Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 800: Ai ngáng chân ta?

Biết tin tức phụ nhi muốn hòa li, Tống Hầu gia lập tức phun ra một ngụm máu.

 

Vận số năm nay không tốt!

Hơn nữa, người ta không chỉ muốn hòa li mà còn muốn đưa tôn nữ của hắn ta đi!

Đây chính là huyết mạch của nhà hắn ta, chưa từng nghe thấy chuyện con cái bị nữ tử hòa li đưa đi bao giờ! Nhưng Trịnh gia nói rất chính xác, nói Hầu phủ ngay cả đích trưởng nữ có sáu ngón chân cũng không muốn giữ lại thì sao có thể xem trọng tôn nữ không có nương được?

Lời này khiến Tống Hầu gia và Lam thị hộc ra ba đấu máu, hận không thể cắt cổ cho xong.

 

Hầu phủ bị kiện tụng, Tống Tuân nghe được lời đồn đãi bên ngoài thì tâm trạng rất phức tạp.

 

Hắn còn muốn thi cử để tìm lại công bằng cho muội muội, kết quả là...

Bọn họ mới tới kinh thành được bao lâu chứ? Ngay cả Hầu phủ cũng phải chịu thiệt.

 

Tuy rằng vui mừng nhưng Tống Tuân cũng hơi bi thương.

Làm ca ca mà không có năng lực bảo vệ muội muội, còn để một mình muội muội tự đấu tranh anh dũng thì thật sự hơi vô dụng.

 

Sau khi từ Trung Quốc Công phủ trở về, Tống Anh thấy Tống Tuân vùi đầu đọc sách, dáng vẻ như thể muốn gặm thủng quyển sách trước mặt.

 

Được rồi, nhìn là biết đã bị đả kích.

 

Nhưng cuộc sống mà, phải hơi kí.ch thíc.h một chút mới được.



Đêm khuya, toàn bộ kinh thành đều tĩnh lặng.

 

Bên trong phủ Võ Thần Vương cũng hoàn toàn yên ắng.

 

Không có ai nhìn thấy trong viện tử đột nhiên xuất hiện hai người, quần áo trên người họ cũng không giống người phàm.

 

"Chuyện này, chuyện này không đúng mà? Dựa theo tính toán của Thiên Cơ Cung, bây giờ Thương Vi thần quân phải đính hôn với tiểu thư Cố thị mới đúng chứ... Sao lại nhảy ra một Tống thị?"

"Dưới phàm giới có chút biến số cũng là điều bình thường, chỉ cần quay về con đường ban đầu là được." Sắc mặt của người còn lại vẫn khá điềm tĩnh, người đó phất tay một cái, một luồng sáng bay vào trong phòng, "Ngươi về Thiên Cơ Cung sửa mệnh bàn trước, ta ở đây đợi lệnh."

Nói xong, bóng dáng của hai vị tiên đều biến mất.

 

Hoắc Triệu Uyên đang ngủ say, đột nhiên mơ thấy một giấc mộng.

Trong mộng lại xuất hiện một cô nương mười lăm, mười sáu tuổi chưa từng gặp bao giờ.

Nếu chỉ như thế thì cũng thôi đi, nhưng hắn lại còn bái thiên địa với nàng ấy?!

Nhìn tân nương tử đội mũ phượng, khoác khăn quàng vai trước mắt, Hoắc Triệu Uyên luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

 

"Tướng công?" Đột nhiên, cô nương kia khẽ gọi một tiếng.

Hoắc Triệu Uyên cau mày, trong đầu bất chợt nghĩ đến dáng vẻ đắc ý sau khi tính kế thành công của Tống Anh, hắn lập tức bừng tỉnh.

 

Vừa mở mắt ra, xung quanh vẫn là cảnh tượng quen thuộc.

 

Tuy cảnh tượng trong đầu vừa nãy chỉ là một giấc mộng nhưng giấc mộng này thật sự quá khó hiểu.

 

"Quả thực không dễ xây dựng cảnh tượng trong giấc mộng của Thương Vi thần quân.

Không đúng, cảnh tượng trong giấc mộng sao có thể biến mất? Thế nhưng... đã là giấc mộng thành hôn thì việc gọi là tướng công có vấn đề gì chứ?" Tiên giả ẩn thân bên cạnh cảm thấy hơi khó hiểu.

 

Nếu đã tỉnh mộng thì muốn vào lại cũng khó.

Huống hồ, đối phương còn là Thương Vi thần quân.

Nếu sinh ra lòng cảnh giác thì chuyện đi vào giấc mộng của hắn càng là điều viển vông.

 

Như vậy thì chỉ có thể tạo ra một cơ hội khác thôi.



Sáng sớm hôm sau, sau khi hạ triều, Hoắc Triệu Uyên đi tới cửa cung.

 

Người đang đi đằng trước chính là Trung Quốc Công, Hoắc Triệu Uyên cũng không để ý lắm, vẫn tiếp tục đi phía sau.

Đột nhiên, chân của Trung Quốc Công mềm nhũn, vậy mà lại ngã xuống đất, đầu cũng trùng hợp đập vào tường đá bên cạnh.

 

"Xítttt ——" Trung Quốc Công che trán, nếu không phải bản thân là quan văn thì lúc này ông thật sự muốn mở miệng chửi thề, "Ai ngáng chân ta?!"

Hoắc Triệu Uyên tận mắt nhìn thấy hai chân của Trung Quốc Công vướng vào nhau nên ông mới bị ngã.

Thấy xung quanh lập tức có người tiến đến đỡ ông dậy, hắn chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức rời đi.

 

"Mau mời ngự y..." Mấy quan viên đằng sau vô cùng hoảng sợ.

 

"Mời ngự y cái gì? Ta còn sợ mất mặt đấy.

Thôi đi, nếu bị truyền tới tai Hoàng thượng thì ta có còn mặt mũi nữa hay không hả?" Đưa tay lau đi vết máu, Trung Quốc Công lập tức đứng dậy từ dưới đất.

 

Chuyện này có gì to tát đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận