bao trùm.
Luồng kiếm ý này trực tiếp rơi lên người Hứa Bân.
Đám người bốn bề đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, kiếm tu Ly Sơn này thậm chí lười đáp lời Sở Châu tri châu.
Thậm chí, sát ý đó rơi lên người Hứa Bân.
Phảng phất như chỉ cần hắn ra lệnh, thanh kiếm của hắn sẽ rơi xuống.
"Phong mang tất lộ!"
Trong đầu đám người lóe lên suy nghĩ, Lâm An huyện lệnh Vương Uyên đứng phía sau lặng lẽ lùi lại. Hắn thân là một huyện lệnh, chưởng quản Lâm An huyện mấy trăm ngàn nhân khẩu, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy một người tu hành sắc bén như vậy, trước kia chưa từng thấy qua.
Sở Châu tri châu trong mắt hắn vốn là nhân vật to lớn, một câu có thể quyết định sinh tử của hắn, nhưng trong mắt kiếm tu Ly Sơn này, phảng phất như chẳng tồn tại.
Trước đây chỉ nghe nói về kiếm tu đại kiếm Ly Sơn, lần này, xem như thực sự nhìn thấy.
Ngay cả Lý Hồng Y bên cạnh cũng kinh ngạc, nàng nhìn thoáng qua Lý Phàm, chỉ thấy hắn vẫn bình thản, không có gì ngạc nhiên, hắn biết rõ tiểu sư huynh là loại người gì.
Đừng nói là Sở Châu tri châu, cho dù là Đại Lê hoàng đế ở đây, tiểu sư huynh cũng có thể rút kiếm.
Nhị sư huynh từng nói rằng, tại Ly Sơn, tiểu sư huynh có kiếm sắc bén nhất, cũng là người cố chấp nhất, có lẽ điều này liên quan đến cái chết của phụ thân hắn.
Hứa Bân im lặng hồi lâu, làm một Sở Châu tri châu, hắn cũng là người có thể nói chuyện, nhưng bị Ôn Như Ngọc khiến cho cứng họng. Thân là chư hầu một phương, từ khi nào hắn phải chịu người khác nói chuyện như vậy?
Huống chi, sát ý từ thanh kiếm kia lại rơi vào chính người hắn.
Xung quanh các tu sĩ Trảm Yêu của triều đình đều nghiêm túc, pháp lực trên thân sẵn sàng ứng chiến.
"Thiếu niên này đến từ Ly Sơn?"
Hứa Bân nhìn về phía Lý Phàm hỏi.
"Biết rõ còn cố hỏi."
Ngôn từ của Ôn Như Ngọc vẫn sắc bén.
Triều đình động tới Phục Long sơn trang, chẳng phải vì Ly Sơn?
"Tiểu sư đệ, ai hạ lệnh?"
Ôn Như Ngọc nhìn về phía Lý Phàm hỏi.
Lý Phàm ánh mắt nhìn vào trong đám người, tìm thấy Vương Uyên - vị huyện lệnh kia.
Ánh mắt Ôn Như Ngọc nhìn theo, cảm nhận được sát khí từ ánh mắt đối phương, Vương Uyên chỉ cảm thấy đôi mắt như bị đâm xuyên, như có một thanh kiếm xuyên thẳng tới.
"Tri châu đại nhân!"
Vương Uyên cầu cứu nhìn về phía Hứa Bân, chỉ thấy Ôn Như Ngọc đưa tay một chỉ, "phốc" một tiếng, mi tâm của Vương Uyên - chưởng quản mấy trăm ngàn nhân khẩu của một huyện - xuất hiện một cái lỗ máu, trợn tròn mắt mà ngã xuống.
Hắn không ngờ rằng, mình sẽ chết như vậy.
"Tiểu sư đệ, còn ai muốn giết?"
Ôn Như Ngọc nhìn về phía Lý Phàm, giọng nói bình thản, xung quanh tất cả mọi người đều run rẩy, khi ánh mắt Lý Phàm nhìn đến, bọn họ đều rụt lại đầu.
Nhất là Trần Ngạn kia, thậm chí đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Lý Phàm không có tìm thấy hắn trong đám đông.
"Ôn Như Ngọc!"
Hứa Bân nổi giận quát lớn, râu dê run run, theo dõi hắn nói:
"Năm đó triều đình đã bỏ ra cái giá rất lớn để bắt giữ cả nhà đại yêu Ngu Nhung, Ly Sơn lại cưỡng ép mang đi Đại Giao Ngu Thanh. Ngu Thanh tại Lâm An huyện giết hại nữ tử vô tội, sai sử yêu ma làm loạn. Thiếu niên này cùng Ngu Thanh một phe, tại Lâm An huyện tùy tiện giết người. Ngươi thân là đời trước kiếm thủ chi tử của Ly Sơn, không những không thay trời hành đạo, lại còn trợ Trụ vi ngược, giết chết mệnh quan triều đình."
"Xin hỏi đây là ý của ngươi, hay là ý của Ly Sơn?"
Ly Sơn, rốt cuộc vẫn là muốn ra tay.
Ôn Như Ngọc đôi mắt quét về phía Hứa Bân, một luồng kiếm ý nổ tung mà ra. Hứa Bân không ngờ Ôn Như Ngọc lại thực sự trực tiếp xuất thủ, lập tức trên thân pháp lực biến thành một bức bình chướng.
Kiếm ý tấn công, đánh vào bức bình chướng pháp lực, chấn động mạnh đến mức Hứa Bân bị đánh bay ngược ra sau.
"Làm càn!"
Những người tu hành xung quanh nhao nhao phóng thích pháp lực. Ôn Như Ngọc thân hình bay thẳng lên trời, kiếm ý ngập trời, lạnh lùng nói:
"Đừng nhắc tới hắn nữa."
Hắn vừa nói xong, từ người hắn xuất hiện một đạo hư ảnh, sau đó là đạo thứ hai, đạo thứ ba... Những hư ảnh này trong nháy mắt bay ra xa, hóa thành vô số lợi kiếm.
Trong thành Lâm An, yêu ma vẫn còn đang tàn phá, giờ phút này chúng như cảm giác được điều gì, bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên trời, rồi thấy vô số kiếm từ bầu trời rơi xuống.
"Phốc phốc phốc..."
Vô số lợi kiếm từ trời giáng xuống, đâm vào thân thể của những yêu ma. Chúng kêu thảm thiết, điên cuồng bỏ chạy, nhưng không có chỗ nào để trốn.
Trong nháy mắt, không biết bao nhiêu yêu ma bị tiêu diệt.
Bách tính Lâm An còn sống sót sau tai nạn, nhìn thấy Thiên Không Kiếm ảnh, quỳ xuống đất, dập đầu cúng bái.
Đây có phải là Kiếm Tiên trên trời ra tay không?
"Ngươi trảm yêu trừ ma, chém thiên hạ nhân tâm này như ma sao?"
Giọng nói của Ôn Như Ngọc vang vọng khắp Lâm An, khi hắn mở mắt, thần mâu như lưỡi kiếm sắc bén quét nhìn quanh, không ai dám đối diện với hắn.
Ly Sơn trảm yêu trừ ma, nhưng thiên hạ này, lại muốn tiêu diệt Ly Sơn.
"Triều đình?"
"Các ngươi cũng biết chém yêu sao?"
Ánh mắt Ôn Như Ngọc đầy châm chọc, nhìn về phía Hứa Bân nói:
"Tất cả hãy cút khỏi đây!"
"Ly Sơn muốn đối địch với triều đình, với thiên hạ sao?"
Trong hư không có người lên tiếng.
Ôn Như Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, lập tức lại sinh một kiếm, sát phạt kiếm quang đâm vào hư không, "phốc" một tiếng, máu tươi từ không trung nhỏ xuống.
"Ta biết rất nhiều người trong các ngươi chưa hề ra mặt, vô luận là các ngươi hay người sau lưng các ngươi, muốn tiến vào Ly Sơn, trực tiếp tới là được, cần gì phải dùng đại nghĩa này mà giết hại người vô tội."
Ôn Như Ngọc cao giọng nói:
"Miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, phía sau lại toàn là chuyện ăn thịt người, dối trá!"
Những người trước mắt đều là quân cờ. Phía sau Hứa Bân là triều đình Đại Lê, còn những người khác, chỉ là chó săn nghe theo lệnh triều đình muốn đối phó với Ly Sơn, rồi bỏ đá xuống giếng.
"Ly Sơn, ta nhớ kỹ."
Trên bầu trời có sóng pháp lực vang vọng.
"Nếu như vậy, nhất định phải đến Ly Sơn một lần."
Người ẩn trong bóng tối lần lượt lên tiếng.
Hứa Bân cũng nhìn chằm chằm Ôn Như Ngọc, mở miệng nói:
"Việc này, ta sẽ tấu trình triều đình."
Nói xong, hắn phất tay, dẫn đám người rút lui.
Trảm Yêu ti, Trấn Ma quân, một đoàn người đông đảo lũ lượt rời đi.
Trong đám người, huyện úy Lâm An - Tào Công - đang thu nhặt thi thể cho huyện lệnh Vương Uyên. Tại Lâm An huyện, hắn cũng là nhân vật dưới một người, trên vạn người, nhưng hôm nay ở đây, không dám thốt ra một lời, đứng yên như con sâu cái kiến.
Ly Sơn, Ly Sơn.
Hôm nay, hắn cuối cùng đã được kiến thức qua!
Bạn cần đăng nhập để bình luận