Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 654: Nảy nở

Tống Anh thở hắt ra.

Vì sao đột nhiên lại cảm thấy bản thân mình hơi lợi hại thế nhỉ? Lại cứ cảm thấy...

Tống Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy đứa nhỏ Tống Đạt ở trong sân bắt đầu vung quyền, đá chân, cái đầu nhỏ... giống như... con sâu con kiến.

Ờm...

Vì sao lại là con sâu con kiến? Đó là đệ đệ và nhi tử thân ái của nàng mà?!

Tống Anh thở dài, có lẽ nàng bị bệnh rồi, cùng loại với... tâm thần phân liệt. Nhưng nàng lại cảm thấy phân liệt cũng không phải chuyện gì xấu.

Tống Anh mặc quần áo xong thì đi ra ngoài.

"Nhị tỷ, ngươi khỏe hơn chưa?"

"Nương, người ngủ một giấc hơi lâu đấy. Có phải quá mệt mỏi rồi không?"

Hoắc Lâm và Tống Đạt hỏi cùng một lúc.

Tống Anh đảo mắt nhìn bọn chúng, trong lòng ấm áp nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm nhàn nhạt: "Khá tốt.  Chẳng qua là chịu chút kí.ch th.ích, tâm trạng thay đổi thôi."

Hoắc Lâm nhìn Tống Anh, trái tim run rẩy.  

Không biết vì sao bây giờ nó cứ cảm thấy hơi thở không được phép tới gần và cực kỳ gần gũi trên người nương nó càng rõ rệt hơn.

"Nhìn ta làm gì? Tiếp tục tập luyện đi?" Tống Anh cau mày, nói.

Nàng vừa dứt lời, mấy đứa nhỏ lập tức ngoan ngoãn như mèo con. 

Tống Anh liếm liếm môi, khóe miệng cong lên: "Ngoan."

"..." Hoắc Lâm.

Tống Anh hơi đói, đi vơ vét cơm sáng. . Tống Đạt lén lút nói: "Có phải nương ngươi điên rồi không? Vì sao ta lại cảm thấy ánh mắt của nàng giống như có thể ăn thịt người vậy?"

"Nương ngươi mới điên rồi đấy!" Hoắc Lâm hừ một tiếng, "Nương ta như vậy gọi là khí thế. Ngươi không hiểu được đâu."

"Đúng là ta không hiểu. Nhưng mà Nhị tỷ chỉ ngủ một đêm thôi, vì sao ta lại thấy sợ nàng hơn trước?"

"Ta còn sợ hơn đấy." Hoắc Lâm bĩu môi.

"Ta cảm thấy... hình như Nhị tỷ đẹp hơn một chút xíu." Tống Võ nói.

"Vô nghĩa! Nương ta đương nhiên là đẹp rồi, mỗi ngày đều đẹp hơn ngày hôm trước!" Hoắc Lâm tiếp lời.

"..." Tống Võ rầu rĩ thu hồi lời mình nói.

Chỉ là hắn cảm thấy, đúng là ngày hôm qua Nhị tỷ tỷ cũng đẹp, nhưng hôm nay... giống như đột nhiên nảy nở vậy, rõ ràng khuôn mặt cũng y hệt như ngày hôm qua nhưng lại trông xinh đẹp rực rỡ hơn rất nhiều.

"Nhị Nha, hôm nay ngươi thoa loại phấn gì vậy? Trên người thơm quá, khuôn mặt... dường như cũng trưởng thành hơn." Tiểu Diêu thị tinh ý, lúc nhìn thấy Tống Anh còn nói thầm một câu, "Cũng phải, bây giờ đã mười chín rồi, không còn nét bầu bĩnh của trẻ con nữa." 

Tống Anh sờ mặt.

Tiểu Diêu thị còn đưa tay vuốt má nàng: "Chậc, trước đây không nhìn ra Nhị Nha nhà ta cũng là đại mỹ nhân đấy."

"..." Tống Anh ngây người.

Tống Anh tìm một cái gương để soi.

Soi không rõ lắm, nhưng mà... không có gì khác biệt hết mà?!

Không phải hôm qua cũng như vậy sao?

Ngoại trừ Tiểu Diêu thị, mấy người Đại Diêu thị đều không nhận ra Tống Anh có gì khác biệt, cùng lắm là cảm thấy sau khi ngủ một giấc thì trông có tinh thần hơn nhiều mà thôi.

Tống Anh cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ là cuối năm nên mấy đứa nhỏ trong nhà không cần lên trấn, đều ở trong thôn.  

Tống Anh thích căn nhà lớn của mình hơn nên lập tức dọn về.

Có điều, sau khi tới nhà của mình, Tống Anh vào không gian một chuyến, sau đó...

Cảm thấy kinh hãi.

Bởi vì...

Đã thay đổi.

Phóng mắt nhìn ra xa, nàng thật sự không nhìn thấy được ranh giới.

Trước đây chỉ khoảng một nghìn mẫu, bên trong gieo trồng rất nhiều lúa. Lúc nàng ở trên trấn, nàng phải mất rất lâu mới thu hoạch hết số lúa đó, mệt muốn chết. Thế mà bây giờ nàng cũng không rõ diện tích của không gian là bao nhiêu mẫu, nếu lại trồng lúa thì nàng thật sự không thu hoạch nổi.

Ngoài ra, điều quỷ dị hơn chính là bầu trời mờ mịt sương mù trước đây lại có thêm một vòng tròn... không được tròn trịa lắm, có màu trắng bạc giống như... mặt trăng? 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận