Kiếm Khí Triều Thiên

Chương 112: Tiên sinh

Lúc này, người đi trên đường Bạch Lộc nhao nhao dừng bước, thời gian ở ngay khoảnh khắc này như thể ngừng trôi.
Bọn họ cẩn thận lắng nghe tiếng của Lộc Minh, âm thanh du dương, dễ chịu, lại có Linh Khí của trời đất tràn đến, như gió xuân ấm áp.
Như ý thức được điều gì, ánh mắt mọi người trên phố đồng loạt hướng về phía vị trí Bạch Lộc Thư Viện.
"Đây là..."
Trong lòng bọn họ dậy lên gợn sóng.
Họ đều nghe nói ở đường Bạch Lộc có một trận pháp, khởi nguồn của trận này chính là ở Bạch Lộc Thư Viện.
Truyền thuyết rằng Bạch Lộc Thư Viện dùng nó để kiểm tra tu vi, gặp cao thủ tu hành có lẽ nguy cơ liền sẽ cảm ứng.
Cũng có người nói là kiểm tra thiên phú, nhưng dù thế nào đi nữa, trận pháp này vô cùng thần diệu, rất ít khi được kích hoạt.
Âm thanh của Lộc Minh tan trong gió đặc biệt êm tai, tựa như đang chào đón khách nhân từ phương xa.
Vậy thì, vị khách phương xa này, là cao thủ tu hành, hay là thiên chi kiêu tử có thiên phú xuất chúng?
Ai đã bước lên đường Bạch Lộc?
Phản ứng lại, đám người lập tức lóe lên, hướng về phía đầu đường Bạch Lộc, bọn họ muốn xem xem, là ai vào đường Bạch Lộc vào thời điểm này, có thể tìm thấy nguồn gốc, biết được tiếng của Lộc Minh vì ai mà vang lên.
Mà lúc này kinh hãi nhất không ai khác ngoài Vân Tri Thu và Quý Tuyết cùng những người khác.
Họ vừa còn đang cười nói vui vẻ bàn luận về trận pháp đường Bạch Lộc, thế nhưng ngay sau đó, tiếng Lộc Minh vang lên, nụ cười trên mặt Vân Tri Thu cứng đờ, hắn có chút ngạc nhiên nhìn về phía Quý Tuyết.
Quý Tuyết cũng ngơ ngác cả người, nàng tự nhiên cũng nghe được tiếng của Lộc Minh, đôi mắt đẹp thoáng vẻ kỳ lạ, tiếp theo đó là nội tâm xao động.
Mặc dù trước đó nàng cũng không cho rằng trận pháp sẽ bị kích hoạt, hơn nữa nàng trong lòng biết mình thiên phú không cao như vậy, nhưng tiếng Lộc Minh lại chân thật truyền vào tai, khiến nàng rất khó không kích động, hoài nghi phải chăng tiếng Lộc Minh này vang lên là vì mình.
Ánh mắt của bọn họ nhìn xung quanh, phát hiện ngoài bọn họ ra, hai bên cũng có mấy người bước vào đường Bạch Lộc, nhưng nhìn cũng không có gì đặc biệt.
Thậm chí, ánh mắt của những người kia cũng đổ dồn lên người họ, khí chất của đám người Quý Tuyết càng thêm xuất chúng, họ cho rằng tiếng Lộc Minh này vang lên là do bọn họ tác động.
"Quý sư muội..."
Vân Tri Thu nhìn Quý Tuyết, cười nói:
"Là muội làm rung động trận pháp của đường Bạch Lộc sao?"
"Chắc... Chắc không phải..."
Giờ phút này trong lòng Quý Tuyết rất mâu thuẫn, nàng vừa cảm thấy không phải mình, lại có chút hy vọng, ngầm mong có thể là mình.
Ánh mắt nàng nhìn sang Quý Phong và những người bên cạnh, không còn nghi ngờ gì nữa đều có thể loại trừ.
Nàng lại nhìn sang Lý Phàm và Liễu Cơ, thấy Lý Phàm mắt đang nhìn về phía nàng, không còn nghi ngờ gì nữa Lý Phàm không cho rằng là mình, mà nghĩ là nàng.
Còn Liễu Cơ, nàng là thị nữ của Lý Phàm, tự nhiên lại càng không có khả năng.
Giống như tất cả mọi chuyện, đều hướng về phía nàng.
Lúc này Lý Phàm cũng có chút bực bội, tất nhiên hắn cũng nghe được âm thanh, như thể có Thần Lộc đang kề bên tai khẽ hát, khiến hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Cảm giác này giống như đang chào đón hắn đến.
Mặc dù hắn không rõ nguyên nhân gì kích hoạt trận pháp đường Bạch Lộc, nhưng Lý Phàm lại đoán là mình.
Dù sao trên người hắn quả thực có rất nhiều điểm không giống người thường.
Ví dụ như, trong người có yêu ma.
Lại ví dụ như, trong người còn có Thần kiếm!
Vậy nên, ngoài hắn ra còn có thể là ai?
Nhưng dù là lý do nào kích hoạt thì đều là chuyện Lý Phàm không thể để lộ, bởi vậy hắn trước tiên nhìn về phía Quý Tuyết.
"Trận pháp đường Bạch Lộc này, quả thật kỳ dị."
Lý Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Liễu Cơ đứng bên cạnh thấy Lý Phàm mắt nhìn Quý Tuyết, không khỏi cúi đầu hé miệng cười khẽ.
Chắc chắn là thế!
Nàng cũng nhìn thấy Quý Tuyết ngoài miệng không thừa nhận, nhưng vẫn không giấu được nội tâm có một tia rung động, không khỏi cảm thấy hứng thú.
Ai lại không hy vọng người kỳ lạ kia là mình chứ?
Chỉ tiếc, nàng suy nghĩ nhiều.
"Quý sư muội, nếu không phải muội, cũng không thể là ai khác."
Vân Tri Thu nhìn Quý Tuyết, ánh mắt lộ ra mấy phần khác thường, không ngờ rằng Quý Tuyết này lại xuất chúng đến vậy?
Quý Thị là Thế gia ở Giang Châu, có lẽ, thiên phú của nàng khác biệt so với người thường.
"Vân sư huynh vẫn là không nên khẳng định như vậy, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, có lẽ người bên cạnh cũng khó nói."
Quý Tuyết khẽ nói.
Vân Tri Thu cười, nói:
"Cũng có thể là Quý Tuyết sư muội trên người có chỗ thần kỳ mà không hay biết."
Trong lòng Quý Tuyết âm thầm hỏi mình, có sao?
Có thể, chính mình cũng không phát hiện ra?
"Đợi đến Bạch Lộc Thư Viện, gặp các tiên sinh thì sẽ rõ."
Vân Tri Thu lại nói:
"Hoặc giả, trận pháp này dẫn động, đã có tiên sinh chú ý đến Quý sư muội rồi."
Quý Tuyết im lặng không nói thêm gì, chính nàng cũng không chắc chắn nữa.
Lúc này, người đi trên đường Bạch Lộc nhao nhao hướng về phía này, tìm người dẫn động trận pháp, không ít người ánh mắt đều nhìn về phía nhóm Quý Tuyết, Lý Phàm im lặng đi sang một bên góc, không muốn tranh giành danh tiếng với Quý Tuyết.
"Sư muội, đi thôi."
Vân Tri Thu cười mở miệng, cả đám tiếp tục đi.
Xung quanh rất nhiều người thậm chí đi theo, có người tò mò hỏi:
"Các vị là học sinh của thư viện?"
"Tại hạ là Vân Tri Thu của thư viện."
"Thì ra là Vân công tử, có biết trận pháp này có chuyện gì vậy không?"
"Cụ thể thì tại hạ không rõ, chỉ là vừa rồi, ta cùng Quý Tuyết sư muội bước vào đường Bạch Lộc, Quý sư muội là người của Thế gia Giang Châu thành, một vị trưởng bối của thư viện phái ta tới đón nàng."
Vân Tri Thu nói, ý ngoài lời mọi người tự nhiên nghe rõ, trong nhất thời ánh mắt nhao nhao nhìn về phía Quý Tuyết.
Một đám người tiếp tục đi, dòng người đi theo, rất nhanh người của thư viện chạy tới, có người hỏi:
"Vân sư huynh, ai dẫn động trận pháp đường Bạch Lộc?"
"Không biết, chỉ là khi tiếng của Lộc Minh vang lên, ta và Quý sư muội vừa mới vào đường Bạch Lộc."
Vân Tri Thu lặp lại.
"Có thể chỉ là trùng hợp."
Thấy ánh mắt mọi người nhao nhao nhìn về phía mình, trong lòng Quý Tuyết cũng có chút thấp thỏm.
Khi đám người tiến lên, Quý Tuyết tựa như trăng giữa sao.
Rất nhanh tin tức về đường Bạch Lộc lan rộng, mọi người đều biết thiên kim Quý Gia ở Giang Châu thành đến Bạch Lộc Thư Viện cầu học, đã dẫn động trận pháp đường Bạch Lộc.
Thậm chí, tin tức này còn đang lan sang các khu vực khác.
Bạch Lộc Thư Viện là Thánh địa tu hành ở Giang Châu, danh tiếng rất lớn tại Vân Mộng thành.
Mà người được coi là 'đầu sỏ' gây ra chuyện là Lý Phàm thì lại im lặng đi theo phía sau, thậm chí hắn còn đang nghĩ có nên chạy đi không?
Nhưng Quý Phong lại đặc biệt nhiệt tình, luôn đi bên cạnh hắn, nói:
"Dương huynh đệ, trước kia ta vẫn muốn tìm cơ hội tác hợp ngươi với tỷ ta, nhưng hiện tại xem ra có lẽ không có hy vọng rồi."
"Chỉ là, thiên phú của nàng thực sự cao như vậy sao?"
Quý Phong cũng có chút hoài nghi.
"Quý huynh cũng không nên nói bừa, để cô nương của Quý Gia bất mãn với ta."
Lý Phàm nói, Quý Phong này cũng chỉ là ngoài miệng nói chút thôi, tên này dù thoải mái, cũng sẽ không thực sự tùy tiện gả chị gái mình cho người khác.
Chỉ là hắn cho rằng Lý Phàm vốn không có cơ hội.
Một đoàn người đến nơi ở Quý Gia đã sắp xếp, vị trí vô cùng tốt, ngay dưới chân Bạch Lộc thư viện, ngẩng đầu lên có thể thấy ngay tòa thư viện rộng lớn phía trước.
Lý Phàm ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy, các lầu cao của thư viện đua nhau nổi lên, như một quyển sách lớn.
"Quý tiên sinh đã giao phó xong, sư muội hôm nay cứ nghỉ ngơi ở đây, ngày mai sẽ tới thư viện."
Vân Tri Thu nói:
"Tối nay ta sẽ giúp Quý sư muội đón gió tẩy trần, nhân tiện giới thiệu về thư viện Bạch Lộc cũng như Vân Mộng thành."
"Làm phiền Vân sư huynh rồi."
Quý Tuyết hành lễ nói tạ.
"Quý sư muội không cần khách khí, cứ nghỉ ngơi trước đã, chập tối ta lại đến."
Vân Tri Thu nói xong liền cáo từ rời đi.
Cửa nhà có hai pho tượng đá, trước cửa có sáu bậc thang, cửa lớn màu vàng xanh nhạt rộng mở, một nhóm người nối nhau bước vào.
Căn nhà này rất lớn, bên trong có Động thiên, có mấy khu biệt lập.
"Nơi này hơi nhỏ đó."
Quý Phong mở miệng, có vẻ không hài lòng lắm.
"Ngươi tưởng đây là ở Giang Châu thành chắc? Đây là trên đường Bạch Lộc, có một nơi như này cho ngươi, lẽ ra phải thỏa mãn."
Quý Tuyết nói:
"Sau khi ta vào thư viện, Trương bá ở lại, ngoài ra ngươi giữ hai người hầu hạ cuộc sống thường ngày, những người còn lại về Giang Châu thành."
"Hiểu rồi."
Quý Phong bĩu môi.
"Dương huynh, ngươi chọn một căn viện tử mà ở."
Quý Phong hào sảng nói.
Lý Phàm có vẻ trầm tư, chuyện trận pháp đường Bạch Lộc, khiến hắn cảm thấy tốt nhất là không nên đi chung với người của Quý gia thì hơn.
Không biết Bạch Lộc Thư Viện có thể dùng trận pháp mà tìm ra hắn không.
Ngay khi Lý Phàm đang suy nghĩ, bên ngoài có một bóng người xuất hiện.
"Tiên sinh đến sao?"
Người đánh xe Trương bá hỏi.
"Tiện thể ghé qua xem."
Người kia khẽ cười mở miệng nói, ánh mắt lại nhìn vào bên trong.
Quý Tuyết và mọi người tò mò nhìn về phía đó, chỉ thấy người đến mặc trường bào xanh, đầu đội mũ tú quan, dáng người cao ráo, ôn hòa nhã nhặn, toát ra vẻ thư sinh nho nhã.
Quý Tuyết nhìn liền biết người này bất phàm, liền cúi người hành lễ nói:
"Tiên sinh mời vào."
"Đa tạ."
Người đàn ông trung niên hơi cười đáp lễ, đi vào trong sân, ánh mắt đánh giá một lượt đám người trước mặt, hỏi Quý Tuyết:
"Mới đến Vân Mộng thành?"
"Vâng, từ Quý Gia ở Giang Châu đến, tiến đến Bạch Lộc Thư Viện cầu học, chuẩn bị ngày mai vào thư viện."
Quý Tuyết khom người nói, vô cùng khách khí.
Nàng mơ hồ đoán được đối phương đến từ thư viện.
Có phải vì chuyện pháp trận mà người này đến xem mình?
"Chuyến này mấy ngàn dặm đường, vượt qua núi non hiểm trở, ngàn dặm hành trình bắt đầu từ bước chân đầu tiên, đã bước được bước này, nhất định sẽ có thành quả."
Người đàn ông vừa cười vừa nói, ánh mắt lại nhìn về phía Quý Phong và Lý Phàm, cười hỏi:
"Các ngươi cũng đến cầu học sao?"
"Ta thì thật ra muốn, chẳng qua sợ là học viện không nhận ta."
Quý Phong cười nói:
"Ta theo tỷ ta đến, nếu tiên sinh có cách nào, có thể chiếu cố một chút không?"
"Quý Phong."
Quý Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái.
"Không sao cả."
Người trung niên nghe Quý Phong nói liền thoải mái cười một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn sang Lý Phàm, ánh mắt lấp lánh, hỏi:
"Còn thiếu niên ngươi?"
"Thưa tiên sinh, ta từ núi rừng đến, đi ngang qua Vân Mộng thành, ghé lại một thời gian."
Lý Phàm đáp lại.
"Từ núi rừng đến, ngươi không phải người Quý gia?"
Người trung niên cười nói:
"Chỉ là đi ngang qua, không có ý định cầu học sao?"
"Dương huynh là bạn tốt của Quý Gia ta, hay là tiên sinh cho huynh ấy cơ hội đến thư viện thử một lần?"
Quý Phong nói.
"Quý Phong, đừng vô lễ."
Quý Tuyết có chút bất đắc dĩ, đứa em này coi mình là ai chứ?
Lý Phàm lắc đầu nói:
"Có thể ở lại một chút, cũng coi như hiểu thêm về cuộc sống nơi rừng núi."
"Thì ra là vậy."
Người trung niên khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Quý Tuyết nói:
"Chuyến đi này xe cộ mệt mỏi, quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi rồi, ta xin cáo từ, người đến thư viện cầu học, phải khiêm tốn không kiêu ngạo, gặp chuyện không vui không buồn, tự nhiên có thể học thành tài, ngày mai khi ngươi vào thư viện, có thể đến tìm ta."
"Đa tạ tiên sinh."
Quý Tuyết khom người bái, trong lòng có chút kích động.
Người trung niên hơi cười gật đầu, ánh mắt vô tình liếc qua Lý Phàm, liền quay người rời đi, đi lại ung dung.
"Tỷ, vị tiên sinh này chắc chắn không phải người tầm thường."
Quý Phong nói, Quý Tuyết không trả lời, nàng đương nhiên nhận ra điều đó.
"Lời cuối cùng hắn để lại là nhắc nhở ngươi không kiêu ngạo phải không?"
Quý Phong lại nói:
"Vị tiên sinh này hiển nhiên muốn nhanh chân thu ngươi làm Quan Môn Đệ tử, xem ra hắn coi trọng ngươi đấy."
Quý Tuyết suy nghĩ gì đó, muốn đi tìm hiểu ẩn ý trong lời nói của đối phương.
Trong lòng nàng nảy sinh chút xao động.
Nhưng cũng như lời tiên sinh nói, phải khiêm tốn không kiêu ngạo, không vui không buồn.
Cho dù mình có thiên phú đặc biệt, nhưng Bạch Lộc Thư Viện nhân tài như mây, nàng cần giữ sự khiêm tốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận