Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 633: Khinh thường

Tống Anh cũng không tức giận, hơn nữa còn cảm thấy thật ra suy nghĩ này của Tống Lão Căn không hề sai.

 

Đối phương cho một sọt gạo hay một hạt cơm, bất kể cho bao nhiêu thì đều là cho, không thể bởi vì cho ít mà cảm thấy người ta không đủ chân thành, không đủ tốt bụng.

 

"Ngươi nói xem, nếu ngươi đối đầu với người ta thì nhà chúng ta có làm chủ cho ngươi không? Hay là trơ mắt nhìn?" Tống Lão Căn nói tiếp.

 

Tuy hỏi Tống Anh câu này nhưng trên thực tế, trong lòng Tống Lão Căn đã có câu trả lời.

 

Nếu thật sự muốn đối đầu, cho dù ông có liều bộ xương già này thì cũng phải bảo vệ nha đầu chết tiệt này.

 

Thậm chí, bởi vì lúc trước ông không biết Tống Anh bị đưa về để ngược đãi nên mới để bọn họ đưa nàng đi, nếu biết trước thì cho dù có li.ếm mặt cầu xin, ông cũng không thể để hầu phủ làm hại nha đầu này.

 

Không phải ông lương thiện mà thân là con người, thân là trưởng bối, đó là chuyện nên làm.

 

Nhưng tiền đề của chuyện này chính là... chỉ một mình bộ xương già của ông thôi chứ không phải toàn bộ tính mạng của cả chi nhà mình.

 

"Người trơ mắt nhìn cũng được, ta sẽ không trách người mà?" Tống Anh nhướng mày, "Sống mệt mỏi như vậy làm gì? Hơn nữa, người tính như vậy là không đúng!"

"Lúc trước người đi tìm nơi nương tựa, đúng là đã có chỗ đặt chân tạm thời, nhưng thật ra ân tình mà hầu phủ cho cũng không lớn.

Người giúp bọn họ nuôi con mười lăm năm, sau đó còn để đứa nhỏ này giúp nhà hắn giải quyết một phiền phức lớn, như vậy đã đủ rồi! Hầu phủ ngàn không nên, vạn không nên chặt ngón chân của ta, còn muốn lấy mạng ta." Tống Anh nói.

 

Sao có thể luôn muốn bản thân nợ người khác chứ?

Nợ cái rắm!

"A gia, ta thấy người đang mang tư tưởng của hạ nhân đấy!"

"Lúc trước khi người đi tìm nơi nương tựa, bởi vì có quan hệ họ hàng nên hầu phủ không tiện đuổi người đi, tùy tiện sắp xếp mọi người đến một thôn trang.

Những ngày ấy, trên dưới cả nhà chắc chắn đã làm việc trong thấp thỏm đúng không? Không chừng còn vất vả hơn ở nhà mình! Những gì mà mọi người ăn uống đều do hai tay của mọi người làm ra! Cho dù hầu phủ không ra mặt, chỉ cần mọi người chịu khổ chịu cực thì có tới cổng thành làm việc cũng không đến mức bị đói chết, không chừng còn kiếm được nhiều hơn ở thôn trang kia nhiều! Chẳng lẽ không phải sao?" Tống Anh tiếp tục phân tích.

 

"Còn về 100 lượng bạc kia... mà người hay cảm tạ... Chính là ta, chính là ta lì lợm lấy được từ tay người quản sự đến đón ta đi!"

"Người không biết đâu, sau khi ta lấy được 100 lượng này, lúc quay về còn bị người nhà đó biết.

Người của hầu phủ còn chê ta lo cho người ngoài, thấy tiền mà sáng mắt!"

"Người nhà đó chính là có bệnh!"

"Nương ta đã nuôi nhi nữ của người khác mười mấy năm, hắn đón về lại muốn bán cho Vương gia kia, đưa 100 lượng là nhiều sao?!" Tống Anh tức giận thay nguyên chủ.

 

Nguyên chủ ở thôn Hạnh Hoa, cho dù có vất vả thì cũng được lớn lên trong tình yêu thương của cha nương, ngay cả mấy người Đại Diêu thị và Tiêu thị cũng chưa từng tỏ thái độ gì với nguyên chủ!

Sau khi tới nhà bọn họ, chỉ vì mấy câu nói mà tiểu cô nương được toàn thôn yêu thích đã bị tặng cho người khác.

 

"Nhà bọn họ đúng là rất biết cách làm ăn, sung sướng một phen sinh ra một đứa con, ngay cả nuôi cũng không phải nuôi, còn có thể cướp về đưa đi liên hôn! Chuyện tốt đều cho bọn họ chiếm, bây giờ người còn phải ghi nhớ ân tình của nhà bọn họ ư? Ta thấy người thật sự ngu ngốc!" Tống Anh cười nhạo một tiếng.

 

"..." Tống Lão Căn nheo mắt.

 

Đang nói cái gì vậy?

"Ngươi, ngươi là một tiểu nha đầu mà ăn nói bậy bạ gì đấy? Nhỏ giọng chút, để người khác nghe thấy thì phải làm sao!?" Lão gia tử cũng không nhịn được mà bịt tai lại.

 

Đây là lời mà nữ hài tử các nhà khác cũng nói sao?!

"Thôi, ta cũng lười nói với người, bản thân người tự tỉnh táo lại đi.

Người chính là thúc thúc họ hàng xa của Hầu gia, ngay cả chút cốt khí này cũng không có thì đừng trách người khác khinh thường người!" Tống Anh nói xong thì phất tay, hầm hừ quay về phòng.

 

Nàng còn dám tức giận sao? Lão gia tử cảm thấy nha đầu này muốn tạo phản đến nơi rồi! 

Bạn cần đăng nhập để bình luận