Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 794: Chỉ đơn thuần quý mến ngươi

Nhắc tới sức khỏe của mình, Cố Minh Bảo lập tức trở nên ủ rũ như cà tím dính sương.

 

Tống Anh lại cười cười: "Ngươi có biết những thứ trồng ở thôn trang của ta được tưới bằng cái gì không?"

"Nước suối trên núi?" Cố Minh Bảo nói.

 

"Đúng vậy.

Hầu hết được tưới bằng nước suối trên núi, nhưng mứt đào tặng cho ngươi hôm trước và cả số đào mang tới đây hôm nay thì khác.

Ngoại trừ nước suối trên núi, chúng còn được tưới bằng nước nấu từ nhân sâm núi và... rất nhiều thứ khác.

Chính vì vậy, hương vị của loại đào này mới có thể thơm ngon như vậy.

Ngươi thường xuyên ăn nó sẽ có lợi cho cơ thể.

Tuy chưa chắc có thể trị khỏi hẳn bệnh cũ lâu năm của ngươi, nhưng nhất định sẽ giúp ngươi không còn thở gấp và ho khan, cũng như bớt đổ bệnh." Tống Anh nói thêm.

 

"Nước nấu từ nhân sâm núi?! Tống tỷ tỷ, ngươi quá xa xỉ rồi đó!" Cố Minh Bảo đột nhiên cảm thấy thứ mà mình ăn trước đó không phải đào mà là bạc.

 

Tống Anh chỉ nói bậy nói bạ.

 

Ăn nhiều đồ ăn của nàng chắc hẳn có thể giúp cơ thể con người khỏe mạnh hơn, nhưng nếu chỉ dùng trong thời gian ngắn thì chắc chắn không thể nào trị khỏi bách bệnh được.

Dù sao thì chúng cũng đâu phải thuốc tiên.

 

Tuy nhiên, chắc hẳn tình trạng của Cố Minh Bảo nghiêm trọng từ tận gốc rễ.

 

Nếu thường xuyên ăn thứ được tưới bằng linh thủy thì nhất định sẽ không đến mức chết trẻ.

 

Vậy nên, đương nhiên phải ca ngợi quả đào này thần thông quảng đại một chút mới có thể khiến nàng ấy ngoan ngoãn ăn chúng.

 

"Không phải ta với ngươi vừa gặp mà như đã quen từ lâu sao? Ngoại trừ ngươi và ca ca nhà ta thì chưa từng có ai được hưởng đãi ngộ xa xỉ như vậy đâu." Tống Anh cong môi cười.

 

"Ngươi từng nói đồ trong thôn trang của ngươi đều dành cho... dã thú ở Vạn Linh Viên ăn..." Cố Minh Bảo phản bác.

 

Tống Anh sửng sốt: "Bọn chúng cũng xem như là người nhà ta, cho bọn chúng ăn là lẽ đương nhiên, nhưng ngươi thì khác.

Hai ta không thân không thích, ta chỉ đơn thuần quý mến ngươi."

"..." Mặt Cố Minh Bảo đỏ ửng.

 

Tiếc rằng Tống Anh không phải là nam tử, nếu không thì... có lẽ nàng ấy thật sự sẽ muốn gả cho Tống Anh.

 

Lời này của Tống Anh không phải lời ngon tiếng ngọt mà hoàn toàn là thật lòng thật dạ.

 

Cố Minh Bảo xinh đẹp, lương thiện, lại không ngu ngốc, cho dù có thông minh thì cũng sẽ không lợi dụng người khác, là người hiểu lý lẽ, khi cười trông rất đáng yêu.

Trong số những con người mà nàng từng gặp thì vị này quả thực là người dễ mến nhất.

 

Đương nhiên, nàng cũng không gặp được nhiều cô nương lắm.

 

Trước đây lúc ở Lục gia đã gặp được thiên kim Lục gia, vị kia cũng là người không tệ.

 

Nhưng nếu thật sự so sánh với nhau thì lòng dạ và dũng khí đều chẳng bằng Cố Minh Bảo.

 

"May mà Tống tỷ tỷ không phải là nam tử, lời này cũng có thể nói ra được." Sau khi thẹn thùng, Cố Minh Bảo trở nên rất vui vẻ.

 

Nói xong thì chuẩn bị cùng Tống Anh đi ra ngoài.

 

Ngoài cổng, Tống Hoan dẫn theo Hoàng Diện cũng đã tới.

 

Hoàng Diện vừa nhìn thấy tòa nhà lớn đầy khí thế này thì lập tức tỏ ra sợ hãi, thấp thỏm: "Nhị muội, đây là nơi nào vậy? Trông thật đáng sợ!"

"Đại tỷ không phải sợ.

Nơi này là Trung Quốc Công phủ, Trung Quốc Công này... được Hoàng thượng tôn trọng hơn cả phụ thân chúng ta, từng là đế sư, Hoàng thượng tin tưởng ông ấy nhất.

Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông ấy, nhưng với thân phận của tỷ thì chắc hẳn cũng không gặp được ông ấy đâu.

Lát nữa chúng ta chỉ đến gặp các vị phu nhân mà thôi... Nhưng mà Đại tỷ đừng quên ở đây không được nói chuyện lung tung, tỷ nhất định phải làm theo lời ta dạy.

Nếu không, lỡ như khiến những quý phu nhân đó tức giận thì tỷ không thể sống nổi ở kinh thành nữa đâu." Tống Hoan nói.

 

Hoàng Diện âm thầm khinh bỉ trong lòng nhưng bề ngoài lại vội vàng gật đầu: "Được, được!"

Tống Hoan thấy bà ấy sợ hãi như vậy thì cảm thấy rất mỹ mãn.



Tống Hoan dẫn Hoàng Diện thản nhiên đi vào.

 

Hiện giờ, bên trong phủ Trung Quốc Công đã rất náo nhiệt, các tiểu cô nương còn nhỏ tuổi thì tự qua lại nói chuyện phiếm hoặc chơi trò ném thẻ vào bình với nhau, lão thái thái hơi lớn tuổi một chút thì kể nhau nghe về con cái và chuyện trong nhà, tiểu tức phụ nhi như Tống Hoan đương nhiên cũng sẽ có một chỗ, nói nói cười cười với bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận