Kiếm Khí Triều Thiên

Chương 115: Vân Mộng Trạch

Trong thành Vân Mộng có rất nhiều Đội Săn Yêu, phần lớn tập trung ở khu vực phía nam của thành. Từ khu vực phía nam ra khỏi thành, rất nhanh sẽ đến được Vân Mộng Trạch.
"Liễu cô nương, Dương huynh đệ, lần này ta giới thiệu cho các ngươi Đội Săn Yêu này tuyệt đối đáng tin cậy, đều là những thợ săn dày dặn kinh nghiệm."
Trên đường phố thành Vân Mộng, một người đàn ông dẫn Lý Phàm và Liễu Cơ đi về phía ngoài thành.
Đây là một người trung gian, thu một ít phí dịch vụ. Những người muốn đến Vân Mộng Trạch thử sức có thể nhờ bọn họ tìm giúp Đội Săn Yêu dẫn đường, như vậy có thể giảm bớt đáng kể rủi ro.
Một đoàn người ra khỏi thành, đến vùng ngoại ô. Nơi này vẫn náo nhiệt vô cùng, khắp nơi tụ tập đông người như một cái thành phố nhỏ bên ngoài thành chính vậy.
Cửa nam của thành giáp với Vân Mộng Trạch, nơi đây tập trung rất nhiều tu hành giả, đủ loại người phức tạp, cũng có cả những cao thủ ẩn mình.
Thỉnh thoảng sẽ có những tu hành giả lợi hại xuất hiện, tiến vào sâu trong Vân Mộng Trạch. Thậm chí có khi còn gặp cả những đại tu hành giả từ nơi khác ngoài Giang Châu đến.
Lý Phàm và Liễu Cơ đi theo người đàn ông đến một địa điểm. Từ xa nhìn thấy một đám người đang đứng đó, người đàn ông liền tiến lên hô:
"Hoàng đại ca."
Nói rồi hắn thúc ngựa chạy đến trước mặt đám người.
Đám người này là một đội hơn chục người. Người dẫn đầu vóc dáng cao lớn vạm vỡ, cao gần hai mét, to như một cột trụ, tóc ngắn mày rậm, tay cầm một cái chùy sắt. Nhìn cơ bắp săn chắc trên cánh tay cũng đủ biết cánh tay hắn có sức mạnh phi thường.
Bên cạnh hắn là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, trông chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đứng cạnh hắn càng lộ rõ vẻ bé nhỏ. Trong đáy mắt nàng dường như lóe lên một tia xanh lục kỳ dị.
"Dương huynh đệ, để ta giới thiệu cho ngươi, đây là Hoàng Hùng đại ca, trời sinh thần lực, đã săn vô số yêu."
Người đàn ông nói:
"Hoàng đại ca, đây là Dương huynh đệ ta giới thiệu, Dương Thanh Sơn. Hắn muốn vào Vân Mộng Trạch thử luyện, nhờ Hoàng đại ca dẫn đường giúp."
"Cứ giao cho ta là được."
Hoàng Hùng gật đầu.
"Vậy ta xin cáo từ."
Người đàn ông nói.
"Liễu Cơ, ngươi cũng về đi."
Lý Phàm nói với Liễu Cơ.
"Vậy thiếu gia cẩn thận một chút."
Liễu Cơ cười nói, ngược lại nàng không lo lắng cho Lý Phàm. Nàng biết Lý Phàm có không ít quân bài tẩy, chỉ cần không đi sâu vào Vân Mộng Trạch thì sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Sau khi hai người rời đi, Hoàng Hùng liếc nhìn Lý Phàm, ánh mắt có vẻ hờ hững.
Thiếu niên trước mắt da mịn thịt mềm, vừa nhìn đã biết là thiếu gia nhà nào đến đây thử luyện. Dùng tiền thuê Đội Săn Yêu dẫn đường, vào Vân Mộng Trạch một chuyến, quá nửa sau khi ra ngoài đều sẽ thất vọng mà thôi.
Chỉ có cô gái bên cạnh hắn lại nhìn chằm chằm Lý Phàm. Lý Phàm cảm nhận được ánh mắt của đối phương nên cũng nhìn sang nàng, gật đầu cười với cô gái.
Cô gái vội rời ánh mắt đi, tránh né ánh mắt của Lý Phàm.
"Xuất phát chứ?"
Hoàng Hùng nhìn Lý Phàm hỏi.
"Ừ."
Lý Phàm gật đầu.
Lập tức những người xung quanh trong Đội Săn Yêu đều đứng dậy, cầm vũ khí lên, nói:
"Khởi hành thôi."
Nói xong, Hoàng Hùng dẫn đường ở phía trước. Cô gái kia nhảy lên, đúng là trực tiếp ngồi lên vai rộng của Hoàng Hùng. Hoàng Hùng giơ tay trái đỡ lấy hai chân nàng để nàng ngồi vững.
Một đoàn người đi về phía Vân Mộng Trạch.
Xung quanh cũng có không ít Đội Săn Yêu xuất phát. Hoàng Hùng nói với Lý Phàm:
"Dương huynh đệ là người từ nơi khác tới?"
"Ừ."
Lý Phàm gật đầu.
"Thuê Đội Săn Yêu dẫn đường cũng không phải chuyện tốt, có không ít người đã bị chôn thây nơi này. Dương huynh đệ một thân một mình mà dám đi theo Đội Săn Yêu vào Vân Mộng Trạch, gan thật lớn. Nhưng về sau vẫn nên cẩn thận một chút."
Hoàng Hùng mắt nhìn phía trước, giọng lạnh lùng nói.
"Đa tạ Hoàng đại ca nhắc nhở."
Lý Phàm gật đầu. Lòng người khó lường, chuyện như vậy có lẽ vẫn xảy ra.
Từ xa truyền đến tiếng ồn ào huyên náo. Đám người chen chúc nhau, đổ về một hướng. Mọi người đều nhìn về phía đó. Một người lên tiếng nói:
"Ta đi xem một chút."
Nói rồi đi về phía đó. Một lúc sau người kia trở về, nói:
"Là học sinh của Bạch Lộc Thư Viện, bọn họ đến Vân Mộng Trạch thử sức. Mấy ngày trước có một thiên tài nữ tử vào thư viện, khiến cho pháp trận trên đường phố Bạch Lộc có dị động. Lần này thử luyện ở Vân Mộng Trạch hẳn là một lần Tẩy Lễ cho nàng, có không ít người của thư viện đi cùng."
Bạch Lộc Thư Viện có truyền thống, người mới vào thư viện sẽ được sắp xếp một lần chém yêu thí luyện ở Vân Mộng Trạch. Đồng thời cũng là một lần kiểm nghiệm thực lực.
"Ta cũng nghe nói chuyện này, người kia chính là Thiên Chi Kiêu Nữ của Quý Thị Thế Gia ở Giang Châu. Ngày đầu tiên bước vào thư viện đã được tiên sinh thư viện thu làm Quan Môn Đệ tử."
"Mấy người thuộc các thế gia đó, sinh ra đã hơn người một bậc, lại còn được thừa hưởng thiên phú ưu việt, so với chúng ta thật là khác biệt một trời một vực."
Không ít người đều có cảm khái. Lý Phàm thì thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. Tiên sinh thư viện thu Quý Tuyết làm Quan Môn Đệ tử?
Mấy ngày nay hắn chuyên tâm tu luyện, ngược lại không để ý đến thông tin bên ngoài.
Nhưng như vậy cũng tốt. Tuy là hiểu lầm nhưng coi như cũng là một cơ duyên cho Quý Tuyết.
"Thì ra là học sinh thư viện."
Ánh mắt Hoàng Hùng lộ ra vài phần kính trọng.
"Hoàng đại ca, ngươi còn muốn vào thư viện à?"
Người bên cạnh hỏi.
"Ai mà chẳng muốn vào thư viện cầu học, đọc sách biết lễ tu thân."
Hoàng Hùng cảm khái một tiếng. Đó là giấc mộng của hắn trước kia. Chỉ tiếc hắn là người thô hào, không xứng bước chân vào Bạch Lộc Thư Viện, chỉ có thể ngưỡng mộ những Thiên Chi Kiêu Tử kia có cơ hội như vậy.
Hắn nhanh chân đi về phía trước. Từ xa có thể nhìn thấy đội ngũ người của thư viện, giữa đám đông có một cô gái được vây quanh như sao vây trăng.
Lý Phàm cũng nhìn về hướng đó. Bạch Lộc Thư Viện là thánh địa của Giang Châu, địa vị ở thành Vân Mộng vô cùng cao.
Đến khi đội ngũ kia đi xa, Hoàng Hùng mới thu hồi ánh mắt, nói:
"Chúng ta đi thôi."
Một đoàn người tiếp tục tiến lên. Chẳng bao lâu thì đã đến lối vào Vân Mộng Trạch. Phía trước dường như là một khu rừng rậm nguyên sinh. Cây cối xanh tốt che khuất tầm mắt, không thấy điểm cuối.
"Đi thôi."
Hoàng Hùng bước nhanh về phía trước, nói với Lý Phàm:
"Dương huynh đệ, ta nói trước cho rõ, vào Vân Mộng Trạch, chúng ta dẫn đường thì là dẫn đường. Nhưng ai giết được yêu ma thì người đó hưởng, nếu gặp nguy hiểm, chúng ta sẽ cố gắng bảo hộ ngươi. Nhưng nếu không đối phó được, thì sẽ rút lui."
Đội Săn Yêu làm việc vì tiền, nhưng điều quan trọng hơn là họ đảm nhận việc dẫn đường, chứ không bán mạng.
"Không sao cả."
Lý Phàm gật đầu. Đưa những chuyện này ra nói thẳng thắn thì càng rõ ràng, chứ không phải ngấm ngầm tính toán.
Một đoàn người bước vào Vân Mộng Trạch, cây cổ thụ xanh tốt che khuất tầm mắt. Tuy có nhiều người đã vào Vân Mộng Trạch, nhưng khi bước vào trong này, đám người bỗng trở nên nhỏ bé, bị phân tán ra từng nhóm.
"Phía ngoài Vân Mộng Trạch không có nhiều yêu ma, trừ khi có họa yêu ma xảy ra."
Hoàng Hùng giới thiệu:
"Khi bước vào Vân Mộng Trạch, điều quan trọng là phải chú ý ba điều."
"Thứ nhất, cẩn thận những tu hành giả là con người, không được dễ tin người."
"Thứ hai, phải cẩn thận 'loài người' đó có thể là yêu ma biến thành, có những Yêu Ma hóa hình rất lợi hại, tu hành giả bình thường không thể phân biệt được."
"Thứ ba, cố gắng đừng đi một mình. Trừ khi ngươi có đủ mạnh, bằng không, sẽ dễ bị yêu ma nhắm đến, biến thành con mồi của yêu ma. Cũng có thể bị tu hành giả nhắm đến."
Lý Phàm gật đầu. Chẳng trách nói Vân Mộng Trạch nguy hiểm.
Vừa phải đề phòng yêu ma, vừa phải đề phòng cả loài người.
Theo đoàn người tiến sâu vào Vân Mộng Trạch, cây cổ thụ che trời, ánh nắng cũng khó lòng xuyên qua.
Trên đường đi, một làn sương mù nhàn nhạt bao trùm trong Vân Mộng Trạch, lộ ra khí tức quỷ dị.
Trong mắt Lý Phàm lóe lên một tia kim quang. Ngay lập tức cảm nhận được yêu khí tồn tại.
Hoàng Hùng phất tay. Lập tức bước chân của mọi người chậm lại. Hắn nhìn thoáng qua cô gái ngồi trên vai. Con ngươi cô gái hiện lên một màu xanh lá kỳ dị, mắt nhìn xung quanh rồi khẽ nói:
"Có yêu khí."
Lý Phàm liếc nhìn cô gái. Xem ra cô gái này cũng có chỗ khác thường.
"Cứu ta với."
Phía trước truyền đến một giọng nói non nớt. Hoàng Hùng trầm giọng nói:
"Cẩn thận."
Mặt đất rung chuyển, cây cối xung quanh cũng lắc lư.
"Là Khôi Yêu, có không ít."
Cô gái nhẹ nói. Đám người dừng chân, đều rút vũ khí ra. Phía trước một thiếu niên thấp bé đang chạy về phía này, dường như bị yêu ma truy sát.
"Cứu ta."
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn về phía đám người kêu cứu.
"Đến rồi."
Hoàng Hùng nhanh chân phóng về phía trước. Một đoàn người đuổi theo. Liền thấy thiếu niên kia nhảy vọt tới.
"Cẩn thận, hắn là yêu!"
Khi thấy thiếu niên kia bay tới, cô gái trên vai Hoàng Hùng kinh ngạc hét lên.
Hoàng Hùng đang định vươn tay tiếp ứng đối phương, đột nhiên nghe thấy tiếng của cô gái. Cánh tay phải hắn đột ngột giơ lên. Bên tai truyền đến tiếng cười nhạo. Trên người thiếu niên đột nhiên xuất hiện những dây đằng mọc tua tủa. Trong nháy mắt chúng trói chặt chùy sắt của Hoàng Hùng, rồi với tốc độ khủng khiếp lan tới tay và cơ thể hắn.
Đồng thời có rất nhiều dây leo cuốn về phía trên vai hắn, thiếu nữ hét lên kinh ngạc, nhưng dường như đã chậm, Hoàng Hùng thấy thiếu nữ bị cuốn đi hét lớn một tiếng, lực lượng kinh người bộc phát, càng đem dây leo liên quan đối phương kéo đi qua.
Từng cây gai sắc bén đến cực điểm bắn về phía hắn, thiếu nữ hô:
"Tránh ra."
Hoàng Hùng trong miệng bộc phát ra tiếng rống to, lại là hoàn toàn không để ý sinh tử tiếp tục hướng phía trước đánh tới, mặc dù trải qua nhiều lần săn yêu, cũng hiểu biết Vân Mộng Trạch nguy hiểm, lại không nghĩ rằng lần này đi vào lại gặp được tình huống mạo hiểm như thế.
Thiếu niên này là yêu gì, hắn vì sao có thể đầy đủ huyễn hóa thành hình người?
Người săn yêu, yêu thợ săn.
Lần này, bọn họ biến thành con mồi sao?
Một ý niệm, trong đầu Hoàng Hùng sinh ra rất nhiều suy nghĩ, lưỡi sắc bén mắt thấy liền muốn đâm tới, ngay tại lúc hắn chuẩn bị liều mạng thì, một chùm sáng đột nhiên nở rộ, sáng chói đến cực điểm.
"Phụt..."
Những lưỡi sắc bén kia bị cùng kêu lên chém đứt, đó là một vòng kiếm quang, Hoàng Hùng chỉ thấy một thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn, hướng phía trước mà động, kiếm quang huy động, đầy trời dây leo điên cuồng vỡ nát.
Một kiếm quang lạnh, thân ảnh kia thẳng đến đối phương lui lại đuổi theo, sau đó lại chém ra một chùm sáng, đem dây leo quấn lấy thiếu nữ trảm đứt, thân hình nhảy lên một cái, đem cơ thể thiếu nữ tiếp được, một trận gió phất qua, liền dẫn thiếu nữ về tới tại chỗ.
"Không sao chứ?"
Lý Phàm hỏi thiếu nữ chưa tỉnh hồn, buông nàng xuống.
Thiếu nữ nhìn hắn ngẩn ngơ, lắc đầu.
Hoàng Hùng cũng chạy tới, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu rơi xuống, tim đập kịch liệt, nhìn về phía ánh mắt Lý Phàm đã trở nên khác.
Lấy lại tinh thần, hắn mới chắp tay nói:
"Đa tạ Dương huynh ân cứu mạng."
"Vừa là đồng bạn, nên làm."
Lý Phàm tùy ý nói, ánh mắt nhìn về phía yêu ma phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận