Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 776: Không có thê tử

Có thể khiến Lam thị ngoan ngoãn cho người đi vào, đoán chừng là gia thế không tầm thường.

 

Cố Minh Bảo do dự một chút rồi nói: "Vừa rồi Hầu phu nhân nói ngươi tên là Tống Hà, ta còn tưởng rằng mình tìm nhầm người, may mà không nhầm."

Tiểu nha đầu này nhìn có vẻ đơn thuần và đáng yêu nhưng cũng không phải là người thiếu suy nghĩ, nói chuyện vòng vo là vì muốn hỏi xem tình hình hiện giờ của nàng thế nào.

 

Hơn nữa, nếu Tống Tuân đã bảo nàng ấy đến đây, vậy thì sợ rằng mục đích không phải là tới chơi mà là nhìn xem nàng có phải chịu ấm ức ở chỗ này hay không.

 

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tống Anh cũng trở nên thẳng thắn hơn.

 

"Vị phu nhân kia sợ ta gây chuyện nên đặt một cái tên khác cho ta, không cần để ý đến bà ấy đâu." Tống Anh cười nói.

 

"Chỉ là tên thôi mà, sao lại gây chuyện được?" Cố Minh Bảo không hiểu.

 

"Cô nương mới đến kinh thành, mấy năm trước chưa từng gặp ta nên không biết, thực ra ta chính là nhi nữ ruột của vị phu nhân kia, nhưng bà ấy không cần ta nữa.

Bây giờ sợ ta quay về gây rắc rối nên sống chết không chịu thừa nhận, còn đổi tên của ta."

Vừa nói, Tống Anh vừa lấy ra một quả đào lớn từ trong áo rồi đưa cho Cố Minh Bảo, sau đó chỉ vào cái ghế trong sân: "Ngồi đi."

"..." Cố Minh Bảo sửng sốt một chút, sau đó nhận lấy quả đào.

 

 

Sao lại có người giấu đào ở trong y phục nhỉ...

Nhưng quả đào này thơm phức, vừa lớn vừa tròn, nhìn rất ngon miệng.

 

Cố Minh Bảo ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó dùng khăn lau sạch quả đào rồi gọt vỏ, cắn thử một miếng.

 

Vừa cắn một miếng đã cảm thấy vị ngọt lan tỏa khắp đầu lưỡi, hai mắt sáng lên: "Quả đào này ngon quá, còn ngon hơn những quả mà ta từng ăn ở nhà."

"Đúng rồi, Tống tỷ tỷ, ngươi vừa mới nói mình là thiên kim của Hầu phủ sao? Chuyện này là thế nào?" Cố Minh Bảo tò mò hỏi thêm.

 

Lần đầu tiên chính thức trò chuyện với nhau thì cần phải nói về chủ đề gì đó, vậy nên không cần kiêng dè quá mức.

 

Tống Anh rất thẳng thắn, có sao nói vậy.

 

Chẳng mấy chốc, nàng đã kể hết toàn bộ câu chuyện, từ những chuyện xảy ra với nguyên chủ cho đến tình hình hiện tại.

 

Nghe xong, Cố Minh Bảo ngây người: "Sao trên đời này lại có kiểu cha nương như vậy chứ? Thật quá đáng!"

Từ nhỏ, nàng ấy đã được cha nương và tổ phụ tổ mẫu yêu thương, sau khi cha nương qua đời, cữu cữu, cữu mẫu và các biểu ca biểu tỷ cũng đối xử với nàng ấy cực kỳ tốt! 

Nàng ấy luôn cảm thấy thân nhân chính là chỗ dựa lớn nhất trên đời, chưa từng nghĩ rằng trên đời này lại có những bậc phụ mẫu vô trách nhiệm như vậy.

 

"Tống tỷ tỷ, ngươi không nên ở lại đây nữa.

Nếu ta ngỏ lời mời tỷ đến nhà ta chơi, chắc chắn Lam thị sẽ không từ chối." Cố Minh Bảo không còn gọi Lam thị là "Hầu phu nhân" nữa.

 

"Không cần, ta cố ý đến đây để gây rắc rối cho bọn họ mà, ngươi không cần lo lắng đâu." Tống Anh cười nói.

 

Cố Minh Bảo thở dài: "Chẳng trách Tống đại ca lại lo lắng cho tỷ như vậy.

Đúng rồi, trước đây ta còn hiểu lầm Tống đại ca, cảm thấy huynh ấy rất kỳ lạ, khi ra ngoài không dẫn theo thê tử mà lại dẫn theo muội muội, hôm nay biết Tống tỷ tỷ phải chịu oan ức lớn như vậy, ta đã hiểu rồi."

Chắc chắn Tống đại ca muốn đến kinh thành để đòi lại công bằng cho Tống tỷ tỷ đúng không?

"Thê tử? Ca ca ta chưa có thê tử đâu." Tống Anh vừa nói vừa cắn một miếng đào.

 

Cố Minh Bảo đã ăn hết quả đào trong tay mình từ lâu, lúc này, nàng ấy cứ nhìn chằm chằm quả đào trong tay Tống Anh.

 

Bị ánh mắt của nàng ấy làm cho ngại ngùng, Tống Anh đành lấy ra một hũ mứt đào từ trong áo: "Ta thấy sức khỏe của ngươi không tốt lắm, ăn nhiều hoa quả một lúc không ổn đâu.

Ta tặng ngươi hũ mứt đào này, ăn kèm với điểm tâm, mùi vị rất ngon."

"Sao trong áo của tỷ lại giấu được mấy thứ này? Không thấy cộm sao? Hơn nữa…" Cố Minh Bảo sửng sốt, vô thức đưa tay ra sờ thử, "Nhìn xẹp lép mà, sao lại giấu được nhiều đồ như thế..."

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận