Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 784: Không đảm đương nổi

Một năm bổng lộc không tính là gì, nhưng chỉ cần hắn ta bước ra khỏi cánh cổng của cung điện này thì sẽ có người biết hắn ta bị Hoàng thượng phạt vì chuyện của nữ nhi!

Mất hết thể diện!

Hoàng đế đang muốn đuổi người đi, đúng lúc Hoắc Triệu Uyên đi tới.

 

"Hắn tới cũng khéo, chuyện này ngươi còn phải cảm ơn người ta đàng hoàng." Hoàng đế nhìn Diên Bình Hầu, nói thêm.

 

Diên Bình Hầu liên tục nói phải.



Hoắc Triệu Uyên hành lễ với hoàng đế trước, sau đó Diên Bình Hầu định nói lời cảm tạ.

 

Hắn ta còn chưa kịp mở miệng thì Hoắc Triệu Uyên đã quay sang hỏi hắn ta: "Xin hỏi Tống Hầu gia định giữ thê tử ta ở lại bao lâu?"

"Hả?" Tống Hầu gia sửng sốt, "Thê tử gì?"

Hoàng đế cũng sửng sốt: "Ái khanh có thê phòng từ khi nào vậy?"

"Bẩm Hoàng thượng, thê phòng của thần... vẫn chưa được xem là thê phòng, nhưng thiết nghĩ trên danh nghĩa đúng là như vậy nên không thể giấu giếm người." Lời Hoắc Triệu Uyên giống như đánh đố, hắn nói tiếp: "Hoàng thượng cũng biết khi hạ thần còn bé từng sống ở nông thôn, cô nương kia cũng xem như là người quen cũ của thần.

 

Lúc ấy, thần đổi tên thành Hoắc Nhung nên nàng vẫn luôn cho rằng thần tên là Hoắc Nhung." 

"Trước đây, trong quá trình truyền tin tức đã xảy ra sai sót khiến người ở thành Dung cho rằng thần đã chết.

Đúng lúc đó, cô nương kia quay về thôn.

Nàng không có chỗ dựa, lại thương xót thần sau khi chết không có ai thờ cúng nên đã kết âm hôn." Hoắc Triệu Uyên nghiêm túc nói.

 

Hoàng đế nghe xong thì cảm thấy ngạc nhiên.

 

Đây chính là một chuyện lạ!

"Sau đó thì sao?" Hoàng đế cũng cảm thấy tò mò.



"Nàng lấy thân phận thê tử của thần để tiếp tục làm việc kiếm sống, cũng nhặt một đứa trẻ về nuôi để kế thừa hương khói cho thần.

Sau khi về thành Dung, thần trùng hợp biết được chuyện này nhưng trở ngại về thân phận nên vốn không muốn quấy rầy.

Bây giờ, nàng đi theo huynh trưởng vào kinh để hắn tham gia thi cử, còn nàng thì buôn bán nhỏ.

Tuy nhiên, sau khi vào hầu phủ thì không thấy nàng đi ra.

Thần thật sự không yên tâm lắm." Hoắc Triệu Uyên nói tiếp.

 

Từ đó đến nay đã trôi qua không ít ngày, hắn cảm thấy Tống Anh cũng đã xả hết cơn giận của mình rồi.

 

"Đương nhiên, sau đó thần cũng phát hiện ra rằng hóa ra Tống Anh chính là nữ nhi của Tống Hầu gia.

Bây giờ... nếu Tống Hầu gia nhớ nhung nữ nhi thì chi bằng để thần cũng đến đó ở mấy ngày, vừa có thể chăm sóc thê tử, lại vừa có thể giúp Hầu gia hàn gắn mối quan hệ phụ tử." Hoắc Triệu Uyên mặt dày nói tiếp.

 

Lúc này, Tống Hầu gia đã hoàn toàn choáng váng.



Hắn ta phát hiện, kể từ khi Tống Anh tới kinh thành thì đầu óc của hắn ta giống như chiến mã nổi điên, không thể tìm lại được chút lý trí nào.

 

"À đúng rồi, dựa theo lễ pháp thì e rằng Tống Hầu gia cũng không đảm đương nổi danh nghĩa phụ thân của Tống Anh." Hoắc Triệu Uyên lại bồi thêm một câu đâm thẳng vào tim hắn ta, "Nếu đã như thế... cho dù thần muốn gọi hắn một tiếng nhạc phụ đại nhân thì cũng không được thỏa đáng lắm."

Tống Hầu nheo mắt.

 

Hoàng đế cũng rất khiếp sợ.

 

"Thật sự không ngờ tiểu tử ngươi không hề hé răng một chữ nào mà lại làm ra chuyện lớn như thế.

 

Trước đó, trẫm còn muốn thu xếp hôn sự cho ngươi đấy.

 

E rằng bây giờ không được nữa rồi nhỉ?" Hoàng đế nói.

 

"Đa tạ ý tốt của Hoàng thượng." Hoắc Triệu Uyên nói.

 

"Có điều, tuy cô nương này có duyên với ngươi nhưng nếu nàng không phải thiên kim của Diên Bình Hầu thì xét về thân phận..." Hoàng thượng hơi do dự.

 

Nghe thấy lời này, Hoắc Triệu Uyên lập tức quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, thần vốn nên là người đã chết, nếu không phải được Hoàng thượng khai ân thì cũng sẽ không có ngày hôm nay.

Bây giờ, án oan của tộc Hoắc thị đã được sửa lại nhưng thế nhân vẫn chỉ trích Hoắc gia ta.

Thần thân ở địa vị cao nhưng lại nơm nớp lo sợ..."

"Rốt cuộc ái khanh muốn nói gì?" Hoàng đế hỏi.

"Thần là con nối dõi của Hoắc gia, để làm yên lòng dân trong thiên hạ, thần nguyện cả đời không cưới vợ, đợi trăm năm sau khi thần quay về với cát bụi thì an táng tại thôn Hạnh Hoa, lấy thân phận Hoắc Nhung hợp táng với Tống Anh là được rồi... Thần muốn nói, Tống Anh và nhi tử của nàng đều là thân thích của Hoắc Nhung, không có quan hệ gì với tộc Hoắc thị." Hoắc Triệu Uyên dõng dạc nói từng chữ một.

 

Nhờ vậy, hoàng đế đã hiểu.

 

Ý hắn là, vì để khiến người trong thiên hạ biết rằng trong lòng hắn không có oán hận nên tự nguyện để tộc Hoắc thị tuyệt hậu? Đời đời kiếp kiếp không báo mối thù này!? 

Bạn cần đăng nhập để bình luận