Kiếm Khí Triều Thiên

Chương 279: Tây Đế Đảo bắt người

Tại biệt viện của Lý Phàm, một nhóm người đang nhóm lửa nướng thịt, hương thơm bay khắp nơi.
Con Giao Long kia quá lớn, ăn một lần không thể nào hết, hễ tu hành mệt mỏi thì họ lại tiếp tục Bão Thực, bổ dưỡng tinh khí huyết nhục.
"Đám người kia, quả nhiên là..."
Xa xa có một vị Kết Đan lão giả chỉ vào biệt viện của bọn Lý Phàm, trong ánh mắt lộ rõ vẻ hâm mộ ghen ghét, hắn cũng là Luyện Khí sĩ ở tại khu vực này, sớm biết như vậy, đã kết giao với Lý Phàm rồi.
Nhóm người này ngày nào cũng ở đây ăn thịt rồng, thật khiến người ta vô cùng hâm mộ ghen ghét.
Chẳng qua, rất nhanh bọn họ liền dẹp bỏ ý nghĩ đó, chỉ vì xa xa một nhóm bóng người đông đảo đang cuồn cuộn kéo đến, hóa ra chính là người của Tây Đế Cung tới.
Ăn thịt uống rượu tuy thống khoái, nhưng tính mạng quan trọng hơn.
Xa xa có rất nhiều người kéo đến bên này quan sát, muốn xem thử kết cục việc này sẽ ra sao.
Bọn Lý Phàm thản nhiên thừa nhận đã giết Tống Bá Lăng, lại không hề trốn chạy, cứ như vậy gióng trống khua chiêng tiếp tục ăn thịt, quả nhiên là gan to bằng trời.
"Tống Tư Vũ quả nhiên đến rồi."
"Người bên cạnh nàng chính là tu sĩ đội chấp pháp của Tây Đế Cung, Dương Thanh Sơn này sợ là khó thoát một kiếp."
Trong lòng mọi người thầm nghĩ, con trai của trưởng lão đội chấp pháp là Nam Chính Xuyên cũng ở đây, hắn đang theo đuổi thiên chi kiêu nữ Tống Tư Vũ của Tống Gia, tự nhiên muốn ra mặt vì cái chết của Tống Bá Lăng, làm sao có thể bỏ qua cho đám người Dương Thanh Sơn.
Rất nhanh, đám người kia liền đến bên biệt viện, đứng sừng sững trên không. Tống Tư Vũ đưa mắt quan sát phía dưới, thấy đám người Lý Phàm vẫn như cũ ăn thịt uống rượu, cũng không thèm ngẩng đầu lên, không khỏi sắc mặt lạnh băng đến cực điểm.
"Dương Thanh Sơn."
Tống Tư Vũ lạnh lùng quát một tiếng. Lý Phàm đang ngấu nghiến một miếng thịt lớn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tống Tư Vũ, nói:
"Tống cô nương có muốn nếm thử thịt Giao Long không, rất bổ dưỡng đấy."
"Ngươi giết Tống Bá Lăng, sau đó uy hiếp Tống Gia, cướp đi bảo vật Hoàn Hồn Ngọc Lộ của Tống Gia."
Tống Tư Vũ không để ý đến lời của Lý Phàm, mà lạnh lùng hỏi.
"Tên Tống Bá Lăng kia muốn giết người đoạt bảo, thông đồng với Lệ lão quỷ, giết hại tu sĩ trên đảo, muốn đổ tội cho ta, nên bị ta phản sát. Về phần Hoàn Hồn Ngọc Lộ kia, cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông, dùng chính thủ đoạn Tống Bá Lăng định dùng với ta để đối phó hắn mà thôi."
Lý Phàm cười nói:
"Tống cô nương là người của Tây Đế Cung, mang theo đội chấp pháp Tây Đế Cung đến đây, chắc hẳn sẽ theo lẽ công bằng chấp pháp."
"Khoảng thời gian trước Hàn Thanh Tử bị người giết chết, nghe nói cũng là sau khi có xung đột với ngươi, cũng là ngươi gây nên?"
Nam Chính Xuyên đứng bên cạnh Tống Tư Vũ nhìn về phía Lý Phàm nói.
"Hàn Thanh Tử kia cướp yêu đan của ta, đưa cho ta bảo vật thấp kém, sau đó lại nhòm ngó pháp bảo trên người ta, ỷ vào thân phận Luyện Đan Sư nên đã mang theo nhiều vị tu sĩ Kết Đan muốn giết ta đoạt pháp bảo, cuối cùng bị ta phản sát."
Lý Phàm cũng thản nhiên thừa nhận như vậy, khiến đám người xa xa xôn xao cả lên.
Hóa ra Hàn Thanh Tử cũng là bị bọn hắn giết chết.
Nói như vậy, trên người đám người Lý Phàm không biết đã chiếm được bao nhiêu đồ tốt.
"Ngươi liên tục giết hại tu sĩ, lại vẫn tỏ ra vô tội, Dương Thanh Sơn, ngươi có biết tội của ngươi không?"
Nam Chính Xuyên nghiêm nghị quát, pháp lực trên người phun trào, ép xuống dưới.
Lý Phàm vẫn như cũ tùy tiện ngồi đó, thờ ơ, tiếp tục nói:
"Người khác muốn giết ta, ta tự nhiên phản kháng, có tội gì? Chẳng lẽ là vì quan hệ giữa Tống cô nương và Tống Bá Lăng, nên Tây Đế Cung liền thiên vị nàng, muốn gán tội danh lên người ta?"
"Làm càn."
Nam Chính Xuyên tiến về phía trước một bước, khí thế trên người càng mạnh mẽ, ép xuống:
"Giết hại tu sĩ, cướp đoạt pháp bảo của người khác, lại còn ở đây nói năng bậy bạ. Ta, Tây Đế Cung, chấp chưởng quy củ trên đảo, há có thể dung thứ ngươi tiếp tục cướp giết."
"Ngươi người này thật không nói đạo lý. Dương Thanh Sơn hắn đã nói rất rõ ràng rồi, lúc Tống Bá Lăng thông đồng với Lệ lão quỷ săn giết tu sĩ thì ngươi ở đâu? Lúc săn giết chúng ta thì ngươi lại ở đâu? Chẳng lẽ chúng ta phải đưa cổ ra cho Tống Bá Lăng giết hay sao?"
La Thanh Yên ngẩng đầu quát lên:
"Chắc hẳn Tây Đế Cung sẽ không chấp pháp như vậy, hay là, ngươi tự mình thay Tống Gia ra mặt?"
La Thanh Yên lúc nói chuyện vô cùng hoảng hốt, nàng chỉ là một tán tu Kết Đan Sơ Cảnh, làm sao dám đắc tội nổi công tử của trưởng lão đội chấp pháp Tây Đế Cung. Ngày thường, đối mặt với nhân vật cao cao tại thượng như vậy, nàng chỉ có thể cúi đầu nói chuyện.
Nhưng chẳng biết tại sao, Lý Phàm lại lạnh nhạt tự nhiên đến thế, dường như cũng tiếp thêm dũng khí cho nàng.
Vừa quyết định đi theo Lý Phàm, liền không thèm đếm xỉa gì nữa.
Nam Chính Xuyên lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, không thèm để ý, mà nhìn về phía Lý Phàm nói:
"Các ngươi tự theo ta về Tây Đế Cung một chuyến, hay là muốn bị xử trí tại chỗ?"
"Ngươi..."
Trong ánh mắt La Thanh Yên lộ vẻ tức giận.
Lý Phàm lại thu hồi ánh mắt, xé một miếng thịt ngon đưa cho Lục Diên, nói:
"Thịt này ăn không tệ."
"Cảm ơn."
Lục Diên khẽ nói.
"Thanh Khâu cũng lấy một miếng đi."
Lý Phàm lại đưa cho Nguyệt Thanh Khâu một miếng thịt, dường như cố tình làm như không thấy Nam Chính Xuyên, khiến trong mắt Nam Chính Xuyên lộ ra vẻ hung ác.
Nam Chính Xuyên phất tay, người của Tây Đế Cung tiến lên phía trước. Lại nghe Lý Phàm vẫn cúi đầu ăn thịt, lạnh lùng nói:
"Bây giờ yêu ma đang chuẩn bị công đảo, các ngươi lại có tâm tư vì thù riêng mà đến đây, rốt cuộc là ý của Tây Đế Cung, hay là ý của chính các ngươi."
"Tuy nhiên, ta lại tin rằng các ngươi chưa thể đại diện cho Tây Đế Cung. Cho nên, nếu đây là ý của chính các ngươi, vậy thì, liệu sức mình cho kỹ rồi hãy động thủ. Nếu muốn ra tay, xem có gánh nổi hậu quả không."
Những người quan sát xung quanh nghe lời Lý Phàm nói, cũng đều trở nên hứng thú. Thật là một thanh niên cuồng vọng, đây là hoàn toàn không xem bọn Nam Chính Xuyên vào mắt.
Tống Tư Vũ nhíu mày liễu, nói:
"Ngươi có ý gì?"
"Tốt nhất Tống cô nương nên suy nghĩ cho kỹ, đây là việc công hay thù riêng. Ân oán giữa ta và Tống Bá Lăng vốn đã chấm dứt, cứ vậy bỏ qua. Nhưng nếu Tống cô nương đại diện Tống Gia đến báo thù cho Tống Bá Lăng, vậy thì, đó là ân oán giữa Tống Gia và ta. Tống cô nương nghĩ kỹ xem, Tống Gia, có gánh nổi hậu quả không."
Giọng Lý Phàm nhẹ nhàng như mây gió, như đang nói chuyện phiếm bình thường, nhưng từng lời nói cử chỉ đều khiến người ta cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ của hắn.
Lẽ nào, quả nhiên như nàng suy đoán, Dương Thanh Sơn này có bối cảnh không đơn giản.
"Nói khoác không biết ngượng."
Nam Chính Xuyên chắp tay sau lưng, quan sát Lý Phàm phía dưới, cười lạnh nói:
"Tây Đế Cung chấp pháp, ngươi cũng dám nói lời cuồng ngôn."
"Người ta thường nói 'chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng', nếu không phải ỷ vào thế lực của Tây Đế Cung, ngươi dám ở trước mặt ta sủa loạn, hiện giờ đã là người chết, giống như Hàn Thanh Tử kia vậy."
Lý Phàm nói.
Nam Chính Xuyên nghe Lý Phàm nói lại nở một nụ cười, nói:
"Ở trên Tây Đế đảo này, ta vẫn là lần đầu tiên thấy có kẻ cuồng vọng như vậy."
"Ta nghe nói Nam công tử là thiên kiêu chi tử của Tây Đế Cung, không biết, nếu rời khỏi Tây Đế Cung rồi, có giết nổi tu sĩ Trúc Cơ như ta không."
Lý Phàm phủi tay, đứng dậy ngẩng đầu, nhìn về phía Nam Chính Xuyên nói:
"Hay là, Nam công tử thử kiếm của ta một chút?"
Nghe lời Lý Phàm, xung quanh yên tĩnh lại, những người quan sát xa xa đều trở nên hào hứng.
Dương Thanh Sơn này lại dám khiêu khích Nam Chính Xuyên, con trai của Trưởng lão Chấp pháp Tây Đế Cung.
Hơn nữa, Dương Thanh Sơn này không nghi ngờ gì không phải là người bình thường, dù cho người tu hành của Tây Đế Cung kéo đến vây giết, hắn vẫn bình thản ung dung như cũ, rốt cuộc hắn lấy đâu ra lòng tin?
"Chính Xuyên, đừng nói nhảm với hắn nữa, trực tiếp giết chết tại chỗ đi."
Một vị lão giả sau lưng Nam Chính Xuyên lạnh lùng mở miệng. "Dương Thanh Sơn này đã giết hơn mười yêu ma ngũ cảnh, không thể khinh thường, không thể cho hắn cơ hội đơn đả độc đấu với Nam Chính Xuyên."
"Ngươi không dám sao?"
Lý Phàm nhìn về phía Nam Chính Xuyên nói.
"Ngươi lấy đâu ra tự tin."
Nam Chính Xuyên bước chân tiến về phía trước, trong nháy mắt, lôi đình bao phủ cả vùng trời đất này. Sau lưng Nam Chính Xuyên, một pháp tướng khổng lồ xuất hiện, lại là một tôn lôi đình chân thân, giống như thân thể Lôi Thần, phía sau lưng mang theo đồ án đại đạo.
Lúc này, trong đồng tử của Nam Chính Xuyên cũng bắn ra tia sét. Chỉ một ý niệm, cả người hắn như lột xác, đầy trời cột sét quét xuống. Nhóm người đang ăn thịt vội vàng đứng dậy tránh đi, mặt đất bên dưới trong nháy mắt cháy đen một mảng, biệt viện của Lý Phàm lập tức bị san thành bình địa.
"Ngươi cho rằng giết được vài con yêu ma là có thể uy hiếp ta sao? Lũ yêu ma đó, làm sao có thể so sánh với ta."
Trong mắt Nam Chính Xuyên ẩn chứa ánh sét, lúc nói chuyện tiếng sấm vang rền:
"Ta biết ngươi đang khích ta, đã như vậy, ta thỏa mãn ngươi, để ngươi chết được nhắm mắt."
Hắn vừa dứt lời, giơ tay nhấn xuống không trung, lập tức lôi đình chân thân sau lưng hắn cũng làm theo. Trên bầu trời xuất hiện một Lôi Đình Đại Chưởng Ấn khổng lồ, phía trên chưởng ấn phù văn lưu chuyển, ẩn chứa uy lực hủy diệt, trong chớp mắt rơi xuống, giống như Đại Chưởng Ấn ngày tận thế.
Quanh thân Lý Phàm dường như xuất hiện Kiếm Vực, kiếm bay đầy trời vờn quanh thân thể hắn, sau đó hóa thành một thanh cự kiếm đâm lên bầu trời, va chạm với Đại Chưởng Ấn đang rơi xuống. Trong chốc lát, một cơn bão táp quét ra xung quanh.
"Tây Đế đảo thống ngự tám phương Tây Hải, các đảo xung quanh đều lấy Tây Đế Cung làm đầu. Ngươi giết vài con hải yêu liền tự cho mình thiên phú vô song, cuồng vọng không biết trời cao đất dày, dám khiêu khích ta. Nếu chết trong tay ta, chắc hẳn người đứng sau ngươi cũng không còn mặt mũi truy cứu."
Nam Chính Xuyên vừa dứt lời, lôi đình đầy trời quét xuống, phong tỏa khu vực phía dưới.
Hắn đưa tay ấn xuống lần nữa, lập tức chỉ thấy từng Lôi Đình Đại Chưởng Ấn nặng nề liên tục rơi xuống, như muốn san bằng cả thế giới này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận