Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 629: Bắt cóc

Hoắc đại nhân hoàn toàn không dễ dàng tha thứ cho quan viên bên dưới.

 

Bá tánh có thể làm sai nhưng người làm quan phụ mẫu thì tuyệt đối không được.

Nhất định phải làm chức quan này cho thật tốt, nếu làm không tốt thì bất cứ lúc nào cũng có thể đổi người khác.

 

Huyện lệnh thở dài: "Chuyện này chắc chắn do Hoắc Tống thị kia sai người làm! Tiểu nương tử này cũng thật sự to gan!"

"Đại nhân, người mắng để xả giận rồi thôi.

 

Đang lúc đầu sóng ngọn gió, người đừng có gây phiền phức cho người ta.

Hơn nữa, chúng ta vẫn chưa biết rõ rốt cuộc quan hệ giữa Hoắc đại nhân và tiểu nương tử này thân thiết tới mức nào, cho nên phải hành động cẩn thận.

Còn về Tiết Nhị công tử kia, hắn không phải người có chức quan, không cần để ý quá mức.

Cho dù truyền tới tai cha hắn thì làm sao? Dù sao thì người cũng không hề làm chuyện đuối lý." Sư gia khuyên nhủ.

 

"Không sai, đúng là Vạn Linh Trai kia vô tội.

Bản quan không nên vì một câu nói của hắn mà đi niêm phong cửa hàng của người ta." Huyện lệnh nói.



Sau khi Huyện lệnh quyết định xong, đương nhiên không cần phái người đi nữa.

Không chỉ như thế, ông ta còn phải cho người đi bác bỏ tin đồn.

 

Nói rõ chỉ cần Vạn Linh Trai này làm ăn đàng hoàng thì nha môn không thể nào tùy tiện xuống tay được.

 

Đương nhiên, không thể để người ta thổi phồng chuyện này.

 

Kết quả, trong ngày hôm đó có không ít người khen ngợi Huyện lệnh đại nhân này là vị quan tốt, công minh chính trực, không sợ cường quyền.

 

Trong lòng sư gia biết rõ Huyện lệnh của huyện Lễ bọn họ cũng không có đạo đức tốt đến như thế.

Theo lý thuyết, đáng ra Hoắc đại nhân sẽ không hài lòng về đại nhân nhà hắn, nhưng sở dĩ sau đó có thể chấp nhận ông ta là bởi vì tuy Huyện lệnh nhà hắn không có nhiều chủ kiến, làm người cũng hồ đồ, nhưng lại nghe lọt tai lời khuyên.

 

Nếu không dính líu tới những nhà hào môn quyền quý đó thì Huyện lệnh là một Huyện lệnh tốt.

 

...

Tiết Nhị công tử còn đang chờ người quay về báo tin vui, kết quả đợi cả một ngày lại nghe được toàn lời đồn đãi.

 

Đập vỡ không ít ấm trà mới mua và vật trang trí.

 

"Công tử, xin người bớt giận.

Huyện lệnh này không hiểu chuyện, người đừng tức giận rồi ảnh hưởng tới sức khỏe của mình." Nha hoàn tỏ vẻ tri kỷ.



"Ngươi thì hiểu cái khỉ gì! Bản công tử đã nhảy nhót ở đây bao nhiêu ngày rồi? Vậy mà vẫn chưa nhìn thấy mặt của Hoắc Tống thị kia lần nào!?" Đây là chuyện khiến hắn ta tức giận nhất.

 

Chuyện này chẳng khác nào nói với người ta rằng thậm chí Nhị công tử của Tiết gia hắn ta còn không sánh bằng một thôn phụ!

"Nếu người muốn gặp nàng ta..." Nha hoàn nghĩ nghĩ, "Chẳng phải trước đó quản gia từng nói rằng nhà nàng ta có đứa con đang đi học ở thư viện sao? Nếu chúng ta bắt cóc đứa trẻ, nàng ta còn có thể không đích thân tới đây sao?"

"Bắt cóc đứa trẻ?" Chuyện này nham hiểm cỡ nào? Còn có vẻ như hắn ta đã hoàn toàn bó tay.

 

Nhưng nghĩ như vậy lại cảm thấy có lý.

 

Phụ nhân kia thật sự vô lại, những cách thức bình thường hoàn toàn vô dụng.

 

"Ở huyện Lễ này, người đọc sách thích tới chỗ nào nhất?" Tiết Nhị công tử hỏi.

 

Thông thường, các nơi đều sẽ có khu vực riêng để tổ chức hội thơ, chẳng hạn như ở kinh thành thì có mấy vườn mai, vườn cúc, còn có đủ loại đình ngắm cảnh, hồ sen nữa.

 

Sau đó, quản gia đi tới, thành thành thật thật trả lời: "Chỗ này không giàu có như kinh thành, trong trấn quả thực cũng có một nhã uyển, bình thường người đọc sách thích tới đó nhất."

"Vậy thì tốt rồi.

Ngươi cho người bao hết chỗ đó rồi tới thư viện đón người, ngoại trừ nhi tử và đệ đệ của Hoắc Tống thị kia thì tùy tiện kéo thêm mấy người đọc sách tới, nói là luận bàn thi họa." Tiết Nhị công tử nói.

 

Không phải hắn ta cố ý trói người, chỉ là người đọc sách giao lưu với nhau mà thôi!

"Nhưng mà... đứa trẻ của nhà đó vẫn còn nhỏ, nghe nói nhi tử của Hoắc Tống thị chỉ mới sáu, bảy tuổi... Còn các đệ đệ nhà nàng thì đã lớn, mười một, mười hai tuổi rồi." Quản sự nói thêm.

 

Đứa trẻ mười một, mười hai tuổi đã là tiểu tử choai choai, hiểu chuyện, không dễ gạt.

 

Đáng tiếc là đều chưa có công danh, mời tới đây thì cũng có vẻ quá đường đột.

 

"Cứ đi làm đi.

Nói là bổn thiếu gia cảm thấy những tiểu tử đó đáng thương, cho bọn họ tới mở rộng tầm mắt." Tiết Nhị công tử nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận