Hồi Hương Làm Ruộng: Hệ Thống Tận Thế Đến Sớm Mười Năm?

Hồi Hương Làm Ruộng: Hệ Thống Tận Thế Đến Sớm Mười Năm? - Chương 68: 600 cân thập giai biến dị bờm đen Bạch Nha Thú xâm lấn! (length: 15144)

Khương Thái Nhi hát hai bài ca này rất hay, linh hoạt kỳ ảo uyển chuyển, xinh đẹp đáng yêu, Lý Hưởng quyết định, sau đó liền dùng hai bài này làm nhạc nền video, tin tưởng hiệu quả chắc chắn không tệ.
Tuyết lại rơi dày rồi, một đêm, lại phủ một lớp thật dày, vừa sáng ngày thứ hai, Lý Hưởng dọn dẹp xong chỗ mình, lại đi giúp các thôn dân dọn tuyết.
Nhà Tam bà sập hoàn toàn, tạm thời cũng không làm lại được.
Trận bão tuyết lần này vượt quá dự kiến của mọi người, dự báo thời tiết và các chuyên gia cũng bắt đầu nhắc nhở, có khả năng thời tiết khắc nghiệt sẽ kéo dài một khoảng thời gian khá dài, để mọi người chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến lâu dài.
Lúc đầu, rất nhiều người còn rất vui vẻ, ném tuyết, đắp người tuyết, chơi quên trời đất, vì phương Nam ít có tuyết lớn thế này, đây chính là cơ hội hiếm có để chơi tuyết miễn phí ngay trước cửa nhà mà không cần đi du lịch.
Nhưng một lúc sau, mọi người cũng cảm thấy không ổn.
Ngay cả ở các thành phố lớn, vật giá cũng tăng nhanh, bắp cải trắng đã lên đến mười mấy tệ một cân, thịt lợn cũng vọt lên đến năm mươi tệ.
Những fan hâm mộ trước đó nghe lời Lý Hưởng dự trữ hàng thì vui mừng, đồng thời cũng rất khâm phục Lý Hưởng. Còn những người trước đây không để ý thì đều hối hận khôn nguôi.
Về giao thông thì càng khỏi nói, đường cao tốc bị phong tỏa, máy bay ngừng bay, rất nhiều xe buýt đường dài đã sớm dừng chạy. Điện thì càng căng thẳng. Vì trời lạnh, mọi người đều muốn bật điều hòa sưởi ấm.
Rất nhiều người lại thèm thuồng miền Bắc, bên đó có hơi ấm là tốt rồi.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên là, trận tuyết lớn này bao phủ trên phạm vi cực lớn, ngoại trừ một số ít nơi có tuyết nhỏ, thì gần như cả toàn cầu đều bị đợt công kích này. Ngay cả Singapore gần xích đạo cũng rơi tuyết lớn!
Không cản đường thì tuyết bị dọn sang hai bên, có dân bản địa đăng ảnh lên, đống tuyết dày đến độ cao ngang bức tường một ngôi đền Ấn Độ bên đường!
Những bậc thang của tượng Merlion đều phủ đầy tuyết dày, căn bản không nhìn thấy bậc thang, mà biển lớn cũng đóng băng, đầu sóng đều bị đông cứng giữa không trung.
Có người nói đùa: “Ước mơ đến vùng nhiệt đới nghỉ dưỡng của những chú chim cánh cụt cuối cùng cũng thành hiện thực!”
“Singapore cũng có thể có tuyết lớn như vậy, trời ạ, khó mà tưởng tượng được!”
Sự kiện tuyết rơi lần này đã phá vỡ hình thái khí hậu thông thường của Singapore, khiến mọi người có nhận thức mới về thời tiết của đất nước nhiệt đới này.
Có người dự đoán, chẳng lẽ kỷ băng hà nhỏ sắp đến ư?
Có người nói: “Không phải lo lắng việc phát thải vượt chỉ tiêu, nóng lên toàn cầu ư? Sao đột nhiên lại lạnh như vậy?”
Cũng có người giữ thái độ lạc quan: “Chuyện tốt chuyện tốt, trước đó băng ở Bắc Cực và Nam Cực bắt đầu tan chảy, đây là bị đông cứng trở lại thôi.”
Cư dân phương Bắc chẳng thèm để ý: “Một đám người chưa từng trải sự đời, chỉ là một trận tuyết lớn thôi mà, tuyết này ở phương Bắc chúng ta trước đây chỉ là tuyết nhẹ hàng ngày, không đáng nhắc tới.”
“Người Đông Bắc chúng ta đều dự trữ đồ đông, chỉ cần gói sủi cảo là có thể ăn mười ngày nửa tháng.”
Thực tế là, tuyết dù lớn, nhưng các tỉnh phía Bắc không hề cảm thấy gì, vì họ quanh năm phòng lạnh, đủ các loại máy sưởi ấm, vật tư chuẩn bị đầy đủ, ngược lại là một số tỉnh phía Nam, căn bản không chuẩn bị gì. Thêm nữa không có chút kinh nghiệm ứng phó nào, đến đường cao tốc cũng không giải quyết được. Chỉ có thể loạn thành một đống.
Tỉnh nọ: “Đây không phải lỗi của chúng ta, đây là ông trời sai. Ở chỗ chúng tôi không thấy tuyết lớn bao giờ, lại còn có mưa tuyết.”
“Ứng phó khẩn cấp ư? Cần phải ứng phó khẩn cấp ư? Trước đây chúng tôi toàn đợi băng tuyết tự tan, mấy ngày nữa ấm lên thì tuyết sẽ tan, năm nào cũng vậy, có gì mà phải dọn, mà có dọn cũng không nổi. Quá nhiều, quá cứng. Chúng tôi không có chuẩn bị những trang thiết bị xúc tuyết công suất lớn.”
“Mọi người cứ hầm hừ đi, hầm vài ngày thì băng tuyết sẽ tự tan. Giờ đi mua không phải hao người tốn của ư?”
“Nhưng, dự báo thời tiết nói là sẽ kéo dài rất lâu đó!”
Câu nói đó trực tiếp làm tỉnh nọ im lặng trước vấn đề ứng phó khẩn cấp.
Nhưng bọn họ cũng hết cách rồi, giờ khẩn cấp đi đặt xe xúc tuyết công suất lớn cũng không kịp nữa. Mỗi địa phương đều đang mua, không chỉ hàng tồn kho bị vét sạch, đơn hàng cũng đều xếp sau cả tháng.
Bão tuyết tuy ảnh hưởng đến phần lớn mọi người, nhưng luôn có những công xưởng nhờ vậy mà kiếm lời được. Đối với những kẻ trục lợi thì tuyết càng lớn, càng kéo dài, lại càng tốt!
Những fan hâm mộ của Lý Hưởng khi nhớ lại, lại càng khâm phục Lý Hưởng. Cảm thấy Lý Hưởng là người đáng tin, sau này khi hắn bán đồ thì họ lại càng mua nhiều hơn.
Sau đó cũng có người vì thế mà đặc biệt khen thưởng cho Lý Hưởng trong video.
Hà Trí Tường và đại tỷ đứng đầu bảng lại thưởng rất nhiều.
Đại tỷ đứng đầu bảng vẫn trước sau như một cao lãnh, trong nhóm fan, có người bắt chuyện với nàng thì nàng thờ ơ. Hơn nữa ảnh chân dung của nàng vô cùng “bụi”, để là ảnh một người phụ nữ vạm vỡ thô kệch, có vài người đoán, đó là bản thân nàng? Sao lớn lên lại xấu như vậy!
Sau đó có một vài fan nữ sinh lòng đố kị, một bà già xấu xí như vậy sao lại nhiều tiền thế? Trời bất công.
Lý Hưởng ở trong nhà vây quanh lò pha trà, ung dung tự tại.
Tuy là tận thế sắp đến, nhưng chẳng phải còn hơn chín năm nữa ư?
Đó là một “siêu đại kiếp nạn” không cách nào tránh khỏi, khó lòng kháng cự, đúng kiểu “trời sập”, Lý Hưởng cho dù có hệ thống, cũng chỉ có thể bảo đảm mình sống tốt hơn một chút, không cách nào “xoay chuyển tình thế”, “cứu vãn địa cầu”, huống chi hắn là người đã trải qua một lần, sau khi trùng sinh, tâm thái liền bình thản.
Chủ yếu là, chuyện này thật không vội vàng được. Cho dù ngươi từ sáng đến tối tất bật cuống cuồng, lo nghĩ, mỗi ngày phấn đấu, làm bản thân mệt gần chết, ăn không ngon, ngủ không yên, thì tận thế cũng vẫn sẽ đến, tình hình cũng không khá hơn là bao.
Hắn không có hùng tâm tráng chí, chỉ thích hợp thời cơ nhắc nhở một chút quốc gia, sau đó tự mình xây một nơi trú ẩn, che chở vài vạn người là đã rất thỏa mãn. Việc lớn hơn nữa thì hắn thực sự không làm được.
Giống như một đống lớn chuối, có quả tốt, có quả nát, tất nhiên là phải ăn quả tốt trước. Sao cứ nhất định phải chọn quả nát mà ăn. Ăn hết quả nát rồi, lại có quả nát khác, chỉ cần ngươi lựa chọn chịu khổ, thì sẽ có khổ ăn không hết.
Cho nên, cái gì hưởng thụ vẫn là phải hưởng thụ. Tìm niềm vui trong khổ cũng được, tâm thái lạc quan cũng được, nói tóm lại, Lý Hưởng không muốn để bản thân mình sống quá khổ cực.
...
Tuyết trắng mênh mông, bao phủ trong lớp áo bạc, trong nhà có ăn có uống, khung cảnh tuyết này quả thật rất đẹp.
Nhưng cũng không hoàn toàn là trắng.
Ở sau vườn nhà Lý Hưởng, ngọn cây hồng cao lớn treo mấy chục chiếc "đèn lồng đỏ". Giữa nền trắng xóa là một vòng đỏ, cảnh sắc rực rỡ.
Quả hồng này cũng rất cứng, đã lạnh như thế này rồi mà hết lần này đến lần khác không rụng. Mấy con chim không biết tên đến đậu trên cành ồn ào, ríu rít, mổ quả hồng ăn thịt, bề mặt quả hồng hình như kết một lớp băng, bị đông lại, nhưng mỏ chim rất sắc bén và cứng rắn, vẫn có thể mổ ra được.
Ở hành lang quanh co, Lý Hưởng mang lò sưởi pha trà ra, chất củi than, trên lưới nướng một bình trà đen, bày rất nhiều đồ ăn vặt, trái cây, hạt, bánh ngọt lên nướng.
Táo đỏ, đậu phộng, cam, chuối, nhãn, hạt dẻ, khoai lang, thịt bò khô, ô mai, bánh quy, mứt hồng tự làm, còn có cả bánh khôi cỡ lớn hắn thử làm, cắt thành từng miếng tam giác nhỏ, đặt lên nướng trên lửa, cũng thơm phức mùi trà bánh.
Lần này hắn học làm bánh khôi, khá giống bánh “đại đôn” của tỉnh Thiểm, cái loại có thể dùng làm tấm khiên.
Trời tuyết lớn để bên ngoài không hỏng, ít nhất có thể để bảo quản được hai mươi ngày. Tất nhiên, có lẽ không chờ đến hai mươi ngày đã ăn hết, vì hắn chỉ làm có năm cái, mỗi cái chừng 600 gram, nướng nóng lên kẹp với tương ớt ăn, ngon tuyệt cú mèo.
Như thế không ngon hơn món bánh Dalieba của phương Tây sao?
Phải biết rằng, món màn thầu của Trung Quốc khi tham gia cuộc thi bánh làm từ bột ở nước ngoài đã đoạt giải rất lớn, mà Lý Hưởng cho rằng, độ ngon của bánh nướng còn vượt qua màn thầu.
Lý Hưởng, Khương Thái Nhi, nãi nãi, tam bà quây quần bên lò sưởi, vui vẻ hòa thuận.
Mấy ngày nghỉ này, Khương Thái Nhi gần như ngày nào cũng đến, cũng thường xuyên ăn nhờ ở đậu ở đây, tất nhiên, nàng cũng có mang việc đến làm, chủ yếu mỗi ngày đều được Lý Hưởng hướng dẫn, làm ba bốn đề thi, vô cùng cố gắng.
Vì thời tiết khắc nghiệt kéo dài, giao thông ngừng trệ, không biết ngày nào mới khai giảng. Nhưng Khương Thái Nhi phỏng đoán, nhiều khả năng sẽ bắt đầu học online.
Mấy cô con gái và con rể của Tam bà cũng đều gọi điện thoại đến hỏi thăm, chỉ là tuyết lớn cản trở, cũng không thể giúp Tam bà xây nhà được, con gái lớn của bà còn cố ý mang rượu thuốc đến cảm ơn Lý Hưởng, hai cô con gái còn lại gửi tiền, nhưng Lý Hưởng không nhận.
Vốn các cô muốn đón Tam bà về nhà mình, nhưng đường đi hơi xa, không tiện, cũng sợ Tam bà không chịu nổi.
Ở nhà Lý Hưởng cũng rất tốt, cũng chỉ là thêm đôi đũa, hơn nữa có Tam bà bầu bạn, nãi nãi cũng sẽ không buồn như vậy.
Đến giờ này, các thôn dân thực sự vô cùng tin phục Lý Hưởng. Cũng may họ ở nông thôn, trong nhà gạo và rau không thiếu, giờ không có thịt thì giết một con gà. Chỉ là đa số người không nỡ.
Muốn nói ăn uống phong phú thì phải kể đến nhà Lý Hưởng, đủ các loại nguyên liệu nấu ăn thịt và rau, trái cây, đồ ăn vặt, đủ sắc đủ màu.
Hai con chó vàng, lũ mèo con, cũng đều xúm lại, vì bên lò sưởi ấm áp.
Lý Hưởng sợ chúng lạnh, đặc biệt đốt thêm chậu than lớn, mèo cùng chó nằm bên cạnh, thỉnh thoảng được chủ ném cho chút đồ ăn ngon, hài lòng vô cùng.
Con mèo tam thể nhỏ kia thân với Khương Thái Nhi nhất, có lẽ Khương Thái Nhi thích nó nhất, vuốt ve nó nhiều lần, thế là con vật nhỏ này liền bò lên đùi của Khương Thái Nhi.
Đám mèo giờ đã lớn, có thể sơ bộ phân biệt được đực cái.
Tiểu Bạch, Báo Tiêu và Bò Sữa là mèo đực, còn Tam Hoa và Tiểu Quýt là mèo cái.
Trong đó có ba con có tiềm năng vượt trội là Tiểu Bạch, Báo Tiêu và Tam Hoa, nhất định phải giữ lại, nhưng lại không phân biệt được rõ ràng đực cái.
Việc này khiến Lý Hưởng hơi khó xử, vì mèo không có luân thường đạo lý, chúng sẽ giao phối bừa bãi, cận huyết sinh sôi thì đời sau có thể sẽ gặp vấn đề.
Nếu nuôi làm thú cưng, ngốc nghếch hay chậm phát triển trí tuệ thì không sao, ngược lại chỉ cần bề ngoài dễ thương là được.
Nhưng nếu ảnh hưởng tới thể chất siêu phàm thì lại không được lợi bằng mất.
Lý Hưởng cảm thấy, chỉ có thể sau này để ý kỹ hơn, hoặc đợi đến mùa xuân hoa nở, mua thêm vài con mèo con về, có nhiều lựa chọn hơn thì nguy cơ cận huyết cũng sẽ giảm đi.
Hắn đã sớm lên kế hoạch, đi “quét hàng” không chỉ riêng mèo con, mà các loại chó con, gà con, vịt con, ngỗng con cũng nên mua chút.
Lần trước còn có ba đóa linh thảo Nhất giai Trúc Yến Oa, lần này Lý Hưởng cũng lấy ra, thêm nấm tuyết, hạt sen, táo đỏ, đường phèn, hầm trong nồi đất, múc ra bốn bát nhỏ, giờ cũng đặt cạnh bếp than để giữ ấm, bốc hơi nghi ngút, hương thơm ngào ngạt, mỗi người một bát.
Tiện thể, hắn cũng truyền cho Khương Thái Nhi chút kỹ xảo Hô Hấp pháp, nhưng Khương Thái Nhi cảm thấy phiền phức, không hứng thú học.
"Ghét nhất thể dục, nếu là khiêu vũ thì ta còn thích, chứ việc luyện tập nghiêm chỉnh này thì ta không ham."
Lý Hưởng liền dụ dỗ nàng: "Đây là phương pháp làm đẹp đó, muội xem ta này, trời tuyết rơi lạnh thế này mà mặt vẫn hồng hào chính là nhờ luyện cái này đấy."
Vừa nghe vậy, Khương Thái Nhi liền động lòng, không khỏi liếc Lý Hưởng một cái, thầm nghĩ mặt ca ca hồng hào như hoa đào, còn đẹp hơn nhiều cô gái, thì ra là luyện cái này, vậy ta phải học một chút, thế là nàng chăm chú hẳn lên.
Tư chất của nàng quả thật rất tốt, chẳng mấy chốc đã nhập môn, luyện tập ra dáng. Chỗ nào hơi khó khăn thì Lý Hưởng liền truyền cho nàng vài bí quyết nhỏ, chỗ nào tiết tấu không đúng thì Lý Hưởng cũng chỉnh sửa từng cái.
Lý Hưởng không hề giấu giếm bà nội và tam bà, bà nội trước kia từng thử rồi, nhưng quá khó nên đã sớm bỏ cuộc, tuổi đã cao rồi thì cũng đành chịu.
Tam bà thì mới nghe thôi đã thấy rối não, thế là cũng chẳng muốn học nữa.
Đây thật sự là chuyện dựa vào thiên phú và căn cốt.
Giống như việc, bây giờ tài liệu giảng dạy và bài tập đại học đều có thể mua được, nhiều người làm bài tập cũng giống học bá, thậm chí điều kiện học tập còn tốt hơn học bá, nhưng có mấy ai thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại đâu?
Lý Hưởng chưa từng có ý nghĩ giữ riêng cho mình, nếu sau này hắn xây dựng thành phố dưới lòng đất, rồi xây trường học để truyền thừa văn minh, hắn định sẽ công khai truyền thụ Hô Hấp pháp đơn giản, ai cũng có thể luyện tập, rồi dùng đó để chọn ra người ưu tú mà truyền thụ các môn pháp cao thâm hơn.
Mạt thế, nhân tộc yếu đuối, mà còn giữ của riêng, vậy thì chủng tộc còn có cơ hội trở mình sao?
Đôi khi tầm nhìn không nên quá hẹp hòi.
Trong hệ thống của Lý Hưởng có thể đổi nhiều loại Hô Hấp pháp, điều khiến hắn ngạc nhiên là, Hô Hấp pháp mà hắn có được ở kiếp trước, khi hệ thống chấm điểm lại có cấp bậc rất cao. Nếu luyện đến mức cao thâm còn có thể kiêm tu Tịnh súc, tiếp nhận một số Hô Hấp pháp thuộc tính khác, từ đó thực hiện “tiến hóa”, có thể nói tiềm lực vô hạn.
Chỉ là quá trình tiến triển sẽ cực kỳ chậm.
Chính vì khuyết điểm này, nên kiếp trước có rất ít người tu luyện môn Hô Hấp pháp này, cũng tương đối dễ có được.
Đời này, Lý Hưởng có hệ thống hỗ trợ, hắn tin rằng, đặt chân đến Thánh giai chắc là không thành vấn đề.
Trong lúc bọn Lý Hưởng đang ăn uống, chuyện trò vui vẻ, đột nhiên Lý Hưởng dừng lại, mắt nhìn về một góc phía sau nhà. Cùng lúc đó, hai con chó cũng nhảy dựng lên, sủa vang, bộ dạng hớn hở chạy ra ngoài, lao vào trong đống tuyết.
"Sao thế? Xảy ra chuyện gì?"
"Có heo rừng!"
Lý Hưởng đứng dậy, xông vào phòng chứa đồ, cầm lấy xiên thép và dao dày, đồng thời, Khương Thái Nhi dìu bà nội và tam bà trốn vào nhà bếp.
Còn bàn ăn lớn bên ngoài, thì thôi, còn quan tâm gì được nữa.
Đám mèo con cũng đều hoảng loạn, kêu meo meo chạy đến bên mèo mẹ, tìm chỗ trú ẩn. Con báo hoa miêu già “Ngao ô” một tiếng, dẫn lũ con bám sát Khương Thái Nhi vào nhà bếp.
Cùng lúc đó, mấy con chim đang mổ quả hồng khô trên cây hồng cũng bị hoảng sợ, nháo nhác vỗ cánh bay đi.
Lý Hưởng vừa mới cầm ba chiếc xiên thép và dao dày trong tay, thì nghe thấy một tiếng hét thảm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận