Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 623: Hắn ta thiếu tiền mà

Bởi vì ông ta không biết rõ chi phí để làm xà phòng này nên... chỉ có thể tính toán đại khái như vậy.

 

Tiết Nhị công tử vô cùng ngạc nhiên, sau đó thì cau mày, trong lòng phẫn nộ.

 

Có phải những chưởng quầy dưới trướng hắn ta đều hố hắn ta không? Trước đây, lúc Thúy Nhan Trai báo cáo sổ sách, lợi nhuận một năm cũng mới có 10000 lượng!

Những cửa hàng khác càng không cần phải nói, thậm chí còn có cửa hàng chỉ có lợi nhuận từ 4000 đến 5000 lượng bạc một năm!

Hắn ta đã đầu tư vào những cửa hàng đó hết bao nhiêu?

Cửa hàng đều nằm ở vị trí tốt nhất, nhân lực cũng cấp đủ.

Nghe nói hàng năm đều nghiên cứu ra sản phẩm mới, bán đủ loại hàng hóa, kiểu dáng gì cũng có.

Sao kết quả còn không kiếm được nhiều tiền bằng một cửa hàng chỉ bán xà phòng?!

"Nhị công tử chớ có tức giận, đây là chuyện bình thường." Tiên sinh phòng thu chi lập tức bổ sung, "Xà phòng này dùng tốt, giá cả lại không đắt nên được bá tánh ưa chuộng.

Đã vậy, toàn bộ huyện Lễ chỉ có mình nhà nàng biết làm thứ này.

Thậm chí, ngoại trừ Tiên Sắc Phường ở thành Dung thì toàn bộ thiên hạ đều không tìm thấy được cửa hàng nào giống như vậy, đương nhiên cũng không ai có thể thay thế được..."

"Người nên biết hiện giờ xà phòng này được xem là đồ vật thiết yếu hàng ngày của bá tánh, vậy mà lại bị một mình nàng độc quyền.

Chỉ kiếm được bấy nhiêu là vẫn còn ít đấy... Nếu, nếu tiểu nhân đoán đúng thì chỉ cần cô nương này tích góp thêm chút tiền bạc, không quá mấy năm nữa sẽ có thể mở cửa hàng giống như thế này khắp thiên hạ.

Đến lúc đó... quý tộc như người cũng chưa chắc có nhiều tiền hơn nàng ấy." Tiên sinh phòng thu chi nói tiếp.

 

Tiết Nhị công tử muốn bùng nổ.

 

"Tại sao chưởng quầy dưới trướng của ta không bán thứ hốt bạc như vậy?!" Thật sự muốn lừa gạt hắn ta có phải không!?

Tiên sinh phòng thu chi cũng nghẹn họng: "Đây là công thức bí mật... Người của chúng ta có muốn bán cũng không bán được..."

Tiết Nhị công tử sửng sốt, nghĩ tới chuyện này.

 

Công thức bí mật sao? Quả thực là không có cách nào.

 

Nhưng mà...

Trong lòng hắn ta hiểu rõ rất nhiều chuyện.



Chẳng hạn như, vì sao trước đây Thúy Nhan Trai ở huyện Lễ kiếm được nhiều tiền như vậy...

Những cửa hàng khác của hắn ta một năm chỉ kiếm được một nửa lợi nhuận của Thúy Nhan Trai chính là vì Thúy Nhan Trai ỷ thế hiếp người.

Tuy hắn ta biết chuyện này nhưng lại không muốn quản.

Dù sao cũng chỉ là mấy bá tánh bình dân, có chuyện gì mà không giải quyết được?

Hơn nữa, hắn ta thiếu tiền mà?

Ở kinh thành, hắn ta thích nhất là chơi đùa với hoa khôi.

Một buổi tối uống chút rượu, nghe ca hát tốn gần trăm lượng bạc.

Thế nhưng hắn ta đường đường là Nhị công tử của Tiết gia, sao có thể không bao nổi người ta chứ?

Bao một cô nương một tháng ít nhất cũng phải tốn 1000 lượng.

Bình thường còn đi uống chút rượu, mua ít đồ vật, tiền bạc hoàn toàn không đủ tiêu.

 

Mà Vạn Linh Trai này...

Một Vạn Linh Trai đã có thể kiếm được 7000 đến 8000 lượng, còn không cần quá hao tâm tổn trí...

Thiên hạ rộng lớn như vậy, mở thêm mấy chi nhánh là đủ rồi đúng không?

Không cần nhiều, mở mười tới hai mươi cửa hàng là được rồi...

Một năm kiếm được 70000 đến 80000 lượng, thậm chí là 140000 đến 160000 lượng?

Nghĩ tới nhiều tiền như vậy, Tiết Nhị công tử nhiệt huyết sôi trào.



Nhấc chân bước vào trong.

 

Sau khi bước vào Vạn Linh Trai này, Tiết Nhị công tử nhìn lướt qua một lượt, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, chỉ là hơi đông khách, ngoài ra...

Chưởng quầy trông không tệ, bên trong còn có một tiểu nhị, vậy mà lại là một cô nương.

 

Cô nương này mặc quần áo màu hồng cánh sen thêu hoa văn màu đen, đôi mắt cực kỳ linh động, chạy tới chạy lui bên trong cửa hàng như con chim nhỏ.

 

Còn hấp dẫn hơn cả nha hoàn bên cạnh hắn ta.

 

Khóe miệng của Tiết Nhị công tử cong lên, thấy tiểu cô nương kia đi ngang qua mình thì duỗi tay ra túm chặt lấy cổ tay của đối phương.

 

"Không biết quý tính của cô nương là gì?" Tiết Nhị công tử mở miệng hỏi.



Hắc Áp Áp quay đầu nhìn hắn ta, cảm thấy hơi khó hiểu.

 

Nhưng rắn tinh và Vận Linh đều đã dặn dò nàng ấy rằng khách hàng chính là áo cơm, là cha nương, không được đắc tội.

Vì vậy, nàng ấy cong môi cười: "Ta tên là Hắc Vân Thanh, tên khác là Áp Áp.

Công tử, ngài muốn mua đồ sao? Muốn xà phòng hương gì? Hay là mỗi loại đều lấy một bánh?" 

Bạn cần đăng nhập để bình luận