Kiếm Khí Triều Thiên

Chương 114: Quý Tuyết duyên phận

Sáng sớm, Quý Tuyết hôm nay rất sớm đã rời giường tắm rửa thay quần áo.
Đối với nàng mà nói, hôm nay hiển nhiên là một ngày cực kỳ trọng yếu, nàng sẽ bước vào một giai đoạn quan trọng khác trong cuộc đời, đến Bạch Lộc Thư Viện cầu học.
Tương truyền, Bạch Lộc Thư Viện thu nhận các phương pháp tu hành từ khắp nơi của Đại Lê, tài nguyên phong phú, mà tiên sinh trong thư viện đều uyên bác, từ khắp nơi đến truyền dạy đạo lý.
Nàng đã luôn mơ ước ngày này từ mấy năm trước.
Bây giờ, cơ hội cuối cùng đã đến.
Hơn nữa so với trong tưởng tượng của nàng còn thuận lợi hơn một chút.
"Tỷ, xuất phát thôi."
Bên ngoài Quý Phong gọi một tiếng, Quý Tuyết từ trong phòng đi ra, trang phục thanh lịch, đoan trang, không tô điểm phấn son, vẫn xinh đẹp tuyệt trần, thể hiện hoàn hảo khí chất thiên kim thế gia.
Dù cho là Quý Phong đã quen nhìn cũng phải sững sờ một chút, sau đó cười khen một tiếng:
"Tỷ, hôm nay trông có vẻ xinh hơn nhiều đấy."
Quý Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
"Ta vào thư viện học tập rồi, ngươi phải quản tốt bản thân, đừng có ra ngoài làm bậy, nếu không ta sẽ bảo gia tộc đón ngươi về Giang Châu."
"Tỷ, tỷ vẫn chưa yên tâm về ta sao?"
Quý Phong cười nói:
"Ngược lại là tỷ tỷ nên an tâm tu hành trong thư viện, đừng bị đàn ông lừa, tâm tư của đàn ông ta hiểu rõ nhất, đều rất xấu, đừng chậm trễ tu luyện, ta vẫn chờ tỷ trở thành đại tu hành giả."
"Ngươi cũng vì ta mà suy nghĩ à?"
Quý Tuyết liếc nhìn Quý Phong một cái.
"Đó là đương nhiên, tỷ là tỷ ruột của ta mà."
Quý Phong cười tươi, và nếu Quý Tuyết thành đại tu hành giả, vậy hắn sẽ sung sướng, chẳng phải có thể muốn làm gì thì làm sao?
Bản thân hắn thì không có hy vọng gì, tiền đồ của hắn, đều đặt cả vào tỷ hắn.
"Tỷ, lên xe xuất phát thôi."
Quý Phong nói một tiếng, Quý Tuyết nhẹ gật đầu, đi ra ngoài lên xe ngựa, phu xe Trương bá không có ngồi lên xe, mà là dẫn ngựa đi, đây là quy tắc ở đường phố Bạch Lộc.
Đi trên đường phố Bạch Lộc, xe ngựa chở Quý Tuyết liền thu hút rất nhiều sự chú ý, tin tức ngày hôm qua đã lan ra, không ít người đã biết về Quý Tuyết.
Dẫn động trận pháp, có thể nói là nổi danh chỉ sau một đêm.
Đến bên ngoài Bạch Lộc Thư Viện, nơi này cũng tụ tập không ít người, lúc Quý Tuyết bước xuống xe ngựa, rất nhiều ánh mắt liền luôn dán chặt vào người nàng.
Quý Phong dừng bước bên ngoài, Quý Tuyết một mình tiến vào trong Bạch Lộc Thư Viện, Vân Tri Thu trước kia đã đợi ở đây, thấy Quý Tuyết đến thì tiến lên nghênh đón.
"Quý sư muội, xin chúc mừng trước một tiếng, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ cùng nhau học tập rồi."
Vân Tri Thu chắp tay hành lễ.
"Đa tạ Vân sư huynh."
Quý Tuyết cũng đáp lễ lại, không ít người thấy cảnh này, thầm nghĩ Vân Tri Thu này cũng để bụng, có lẽ là muốn ôm mỹ nhân về.
"Quý sư muội mời."
Vân Tri Thu đưa tay mời, hai người sánh vai mà đi, vào trong thư viện, Quý Tuyết hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn tòa thư viện có lịch sử huy hoàng trước mặt.
Cuối cùng cũng đến được Điện Đường trong tưởng tượng.
Học sinh thư viện đi lại xung quanh đều nhìn về nàng, thầm nghĩ đúng là một thiên kim thế gia, dung mạo khí chất đều thượng hạng, lại có thiên tư kinh người, về sau thư viện lại có thêm một người khuấy đảo phong vân.
Thậm chí, thỉnh thoảng có người chủ động chào hỏi Quý Tuyết, Quý Tuyết cũng đều đáp lại từng người.
Quý Tuyết vẫn cho rằng mình không có quá nhiều lòng hư vinh, xuất thân từ thế gia khiến nàng phóng khoáng tự tin, nhưng cũng không vì vậy mà ngông cuồng tự đại.
Nhưng lúc này bước vào thư viện, được chúng tinh phủng nguyệt, một cảm giác thỏa mãn tự nhiên sinh ra.
Có lẽ, trước đây ở Giang Châu, nàng vốn đã xuất thân từ thế gia hàng đầu, vì vậy mà không cảm thấy được môi trường hư vinh, còn ở thánh địa trong suy nghĩ nhận được sự săn đón, cảm giác như vậy, trước kia nàng chưa từng trải qua.
Vân Tri Thu dẫn Quý Tuyết đến nơi tiếp đãi của thư viện, một thanh niên trong thư viện thấy Quý Tuyết thì nói:
"Quý sư muội, Khúc tiên sinh đã thông báo rồi, muội đến tìm người là được, ta dẫn muội đi."
"Quả nhiên."
Quý Tuyết thầm nghĩ, vị kia hôm qua, chắc hẳn chính là Khúc tiên sinh.
"Chúc mừng sư muội."
Vân Tri Thu ở bên cạnh chúc, Quý Tuyết nhẹ gật đầu.
"Làm phiền sư huynh rồi."
Quý Tuyết nhìn về phía thanh niên, đối phương dẫn nàng đi vào trong thư viện, về phía một cái viện nhỏ bên trái thư viện, nơi này thanh tịnh ưu nhã, trong viện trồng hoa mai, một trung niên nho nhã đang xem sách, chính là vị tiên sinh hôm qua.
"Khúc tiên sinh."
Thanh niên cúi người hành lễ, trung niên ngẩng đầu, Quý Tuyết cũng đồng dạng hành lễ nói:
"Quý Tuyết ra mắt tiên sinh."
Khúc Thanh Phong khẽ gật đầu, nhìn Quý Tuyết nói:
"Con tiến lên đây."
"Vâng."
Quý Tuyết bước lên phía trước, ánh mắt Khúc Thanh Phong nhìn nàng, ánh mắt ôn hòa, khiến người ta như được tắm trong gió xuân.
"Thanh phong đưa tiễn, Bạch Lộc khẽ ngâm, xem ra là người có duyên."
Khúc Thanh Phong mỉm cười nói, hỏi:
"Con có bằng lòng bái nhập môn hạ của ta tu hành không?"
Quý Tuyết khẽ giật mình, nội tâm hơi có xao động, sự suy đoán đã được xác nhận, vẫn không khỏi mừng rỡ trong lòng.
"Không vì vật vui mừng."
Quý Tuyết âm thầm nhắc nhở bản thân, hít sâu một hơi, bái xuống, nói:
"Quý Tuyết nguyện bái tiên sinh làm thầy."
"Chúc mừng sư muội."
Thanh niên bên cạnh cũng cúi người hành lễ nói, Quý Tuyết đáp lễ.
"Học nghề có thầy, việc học tự thành, ta tuy là thầy con, nhưng ba người đi tất có thầy ta, con vẫn cần phải học hỏi từ những người xung quanh, bù đắp sự thiếu sót của bản thân."
Khúc Thanh Phong lại cười nói.
"Đa tạ lão sư dạy bảo, đệ tử ghi nhớ trong lòng."
Quý Tuyết đáp lời, thiên tài ở thư viện nhiều như mây, lão sư đang nhắc nhở nàng, dù thu nàng làm đệ tử, cũng không nên tự mãn, nên học tập từ sư huynh sư tỷ trong thư viện.
"Ừm."
Khúc Thanh Phong nhẹ gật đầu:
"Sư huynh của con sẽ đưa con đi làm quen một chút với tình hình thư viện, ngoài ra, con không cần ở lại thư viện, đến học tập là được."
Quý Tuyết có chút khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, dù sao ở trên đường Bạch Lộc, khoảng cách rất gần.
"Đi thôi."
Khúc Thanh Phong nói một tiếng, Quý Tuyết liền cáo từ.
Sau khi nàng rời đi, Khúc Thanh Phong đứng dậy đi đến trước cây mai, phía sau có một bóng người xuất hiện, một nữ tử lên tiếng hỏi:
"Không phải là nàng, vì sao muốn thu làm đệ tử?"
"Gặp lại là duyên."
Khúc Thanh Phong nói:
"Thần Lộc đã nhiều năm không có động tĩnh, thiếu niên kia ắt hẳn là người phi phàm, chẳng qua, người kia không muốn vào thư viện, cũng chớ có đi quấy rầy, kết một thiện duyên cũng thuận tiện."
"Ngươi đúng là rộng rãi."
Nữ tử đáp lại nói.
Sau khi Quý Tuyết rời đi, tin tức nàng bái nhập môn hạ Khúc tiên sinh nhanh chóng lan ra trong thư viện, lại gây ra một hồi sóng gió, trong nhất thời, Quý Tuyết biến thành nhân vật nổi tiếng trong thư viện.
Chẳng qua Quý Tuyết cũng không biết, tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ một đoạn duyên mà nàng đã kết ở trên đường tới.
Lý Phàm tự nhiên cũng không biết, chẳng qua đối với hắn mà nói vốn dĩ cũng chẳng sao.
Liễu Cơ tìm hiểu thông tin quay về, Lý Phàm hỏi:
"Sao rồi?"
"Đã điều tra rõ ràng rồi, Vân Mộng Trạch rất sâu, tương truyền ở chỗ sâu nhất của Vân Mộng Trạch, có yêu ma cực kỳ cường đại ẩn mình trong đó, và bởi vì sự đặc thù của Vân Mộng Trạch, loài người rất khó đặt chân đến, từ khi Đại Lê Vương Triều thành lập đến nay, nghe nói chưa từng có người nào vào sâu bên trong Vân Mộng Trạch."
Liễu Cơ nói:
"Ngoài ra, trong khu vực biên giới Vân Mộng Trạch cũng có rất nhiều yêu ma, càng vào sâu, khả năng gặp yêu ma mạnh mẽ càng lớn, tòa thành trì bên ngoài Vân Mộng Trạch này, đã chống chọi nhiều lần yêu ma Vân Mộng Trạch xâm lấn, trong lịch sử, cũng đã hy sinh rất nhiều người."
"Vân Mộng Trạch từng xảy ra họa yêu ma vô cùng nghiêm trọng, dưới sự dẫn dắt của Đại Yêu, toàn bộ thành trì đều gặp phải tai họa ngập đầu, nhưng các tu hành giả Đại Lê từ khắp nơi đã đến giúp đỡ, triều đình cũng phái quân đội đến, lúc này mới lắng xuống, sau lần đó, cũng có đại tu hành giả loài người đã xông vào bên trong tiến hành hành động tiêu diệt, sau một thời gian dài, dần dần hình thành một sự cân bằng."
"Hiện nay, người tu hành trong thành Vân Mộng thường xuyên vào trong Vân Mộng Trạch săn yêu, trong thành có rất nhiều đội Liệp Yêu, nhưng tương tự, trong quá trình săn yêu, cũng có rất nhiều người bỏ mạng trong Vân Mộng Trạch, và nghe nói tỷ lệ tử vong không thấp."
Liễu Cơ nói xong, Lý Phàm có chút suy tư.
Người săn yêu ma, chẳng lẽ yêu ma không săn giết những tu hành giả loài người trong Vân Mộng Trạch.
Có thể đó là cái gọi là cân bằng.
Yêu Ma cũng có trí tuệ, bọn chúng cũng sẽ giống như những tu hành giả loài người, xem con người như con mồi của mình để đi săn, dù sao Vân Mộng Trạch vốn cũng là địa bàn của yêu ma, yêu ma chiếm giữ địa lợi.
"Liễu Cơ."
Lý Phàm ngẩng đầu, nói:
"Cô có muốn đến thư viện học tập một thời gian không?"
Liễu Cơ trừng mắt liếc hắn một cái, thấy Lý Phàm chăm chú nhìn mình, dường như không hề nói đùa.
"Nghiêm túc?"
Liễu Cơ hỏi.
"Ừ."
Lý Phàm gật đầu.
"Ta đi thư viện làm gì?"
Liễu Cơ nói.
"Học lễ."
Lý Phàm nói, quan trọng hơn chính là, Liễu Cơ là yêu ma, ở thế giới loài người dễ bị bài xích.
Hôm đó hắn nghe nói có yêu quái vào thư viện cầu học, liền nghĩ đến Liễu Cơ, dù không chắc có thể học được gì, hắn cũng không trông mong tăng cường mạnh mẽ thực lực, nhưng ít nhất có thể cho Liễu Cơ một nền tảng, coi như là sự chấp nhận thân phận của cô.
Bạch Lộc Thư Viện đã là thánh địa của Giang Châu, nếu Liễu Cơ có thể vào đó học tập, sau này sẽ không ai dám xét nét nàng nữa.
Liễu Cơ nhìn Lý Phàm với vẻ mặt kỳ quái, có lẽ đoán được ý hắn, cười nói:
"Ta cũng không quan tâm loài người các ngươi có tán thành hay không, công tử không chê nô gia là được."
"Được, chuyện này để sau hẵng nói."
Lý Phàm nói:
"Chúng ta không quen Vân Mộng Trạch, cần người dẫn đường, ngươi xem có thể tìm đội Liệp Yêu nào, chúng ta gia nhập vào đó rồi cùng đi Vân Mộng Trạch một chuyến."
"Nô gia ư?"
"Không vội, nghỉ ngơi trước đã, ngươi cũng nên tu hành cho tốt, sớm ngày đột phá đến Ngũ Cảnh."
Lý Phàm nói, loài người Đại Lê không thân thiện với yêu ma như vậy, Liễu Cơ có thực lực mạnh thì cũng an toàn hơn.
"Công tử càng ngày càng quan tâm nô gia rồi."
Liễu Cơ cảm động không thôi, thân thể xích lại gần Lý Phàm, yếu ớt không xương, toàn thân mềm nhũn, vẻ quyến rũ tự nhiên.
"Tê..."
"Xà tinh, đừng có giở trò này với ta."
Lý Phàm trừng mắt liếc Liễu Cơ một cái, Xà Yêu định làm hỏng đạo tâm của ta sao?
"Hứ..."
Liễu Cơ khinh bỉ liếc nhìn Lý Phàm một cái, chẳng phải muốn cưỡi sao?
Không có gan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận