Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 792: Quà mừng thọ

Tống Mạt và Tống Hương không có tư cách đến dự tiệc mừng thọ của Trung Quốc Công, dòng dõi của phu gia bọn họ cũng không cao, nhưng bây giờ chỉ cần Tống Hoan nghĩ cách thì hai người bọn họ cũng sẽ được lợi như nhau.

 

Thấy "Tống Anh" nghiêm túc gật đầu đồng ý, ba người đều thở phào nhẹ nhõm.

 

"Cảm ơn Đại tỷ." Tống Hoan cố nén cảm giác không vui, đưa tay nắm lấy tay Hoàng Diện.

 

Hoàng Diện vu.ốt ve bàn tay của Tống Hoan: "Tay muội muội mềm mịn quá! Ngươi nhìn ta đi, ngày nào cũng phải làm việc, tay thô như cục đá vậy, làm đau ngươi."

Tống Hoan cũng không thấy đau, nhưng sau khi nghe thấy lời này thì lập tức rút tay mình về, cảm thấy hơi ghê tởm.

 

Ba năm không gặp, Tống Anh quả thực đã trở nên thô tục hơn trước.

 

Đã được "Tống Anh" đồng ý giúp đỡ, ba người đều lập tức rời đi, không muốn nán lại lâu hơn, cứ như viện tử này có thứ gì đó dơ bẩn vậy.

 

Chờ bọn họ đi rồi, Hoàng Diện mới trợn trắng mắt, sau đó vô cùng vui vẻ đi tìm Tống Anh: "Chủ nhân? Ta đóng kịch cũng được lắm đúng không?"

"Đổi thành tên ngốc khác thì e rằng sẽ không tin, tiếc là ngươi gặp phải bọn họ, vậy mà lại bị ngươi lừa gạt thành công." Tống Anh âm thầm chậc lưỡi, "Làm tốt lắm."

Toàn bộ hầu phủ này không có ai để ý đến nguyên chủ.

 

Bởi vì khinh thường nên hoàn toàn không hề xem trọng, trông nàng càng xấu xí, bọn họ càng tin tưởng hơn.

 

Suy nghĩ méo mó.



Nhưng chồn tinh cũng không xấu xí quá mức, chẳng qua là khí chất thật sự hơi... kỳ quái.

 

 

"Lúc nãy bọn họ nói ngươi xấu, ta còn tưởng ngươi sẽ nhào lên đánh người chứ." Tống Anh bất đắc dĩ nói.

 

Sao một chút nóng nảy cũng không có vậy?

"Tiểu yêu vốn dĩ xấu xí, ta cũng biết thân biết phận mà." Hoàng Diện cong môi cười, "Lúc tu luyện không để ý đến gương mặt này, bây giờ có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi."

Không giống Cảnh Tước kia suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện muốn có được dung mạo xinh đẹp.

 

Nhưng vốn dĩ là súc vật, nếu không phải bị chủ nhân bắt được thì bây giờ còn đang lăn lộn trong núi hoặc đã bị người ta bắt được lột da rồi, sao có thể được như bây giờ chứ? Xấu một chút, nhưng đầu óc nhanh nhạy là được rồi.

 

"Vốn dĩ chúng ta cũng nhận được thiệp mời, ta nghĩ dù sao thì chủ nhân cũng phải đi, tiện thể lừa bọn họ một vố cũng khá tốt." Chồn tinh nói.

 

Tống Anh gật đầu: "Đúng vậy."

Lần này tới kinh thành, đây là lần đầu tiên nàng kết giao với một bằng hữu là con người bình thường.

 

Bây giờ tổ phụ người ta tổ chức tiệc mừng thọ, nàng đương nhiên phải chọn một phần quà mừng thọ thật tốt.

 

Lại vào trong không gian vơ vét.

 

Nên chọn thứ hoa hòe lòe loẹt hay nên chọn thứ thực dụng đây?

Tống Anh suy nghĩ một chút, quyết định hái một trăm quả đào trên cây đào trong không gian xuống, lần lượt xếp vào trong sọt rồi phủ mấy tấm vải đỏ lên trên cùng, chính là bách đào mừng thọ.

 

Chỉ mỗi cái này thôi thì vẫn chưa được...

Tống Anh quang minh chính đại đi dạo phố, cuối cùng nhìn thấy một bức tranh chữ vẽ cảnh vườn đào sai trĩu những quả vừa tròn vừa lớn và ông Thọ, tuy tác giả không phải là nhân vật đã qua đời rất lâu nhưng cũng là người khá nổi tiếng.

Nàng quyết định mua bức tranh chữ này.

 

Như thế chắc là đã đủ rồi.

 

Chỉ một bức tranh chữ này thôi, vậy mà đã hơn 500 lượng đấy.

 

Nàng là vãn bối, lại không thân thiết lắm nên không tiện phô trương quá mức.

Hơn nữa, những quả đào của nàng mới là thứ tốt.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên Tống Hoan phái người tới đón.

 

Tống Anh để Hoàng Diện đi theo bọn họ.

 

Còn nàng dẫn theo Hổ Doanh Doanh ngồi xe lừa đi tới Trung Quốc Công phủ trước, gặp tiểu bằng hữu Cố Minh Bảo của nàng.

 

Trung Quốc Công vốn có ấn tượng với Tống Anh nên đã đặc biệt dành thời gian để đến gặp nàng trước, khi gặp được nàng thì trong lòng vui mừng khôn xiết: "Vừa nhìn đã biết là một nha đầu thông minh, hiểu chuyện.

Nghe nói quà mừng thọ mà ngươi tặng lão phu là một bức tranh và mấy sọt đào?"

"Đúng vậy." Tống Anh khẽ cười.



"Chúng được trồng ở thôn trang của ngươi sao?" Trung Quốc Công hỏi tiếp.

 

Mấy ngày nay, ông vô cùng nhớ nhung món cháo thịt kia và cả số mứt trái cây đó nữa...

Thế nhưng thứ này dành cho tôn nữ, ông không thể giành đồ ăn với tôn nữ được, chỉ đành bấm bụng chịu đựng.

 

Món quà của Tống Anh hôm nay quả thực đã chạm đến tâm khảm của ông! 

Bạn cần đăng nhập để bình luận