Hồi Hương Làm Ruộng: Hệ Thống Tận Thế Đến Sớm Mười Năm?
Hồi Hương Làm Ruộng: Hệ Thống Tận Thế Đến Sớm Mười Năm? - Chương 20: Thánh nữ động tâm, vạn cổ phệ thân (length: 8275)
Về phần mấy món còn lại, thì toàn là đồ tươi mới đầu mùa, hái từ vườn rau xanh ngay cạnh cửa rồi chế biến liền.
Rau xanh xào rau chân vịt, rau xanh xào bầu: Rau củ nhà trồng chất lượng quả thực rất tốt, không cho đường mà vẫn có vị ngọt thanh nhẹ.
Dưa chuột tráng trứng: Tươi mát ngon miệng, mềm mịn, ăn ngon lại đẹp mắt.
Lòng đỏ trứng bí đỏ: Lý Hưởng thái bí đỏ rất mỏng, sau đó đem hấp chín rồi nghiền nát lòng đỏ trứng muối lên trên, bỏ vào chảo dầu chiên, vị thơm ngọt của bí đỏ được vị mặn thơm của lòng đỏ trứng bao phủ đều, một lát đã chiên đến vàng ruộm, hình thức vô cùng bắt mắt, khiến người ta chảy nước miếng.
Trứng muối cũng là trứng vịt xanh tự nhà muối, chỉ có điều nhà không còn nhiều, đợi hôm nào rảnh, Lý Hưởng lại phụ bà ngoại muối thêm mấy hũ.
Chiên xong lòng đỏ trứng bí đỏ vớt ra để ráo dầu, Lý Hưởng dùng đũa gắp một miếng, thổi thổi rồi đưa đến miệng Khương Thái Nhi.
"Ưm~ ngon quá, giòn tan, ngoài giòn trong mềm, mặn mặn ngọt ngọt, anh Lý Hưởng lợi hại thật đó!"
Không bỏ đường mà vẫn ngọt là nhờ bí đỏ, Khương Thái Nhi ăn mà suýt cắn vào cả lưỡi nhỏ thơm tho.
Món này, ngoài món canh sườn hầm Tuyết Quần Bạch Ngọc Tôn ra, là món Khương Thái Nhi thích nhất.
Tổng cộng tám món, có cả món mặn và món chay, cân đối dinh dưỡng, món nào cũng đủ sắc hương vị.
Thực ra, cách chế biến của Lý Hưởng không thuần túy là món Tứ Xuyên, vì hồi đại học và đi làm hắn đều ở khu Giang Nam, chịu ảnh hưởng chút ít, nên các món tuy là pha trộn nhưng ăn lại rất ngon.
Bà ngoại lớn tuổi rồi, ăn thanh đạm một chút thì tốt. Còn Khương Thái Nhi thì không kén ăn, là một cô bé rất dễ nuôi.
Hơn nữa, thỉnh thoảng ăn chút đồ ăn khác với đặc sản địa phương, đổi vị cũng rất hay. Người ta đi du lịch còn muốn thưởng thức món ăn bản xứ mà.
"Một nhà ba người" ngồi ăn cơm trong lương đình ở hậu viện, đầy một bàn lớn, vui vẻ hòa thuận.
Ăn được một nửa, Lý Hưởng bỗng vỗ đùi, nói: "Thiếu mua một thứ."
"Thiếu cái gì?" Khương Thái Nhi nghi ngờ hỏi, bỗng nhiên khẽ "À" một tiếng rồi kêu lên: "Thiếu rượu!"
Đồ ăn thịnh soạn như vậy, anh Lý Hưởng không uống chút rượu thì có vẻ thiếu thiếu gì đó, ha ha.
Khương Thái Nhi nói: "Hay là để em về nhà lấy chút nhé, ba em vẫn còn mấy hũ rượu ngon cất đó."
Lý Hưởng vội xua tay, như vậy sao được. Mình còn không cho chú Khương mua rượu nữa là, sao có thể đi trộm rượu của người ta được? Với tính của Khương Thái Nhi, chắc chắn sẽ về nhà lấy luôn cho mà xem.
Hắn nói không phải rượu, mà là đồ uống cho con gái.
Ở thành phố lớn mời khách ăn cơm, các cô gái còn phải có nước ép, trà sữa đủ cả, ở nông thôn điều kiện vẫn còn thiếu thốn.
Thế là hắn áy náy nói: "Sáng nay đi chợ tạm ở rừng cây nhỏ mua đồ ăn, quên mua đồ uống cho em."
Khương Thái Nhi nháy mắt: "Em không uống mấy thứ đó, dễ béo lắm!"
Trong lòng thì nghĩ, anh Lý Hưởng chiều mình quá đi, rõ ràng còn nhớ mua đồ uống cho mình.
...
Mấy ngày tiếp theo, Lý Hưởng và Khương Thái Nhi còn quay cả nội dung kịch bản "phim ngắn". Vì có lúc cả hai cùng xuất hiện trong hình, nên bà ngoại cũng tham gia vào đội ngũ quay phim.
Chỉ là bà ngoại không biết quay, Khương Thái Nhi nhận luôn việc lớn việc nhỏ chỉ dạy, nên cái phim ngắn này quay mất mấy ngày mới xong. Sản phẩm tạo ra chỉ được vài đồng tiền cơm.
Địa điểm chủ yếu được chọn ở hậu viện nhà Lý Hưởng. Bởi vì hậu viện đã được hắn cải tạo thành không gian đậm chất cổ xưa, lại cạnh ngay hậu sơn xanh um tươi tốt, không nhìn ra chút dấu vết hiện đại nào.
Lý Hưởng sắm vai một đạo khách Trung Nguyên cao lớn sau lưng, mặc y phục cũ nát, lấy quần áo cũ ở nhà vá lại, đội thêm chiếc nón rộng vành làm bằng tre, phải công nhận, dưới sự trang điểm tỉ mỉ của Khương Thái Nhi, đạo khách này y theo tạo hình, hiệp khí lẫm liệt, phong cách rất giống Hoàng Hà đại hiệp của thầy Huệ.
Đẹp trai thì quả thật rất đẹp trai! Đẹp hơn hẳn mấy bộ Hán phục nam bán ngoài thị trường, vừa nhìn đã thấy dương cương. Mấy bộ Hán phục nam kia ít nhiều có chút điệu đà, lại quá mức lòe loẹt, không đủ chân thật.
Khương Thái Nhi thì đóng vai một thánh nữ Miêu tộc, hai người vừa gặp đã yêu, chìm vào bể tình.
Sau một đoạn thời gian ngắn ngủi ngọt ngào, đạo khách Trung Nguyên có việc, muốn rời khỏi Miêu trại, về Trung Nguyên. Bên đó sẽ có một đại hội võ lâm, nghe nói các thánh nữ của các môn phái cũng sẽ đến.
Đáng tiếc, thánh nữ Miêu tộc không thể rời đi. Nàng không ra khỏi trại được, đây là số mệnh của các thánh nữ qua từng thời đại.
Để phòng đạo khách Trung Nguyên thay lòng đổi dạ, thánh nữ Miêu tộc liền… Lén hạ Tình Hoa Cổ cho người tình, hay còn gọi là đồng tâm cổ.
Đây là cổ độc mà mỗi cô gái Miêu tộc đều có. Một con đực, một con cái, được nuôi dưỡng từ nhỏ trong cơ thể, sống nhờ tâm huyết của các cô gái Miêu, có thể cảm nhận được tâm tình của các cô, khi các cô rung động, đồng tâm cổ sẽ phát huy năng lực, cũng là để chủ nhân sử dụng.
Nếu cô gái Miêu gặp được chàng trai yêu thích, nếu cần sẽ đưa con đực vào cơ thể người đó.
Đạo khách không hay biết gì, rời đi.
Tiếp đó... thì không có tiếp đó nữa.
Chủ yếu là vì lần đầu quay phim ngắn kiểu này, không có kinh nghiệm, với lại bà ngoại học quay khá chậm, không có thời gian. Khương Thái Nhi còn phải về trường đi học!
Thế là, bộ phim ngắn «Thánh nữ động tâm vạn cổ phệ thân» chỉ mới đăng tải tập 1.
Tuy biết là cốt truyện, diễn xuất cũng hết sức ngô nghê, nhưng không chịu nổi nam đẹp, nữ xinh, mọi người vẫn cứ xem đến... kích động không thôi.
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, lượng fan của Lý Hưởng đã đột phá sáu vạn, quả thực vượt quá mong đợi.
Người trong thôn cũng rất hào hứng, Lý Hưởng trở thành một trong những chủ đề bàn tán trọng điểm của mọi người sau giờ trà dư tửu hậu.
Có người nói đùa, để Khương Thái Nhi gả cho Lý Hưởng luôn đi.
Lý Hưởng vội giải thích: "Chỉ là quay phim ngắn, vì cốt truyện thôi mà, mọi người đừng coi là thật. Thái Nhi còn nhỏ, vẫn đang học cấp hai đấy, đừng có nói lung tung."
Mọi người còn trông chờ Lý Hưởng sau này dẫn hàng đây, nên cũng biết chừng mực.
Ngược lại Khương Thái Nhi thì có chút vui vẻ, đứng bên cạnh lẩm bẩm: "Cũng đâu phải là không thể gả." Liếc nhìn Lý Hưởng một cái, xem anh kìa lo lắng chưa!
Lén đến bên cạnh Lý Hưởng, nói: "Anh trai, có phải anh sợ em hạ cổ cho anh không, em có học đâu, anh không cần lo nha. Haha."
Lý Hưởng khẽ búng vào trán bóng loáng của cô nàng, để nàng nghiêm túc chút.
...
Ở nơi xa hơn ngàn km, các đồng nghiệp cũ của Lý Hưởng khi thấy tài khoản của Lý Hưởng ngày một phát triển, tự nhiên cũng có không ít người ghen tị.
Ngay cả Trần Hoan Hoan, người có quan hệ khá tốt với hắn, cũng trở nên ghen tị.
Chỉ có điều, Trần Hoan Hoan ghen tị khác với người khác.
Người khác là cảm thấy Lý Hưởng rõ ràng mới đó mà fan đã nhiều như vậy, lẽ nào thật sự để hắn phất lên được à?
Có người bĩu môi: "Mới chỉ có sáu vạn fan thôi, người ta là đại V toàn có mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn fan đấy."
"Đúng vậy, trước mặt các siêu đại V, hắn Lý Hưởng vẫn chỉ là con tép riu thôi."
"Hơn nữa, có fan thì sao, hắn có kiếm ra tiền được không? Chẳng lẽ đi bán dưa muối quê nhà chắc? Haha! Kiếm được mấy đồng lẻ."
"Cái chỗ thâm sơn cùng cốc kia, ai mà tìm hắn cắm quảng cáo? Chắc chắn là không có rồi!"
"Cô gái Miêu tộc kia, chắc chắn là Miêu tộc giả rồi, mà phần lớn là bật filter thôi, chứ ngoài đời chắc chắn không xinh đẹp như thế!"
"Đúng vậy đó, sao có thể tin mấy mỹ nữ trên mạng chứ? Không khéo lại là bà cô già giả trang thôi, không chừng lại là mẹ của hắn đấy, ha ha."
Mà Trần Hoan Hoan, thì chỉ là hũ giấm chua bị đổ... thế thôi.
Trần Hoan Hoan im lặng, hóa ra hắn đã có em gái xinh đẹp như vậy rồi, trách sao không thèm để ý tới mình...
Rau xanh xào rau chân vịt, rau xanh xào bầu: Rau củ nhà trồng chất lượng quả thực rất tốt, không cho đường mà vẫn có vị ngọt thanh nhẹ.
Dưa chuột tráng trứng: Tươi mát ngon miệng, mềm mịn, ăn ngon lại đẹp mắt.
Lòng đỏ trứng bí đỏ: Lý Hưởng thái bí đỏ rất mỏng, sau đó đem hấp chín rồi nghiền nát lòng đỏ trứng muối lên trên, bỏ vào chảo dầu chiên, vị thơm ngọt của bí đỏ được vị mặn thơm của lòng đỏ trứng bao phủ đều, một lát đã chiên đến vàng ruộm, hình thức vô cùng bắt mắt, khiến người ta chảy nước miếng.
Trứng muối cũng là trứng vịt xanh tự nhà muối, chỉ có điều nhà không còn nhiều, đợi hôm nào rảnh, Lý Hưởng lại phụ bà ngoại muối thêm mấy hũ.
Chiên xong lòng đỏ trứng bí đỏ vớt ra để ráo dầu, Lý Hưởng dùng đũa gắp một miếng, thổi thổi rồi đưa đến miệng Khương Thái Nhi.
"Ưm~ ngon quá, giòn tan, ngoài giòn trong mềm, mặn mặn ngọt ngọt, anh Lý Hưởng lợi hại thật đó!"
Không bỏ đường mà vẫn ngọt là nhờ bí đỏ, Khương Thái Nhi ăn mà suýt cắn vào cả lưỡi nhỏ thơm tho.
Món này, ngoài món canh sườn hầm Tuyết Quần Bạch Ngọc Tôn ra, là món Khương Thái Nhi thích nhất.
Tổng cộng tám món, có cả món mặn và món chay, cân đối dinh dưỡng, món nào cũng đủ sắc hương vị.
Thực ra, cách chế biến của Lý Hưởng không thuần túy là món Tứ Xuyên, vì hồi đại học và đi làm hắn đều ở khu Giang Nam, chịu ảnh hưởng chút ít, nên các món tuy là pha trộn nhưng ăn lại rất ngon.
Bà ngoại lớn tuổi rồi, ăn thanh đạm một chút thì tốt. Còn Khương Thái Nhi thì không kén ăn, là một cô bé rất dễ nuôi.
Hơn nữa, thỉnh thoảng ăn chút đồ ăn khác với đặc sản địa phương, đổi vị cũng rất hay. Người ta đi du lịch còn muốn thưởng thức món ăn bản xứ mà.
"Một nhà ba người" ngồi ăn cơm trong lương đình ở hậu viện, đầy một bàn lớn, vui vẻ hòa thuận.
Ăn được một nửa, Lý Hưởng bỗng vỗ đùi, nói: "Thiếu mua một thứ."
"Thiếu cái gì?" Khương Thái Nhi nghi ngờ hỏi, bỗng nhiên khẽ "À" một tiếng rồi kêu lên: "Thiếu rượu!"
Đồ ăn thịnh soạn như vậy, anh Lý Hưởng không uống chút rượu thì có vẻ thiếu thiếu gì đó, ha ha.
Khương Thái Nhi nói: "Hay là để em về nhà lấy chút nhé, ba em vẫn còn mấy hũ rượu ngon cất đó."
Lý Hưởng vội xua tay, như vậy sao được. Mình còn không cho chú Khương mua rượu nữa là, sao có thể đi trộm rượu của người ta được? Với tính của Khương Thái Nhi, chắc chắn sẽ về nhà lấy luôn cho mà xem.
Hắn nói không phải rượu, mà là đồ uống cho con gái.
Ở thành phố lớn mời khách ăn cơm, các cô gái còn phải có nước ép, trà sữa đủ cả, ở nông thôn điều kiện vẫn còn thiếu thốn.
Thế là hắn áy náy nói: "Sáng nay đi chợ tạm ở rừng cây nhỏ mua đồ ăn, quên mua đồ uống cho em."
Khương Thái Nhi nháy mắt: "Em không uống mấy thứ đó, dễ béo lắm!"
Trong lòng thì nghĩ, anh Lý Hưởng chiều mình quá đi, rõ ràng còn nhớ mua đồ uống cho mình.
...
Mấy ngày tiếp theo, Lý Hưởng và Khương Thái Nhi còn quay cả nội dung kịch bản "phim ngắn". Vì có lúc cả hai cùng xuất hiện trong hình, nên bà ngoại cũng tham gia vào đội ngũ quay phim.
Chỉ là bà ngoại không biết quay, Khương Thái Nhi nhận luôn việc lớn việc nhỏ chỉ dạy, nên cái phim ngắn này quay mất mấy ngày mới xong. Sản phẩm tạo ra chỉ được vài đồng tiền cơm.
Địa điểm chủ yếu được chọn ở hậu viện nhà Lý Hưởng. Bởi vì hậu viện đã được hắn cải tạo thành không gian đậm chất cổ xưa, lại cạnh ngay hậu sơn xanh um tươi tốt, không nhìn ra chút dấu vết hiện đại nào.
Lý Hưởng sắm vai một đạo khách Trung Nguyên cao lớn sau lưng, mặc y phục cũ nát, lấy quần áo cũ ở nhà vá lại, đội thêm chiếc nón rộng vành làm bằng tre, phải công nhận, dưới sự trang điểm tỉ mỉ của Khương Thái Nhi, đạo khách này y theo tạo hình, hiệp khí lẫm liệt, phong cách rất giống Hoàng Hà đại hiệp của thầy Huệ.
Đẹp trai thì quả thật rất đẹp trai! Đẹp hơn hẳn mấy bộ Hán phục nam bán ngoài thị trường, vừa nhìn đã thấy dương cương. Mấy bộ Hán phục nam kia ít nhiều có chút điệu đà, lại quá mức lòe loẹt, không đủ chân thật.
Khương Thái Nhi thì đóng vai một thánh nữ Miêu tộc, hai người vừa gặp đã yêu, chìm vào bể tình.
Sau một đoạn thời gian ngắn ngủi ngọt ngào, đạo khách Trung Nguyên có việc, muốn rời khỏi Miêu trại, về Trung Nguyên. Bên đó sẽ có một đại hội võ lâm, nghe nói các thánh nữ của các môn phái cũng sẽ đến.
Đáng tiếc, thánh nữ Miêu tộc không thể rời đi. Nàng không ra khỏi trại được, đây là số mệnh của các thánh nữ qua từng thời đại.
Để phòng đạo khách Trung Nguyên thay lòng đổi dạ, thánh nữ Miêu tộc liền… Lén hạ Tình Hoa Cổ cho người tình, hay còn gọi là đồng tâm cổ.
Đây là cổ độc mà mỗi cô gái Miêu tộc đều có. Một con đực, một con cái, được nuôi dưỡng từ nhỏ trong cơ thể, sống nhờ tâm huyết của các cô gái Miêu, có thể cảm nhận được tâm tình của các cô, khi các cô rung động, đồng tâm cổ sẽ phát huy năng lực, cũng là để chủ nhân sử dụng.
Nếu cô gái Miêu gặp được chàng trai yêu thích, nếu cần sẽ đưa con đực vào cơ thể người đó.
Đạo khách không hay biết gì, rời đi.
Tiếp đó... thì không có tiếp đó nữa.
Chủ yếu là vì lần đầu quay phim ngắn kiểu này, không có kinh nghiệm, với lại bà ngoại học quay khá chậm, không có thời gian. Khương Thái Nhi còn phải về trường đi học!
Thế là, bộ phim ngắn «Thánh nữ động tâm vạn cổ phệ thân» chỉ mới đăng tải tập 1.
Tuy biết là cốt truyện, diễn xuất cũng hết sức ngô nghê, nhưng không chịu nổi nam đẹp, nữ xinh, mọi người vẫn cứ xem đến... kích động không thôi.
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, lượng fan của Lý Hưởng đã đột phá sáu vạn, quả thực vượt quá mong đợi.
Người trong thôn cũng rất hào hứng, Lý Hưởng trở thành một trong những chủ đề bàn tán trọng điểm của mọi người sau giờ trà dư tửu hậu.
Có người nói đùa, để Khương Thái Nhi gả cho Lý Hưởng luôn đi.
Lý Hưởng vội giải thích: "Chỉ là quay phim ngắn, vì cốt truyện thôi mà, mọi người đừng coi là thật. Thái Nhi còn nhỏ, vẫn đang học cấp hai đấy, đừng có nói lung tung."
Mọi người còn trông chờ Lý Hưởng sau này dẫn hàng đây, nên cũng biết chừng mực.
Ngược lại Khương Thái Nhi thì có chút vui vẻ, đứng bên cạnh lẩm bẩm: "Cũng đâu phải là không thể gả." Liếc nhìn Lý Hưởng một cái, xem anh kìa lo lắng chưa!
Lén đến bên cạnh Lý Hưởng, nói: "Anh trai, có phải anh sợ em hạ cổ cho anh không, em có học đâu, anh không cần lo nha. Haha."
Lý Hưởng khẽ búng vào trán bóng loáng của cô nàng, để nàng nghiêm túc chút.
...
Ở nơi xa hơn ngàn km, các đồng nghiệp cũ của Lý Hưởng khi thấy tài khoản của Lý Hưởng ngày một phát triển, tự nhiên cũng có không ít người ghen tị.
Ngay cả Trần Hoan Hoan, người có quan hệ khá tốt với hắn, cũng trở nên ghen tị.
Chỉ có điều, Trần Hoan Hoan ghen tị khác với người khác.
Người khác là cảm thấy Lý Hưởng rõ ràng mới đó mà fan đã nhiều như vậy, lẽ nào thật sự để hắn phất lên được à?
Có người bĩu môi: "Mới chỉ có sáu vạn fan thôi, người ta là đại V toàn có mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn fan đấy."
"Đúng vậy, trước mặt các siêu đại V, hắn Lý Hưởng vẫn chỉ là con tép riu thôi."
"Hơn nữa, có fan thì sao, hắn có kiếm ra tiền được không? Chẳng lẽ đi bán dưa muối quê nhà chắc? Haha! Kiếm được mấy đồng lẻ."
"Cái chỗ thâm sơn cùng cốc kia, ai mà tìm hắn cắm quảng cáo? Chắc chắn là không có rồi!"
"Cô gái Miêu tộc kia, chắc chắn là Miêu tộc giả rồi, mà phần lớn là bật filter thôi, chứ ngoài đời chắc chắn không xinh đẹp như thế!"
"Đúng vậy đó, sao có thể tin mấy mỹ nữ trên mạng chứ? Không khéo lại là bà cô già giả trang thôi, không chừng lại là mẹ của hắn đấy, ha ha."
Mà Trần Hoan Hoan, thì chỉ là hũ giấm chua bị đổ... thế thôi.
Trần Hoan Hoan im lặng, hóa ra hắn đã có em gái xinh đẹp như vậy rồi, trách sao không thèm để ý tới mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận