Đầu Tư Thiên Kiêu Trăm Năm, Nữ Đế Xưng Ta Là Sư
Chương 68: Duyên
**Chương 68: Duyên**
"Duyên?"
Ninh Viễn nhìn về phía Lục Trần, nghi hoặc hỏi.
Lục Trần nở nụ cười, khẽ gật đầu.
"Không sai, chính là chữ duyên này."
"Trên đường nhiều người như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác lại tìm ta?"
Thiếu niên nhíu mày, ngón tay chỉ xung quanh.
"Ta cùng ngươi hữu duyên, liền tới tìm ngươi tính một quẻ, đây tức là duyên."
Lục Trần dừng một chút, lại lẩm bẩm.
"Vậy tình duyên... Có thể tính sao?"
Thiếu niên suy tư một lát, sau đó nhìn về phía Lục Trần, có chút ngượng ngùng hỏi.
Lục Trần gật đầu.
"Tự nhiên, chữ duyên này, tám chín phần mười là ở tình. Ta đã muốn vì ngươi tính một quẻ này, tự nhiên muốn giải cho ngươi về tình duyên."
Thiếu niên vẫn còn có chút hồ nghi nhìn Lục Trần. Cách ăn mặc của hắn, giống tiên sinh dạy học trong thư viện hơn, khác xa với những thuật sĩ thần tướng.
"Tiểu hữu là không tin ta?"
Lục Trần cười nói.
Ninh Viễn thành thật lắc đầu.
"Ngươi đã tìm đến nơi đây, không phải là vì cầu duyên sao? Ta nói không sai chứ."
Lục Trần cười tủm tỉm nói.
Ninh Viễn khẽ giật mình, lúc này mới tin Lục Trần vài phần.
"Còn xin tiên sinh vì ta tính một quẻ, nếu thật sự linh nghiệm, ta tất có hậu báo."
Hắn hoàn hồn, thi lễ một cái rồi nói.
Nghe vậy, Lục Trần khẽ gật đầu, sau đó nhắm hai mắt, làm bộ bấm đốt ngón tay, giống như thật sự là một thuật sĩ thần tướng.
Một lúc lâu sau, hắn mở mắt, trong mắt có một tia sầu bi.
Thiếu niên vốn không sợ trời không sợ đất lúc này lại vô cùng khẩn trương, thấp thỏm nhìn Lục Trần.
Mà thanh kiếm bên hông dường như cùng kiếm chủ tâm linh tương thông, lúc này vù vù không thôi, tựa như tiếng long ngâm thanh thúy.
Lục Trần vừa định nói gì, đã thấy xung quanh đột nhiên một đám người xông tới, sắc mặt hung ác, khí thế bàng bạc.
Kẻ cầm đầu là một nam tử cao lớn, trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ mi tâm, sau lưng đeo một thanh đại đao màu đỏ máu, ánh mắt âm hàn, cả người nhìn hung ác dị thường, làm cho người ta không dám đối mặt.
"Là ngươi g·iết người của đại giang hoàng triều chúng ta?"
Nam nhân ánh mắt vượt qua Lục Trần, nhìn về phía Ninh Viễn.
"Là ở cửa thành?"
Ninh Viễn thấy nhiều người vây quanh, không hề sợ hãi, ngược lại có chút phiền chán, cảm thấy bọn hắn quấy rầy mình hỏi quẻ.
"Là hắn."
Hán tử vác đao gật đầu, toàn thân có cỗ huyết sát khí, tựa như là từ trong đống người c·hết tôi luyện ra.
"Là ta, thì sao?"
Ninh Viễn nhíu mày, không nói lý do động thủ.
Hắn luôn như thế, tùy tâm mà vung kiếm, không hỏi nguyên do.
Có lẽ người khác tưởng Ninh Viễn không vừa mắt đại giang hoàng triều ỷ thế h·iếp người nên mới chính nghĩa ra tay, nhưng kỳ thật trong suy nghĩ của Ninh Viễn, chỉ là vì kẻ giữ thành kia nói nhảm quá nhiều khiến hắn nghe vô cùng phiền chán.
"Vậy ngươi liền đi c·hết đi."
Nam tử vác đao hung tợn nói một câu, sau đó tháo thanh đại đao huyết sắc sau lưng xuống. Trên thân đao có khắc họa đồ án hình hổ, há cái miệng rộng như chậu máu, tựa như muốn thôn phệ tất cả.
Tức thì, có một cỗ uy áp cực kì bức người tràn ngập, làm cho người ta có chút không thở nổi.
Lục Trần không nói gì, chỉ lặng yên dùng võ đạo thiên nhãn liếc nhìn đám người xung quanh.
Thiên phú của mọi người ở đây cũng không tệ, mặc dù không có mệnh cách màu tím hoặc cao hơn.
Mà vị hán tử rút đao này, chính là người có mệnh cách màu lam.
【 Tính danh: Bàng Vọng 】
【 Tuổi tác: Hai mươi mốt 】
【 Cảnh giới: Tử Phủ tam trọng 】
【 Mệnh cách: Màu lam —— tu hành đại năng 】
【 Cuộc đời: Xuất thân thế tục võ học thế gia, thuở nhỏ luyện võ, cơ sở mười phần vững chắc, sau gặp tiên sư dạo chơi, thấy rất có căn cốt, mang về trong tông môn, từ đó bắt đầu tu hành, trên đường đi thế như chẻ tre, thường xuyên xông xáo thâm sơn rừng rậm hoặc là sa trường tiền tuyến, trải qua nhiều khó khăn ma luyện. Chỉ là kỳ phong mang càng thịnh, trong lòng huyết tính càng phát ra khó mà ức chế, quen lấy thế đè người, sau nhập Bách Triều Đại Chiến, bị người trong cùng thế hệ gãy mất một cánh tay, từ đó thu liễm tâm tính, cuối cùng thành một phương tu hành đại năng. 】
【 Gần đây tao ngộ: Dẫn đầu hoàng triều đám người chiếm lấy Nghiêng Dương Quan, tại vào thành chỗ thiết trí khe gắn, dùng cái này thu lấy lệ phí vào thành dùng, nhưng thủ thành người bỏ mình, cho nên mang lên nhân mã tìm kẻ g·iết người. 】
Mệnh cách Bàng Vọng không có gì đặc biệt, về phần bị thiên kiêu cùng thế hệ đoạn mất một cánh tay, Lục Trần không muốn làm nhiễu, nên bước chân khẽ điểm, thân ảnh tung bay, rơi xuống mái hiên bên cạnh.
Thấy Lục Trần rời đi, Bàng Vọng không còn cố kỵ, lập tức hai tay cầm đao, hai chân theo thứ tự nâng lên rồi đạp mạnh, suýt nữa đạp lõm nơi ở dưới chân.
Hắn giơ cao trường đao, sau lưng dần dần có thân ảnh mãnh hổ huyết sắc rơi lệ ngưng tụ.
Mọi người sau lưng Bàng Vọng đều giật mình, bọn hắn không ngờ, lão đại của mình lại ra tay bằng Địa giai võ kỹ như vậy.
Kỹ này tên là "Cuồng hổ Huyết Ẩm đao", là Địa giai hạ phẩm võ kỹ, uy thế cực lớn, không phải người thường có thể chống đỡ.
Trước kia Bàng Vọng luôn luôn tại đối cục cháy bỏng lúc mới sử xuất một thành tuyệt kỹ này, mà bây giờ vừa ra tay đã là võ kỹ như vậy, thật sự là hiếm thấy.
Đám người nhìn về phía thiếu niên đeo kiếm bên hông, không thấy hắn có gì hiếm thấy, duy nhất điểm khác thường, chỉ là thanh kiếm kia không có vỏ.
"Cuồng hổ Huyết Ẩm đao!"
Theo tiếng quát lớn của Bàng Vọng, thanh đại đao nâng quá đỉnh đầu đột nhiên vung xuống.
Giữa thiên địa có tiếng hổ gầm theo đao thế vang lên, chỉ thấy hư ảnh mãnh hổ sau người Bàng Vọng đột nhiên lao ra, há cái miệng rộng như chậu máu nhào về phía Ninh Viễn.
Uy thế kinh người, khiến mọi người xung quanh không nhịn được lùi lại.
Ngược lại, thân ở trung tâm phong bạo, Ninh Viễn sắc mặt vẫn như thường, đưa tay đặt lên chuôi kiếm, rút kiếm ra, vung lên cực kì thoải mái.
Một đạo kiếm khí không dễ thấy khuấy động, nháy mắt phá tan thanh thế kinh người của mãnh hổ.
"Còn muốn đánh sao?"
Ninh Viễn hỏi.
Hắn không sợ những người này vây quanh, chỉ là động thủ, dù thế nào cũng tốn chút thời gian.
Mà với Ninh Viễn, hắn hiện tại một khắc cũng không muốn lãng phí, vô cùng muốn nghe kết quả bói toán của Lục Trần.
Bàng Vọng vác đại đao tựa như không nghe thấy lời Ninh Viễn, vẫn xông lên, đại đao mang theo huyết sát khí, bổ mạnh xuống.
Ninh Viễn bước chân khẽ điểm, tránh được một đao kinh khủng này.
"Thật sự muốn c·hết?"
Hắn có chút phiền chán hỏi.
"g·iết người của đại giang hoàng triều chúng ta, sẽ không dễ dàng để ngươi đi."
"Cùng ta lên."
Bàng Vọng nổi giận gầm lên một tiếng, những người phía sau lúc này mới hoàn hồn, cầm Linh khí phóng tới Ninh Viễn.
Trong chớp mắt, hơn mười cỗ hạo đãng tử khí bắn ra trên đường, khiến người đi đường nhao nhao tránh ra.
Ninh Viễn cầm kiếm quần nhau dưới vòng vây của mọi người, trường kiếm xoay tròn, đón đỡ các đòn công kích lăng lệ từ mọi phía, không hề rơi vào thế hạ phong.
Nhìn đám người c·h·é·m g·iết dưới đáy, Lục Trần đột nhiên có chút đau đầu.
Theo võ đạo thiên nhãn, Bàng Vọng sẽ bị thiên kiêu đoạn một tay, nhưng tay này có phải Ninh Viễn đoạn hay không, Lục Trần cũng không biết.
"Không muốn c·hết, liền cút cho ta."
Bạch bào trên người Ninh Viễn đã nhiễm không ít vết máu, đương nhiên không phải của hắn, mà là của những người giao thủ.
Hắn một kiếm như Thần Long Bãi Vĩ quét ngang mọi người, sau đó cau mày nói.
Mi tâm, mơ hồ có đường dọc như đao khắc.
Cảm nhận được khí tức trên người Ninh Viễn trở nên hung hiểm hơn, Bàng Vọng lập tức tỉnh táo lại.
"Món nợ này, long mạch chỗ sẽ tính với ngươi."
Bàng Vọng buông lời, liền dẫn thủ hạ rời đi.
Dù sao đây vẫn chỉ là bên ngoài chiến trường Bách Triều, nếu ở đây liều sống liều c·hết, thì đúng là ngu xuẩn.
Ban đầu Bàng Vọng chỉ muốn bắt Ninh Viễn lập uy, nhưng sau giao thủ, biết được đây là chân chính thiên kiêu, dù lúc này rời đi sẽ bị người xung quanh chế giễu, Bàng Vọng cũng đành quyết định vậy.
"Ngươi yên tâm, không cần chờ đến long mạch chỗ, chờ ta rảnh, tự khắc sẽ đến g·iết ngươi."
Ninh Viễn cười nói.
Hắn không phải hạng người thuần lương, vốn là thiên chi kiêu tử tâm cao khí ngạo, nếu không phải sốt ruột nghe Lục Trần giải quẻ, đã sớm lộ át chủ bài, muốn trảm những người này dưới kiếm.
Bàng Vọng hừ lạnh một tiếng, không nói gì, trực tiếp rời đi.
Mà trong mắt Lục Trần, đỉnh đầu khí vận của hắn từ màu lam ngã xuống, biến thành mệnh cách màu đỏ đại hung.
"Duyên?"
Ninh Viễn nhìn về phía Lục Trần, nghi hoặc hỏi.
Lục Trần nở nụ cười, khẽ gật đầu.
"Không sai, chính là chữ duyên này."
"Trên đường nhiều người như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác lại tìm ta?"
Thiếu niên nhíu mày, ngón tay chỉ xung quanh.
"Ta cùng ngươi hữu duyên, liền tới tìm ngươi tính một quẻ, đây tức là duyên."
Lục Trần dừng một chút, lại lẩm bẩm.
"Vậy tình duyên... Có thể tính sao?"
Thiếu niên suy tư một lát, sau đó nhìn về phía Lục Trần, có chút ngượng ngùng hỏi.
Lục Trần gật đầu.
"Tự nhiên, chữ duyên này, tám chín phần mười là ở tình. Ta đã muốn vì ngươi tính một quẻ này, tự nhiên muốn giải cho ngươi về tình duyên."
Thiếu niên vẫn còn có chút hồ nghi nhìn Lục Trần. Cách ăn mặc của hắn, giống tiên sinh dạy học trong thư viện hơn, khác xa với những thuật sĩ thần tướng.
"Tiểu hữu là không tin ta?"
Lục Trần cười nói.
Ninh Viễn thành thật lắc đầu.
"Ngươi đã tìm đến nơi đây, không phải là vì cầu duyên sao? Ta nói không sai chứ."
Lục Trần cười tủm tỉm nói.
Ninh Viễn khẽ giật mình, lúc này mới tin Lục Trần vài phần.
"Còn xin tiên sinh vì ta tính một quẻ, nếu thật sự linh nghiệm, ta tất có hậu báo."
Hắn hoàn hồn, thi lễ một cái rồi nói.
Nghe vậy, Lục Trần khẽ gật đầu, sau đó nhắm hai mắt, làm bộ bấm đốt ngón tay, giống như thật sự là một thuật sĩ thần tướng.
Một lúc lâu sau, hắn mở mắt, trong mắt có một tia sầu bi.
Thiếu niên vốn không sợ trời không sợ đất lúc này lại vô cùng khẩn trương, thấp thỏm nhìn Lục Trần.
Mà thanh kiếm bên hông dường như cùng kiếm chủ tâm linh tương thông, lúc này vù vù không thôi, tựa như tiếng long ngâm thanh thúy.
Lục Trần vừa định nói gì, đã thấy xung quanh đột nhiên một đám người xông tới, sắc mặt hung ác, khí thế bàng bạc.
Kẻ cầm đầu là một nam tử cao lớn, trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ mi tâm, sau lưng đeo một thanh đại đao màu đỏ máu, ánh mắt âm hàn, cả người nhìn hung ác dị thường, làm cho người ta không dám đối mặt.
"Là ngươi g·iết người của đại giang hoàng triều chúng ta?"
Nam nhân ánh mắt vượt qua Lục Trần, nhìn về phía Ninh Viễn.
"Là ở cửa thành?"
Ninh Viễn thấy nhiều người vây quanh, không hề sợ hãi, ngược lại có chút phiền chán, cảm thấy bọn hắn quấy rầy mình hỏi quẻ.
"Là hắn."
Hán tử vác đao gật đầu, toàn thân có cỗ huyết sát khí, tựa như là từ trong đống người c·hết tôi luyện ra.
"Là ta, thì sao?"
Ninh Viễn nhíu mày, không nói lý do động thủ.
Hắn luôn như thế, tùy tâm mà vung kiếm, không hỏi nguyên do.
Có lẽ người khác tưởng Ninh Viễn không vừa mắt đại giang hoàng triều ỷ thế h·iếp người nên mới chính nghĩa ra tay, nhưng kỳ thật trong suy nghĩ của Ninh Viễn, chỉ là vì kẻ giữ thành kia nói nhảm quá nhiều khiến hắn nghe vô cùng phiền chán.
"Vậy ngươi liền đi c·hết đi."
Nam tử vác đao hung tợn nói một câu, sau đó tháo thanh đại đao huyết sắc sau lưng xuống. Trên thân đao có khắc họa đồ án hình hổ, há cái miệng rộng như chậu máu, tựa như muốn thôn phệ tất cả.
Tức thì, có một cỗ uy áp cực kì bức người tràn ngập, làm cho người ta có chút không thở nổi.
Lục Trần không nói gì, chỉ lặng yên dùng võ đạo thiên nhãn liếc nhìn đám người xung quanh.
Thiên phú của mọi người ở đây cũng không tệ, mặc dù không có mệnh cách màu tím hoặc cao hơn.
Mà vị hán tử rút đao này, chính là người có mệnh cách màu lam.
【 Tính danh: Bàng Vọng 】
【 Tuổi tác: Hai mươi mốt 】
【 Cảnh giới: Tử Phủ tam trọng 】
【 Mệnh cách: Màu lam —— tu hành đại năng 】
【 Cuộc đời: Xuất thân thế tục võ học thế gia, thuở nhỏ luyện võ, cơ sở mười phần vững chắc, sau gặp tiên sư dạo chơi, thấy rất có căn cốt, mang về trong tông môn, từ đó bắt đầu tu hành, trên đường đi thế như chẻ tre, thường xuyên xông xáo thâm sơn rừng rậm hoặc là sa trường tiền tuyến, trải qua nhiều khó khăn ma luyện. Chỉ là kỳ phong mang càng thịnh, trong lòng huyết tính càng phát ra khó mà ức chế, quen lấy thế đè người, sau nhập Bách Triều Đại Chiến, bị người trong cùng thế hệ gãy mất một cánh tay, từ đó thu liễm tâm tính, cuối cùng thành một phương tu hành đại năng. 】
【 Gần đây tao ngộ: Dẫn đầu hoàng triều đám người chiếm lấy Nghiêng Dương Quan, tại vào thành chỗ thiết trí khe gắn, dùng cái này thu lấy lệ phí vào thành dùng, nhưng thủ thành người bỏ mình, cho nên mang lên nhân mã tìm kẻ g·iết người. 】
Mệnh cách Bàng Vọng không có gì đặc biệt, về phần bị thiên kiêu cùng thế hệ đoạn mất một cánh tay, Lục Trần không muốn làm nhiễu, nên bước chân khẽ điểm, thân ảnh tung bay, rơi xuống mái hiên bên cạnh.
Thấy Lục Trần rời đi, Bàng Vọng không còn cố kỵ, lập tức hai tay cầm đao, hai chân theo thứ tự nâng lên rồi đạp mạnh, suýt nữa đạp lõm nơi ở dưới chân.
Hắn giơ cao trường đao, sau lưng dần dần có thân ảnh mãnh hổ huyết sắc rơi lệ ngưng tụ.
Mọi người sau lưng Bàng Vọng đều giật mình, bọn hắn không ngờ, lão đại của mình lại ra tay bằng Địa giai võ kỹ như vậy.
Kỹ này tên là "Cuồng hổ Huyết Ẩm đao", là Địa giai hạ phẩm võ kỹ, uy thế cực lớn, không phải người thường có thể chống đỡ.
Trước kia Bàng Vọng luôn luôn tại đối cục cháy bỏng lúc mới sử xuất một thành tuyệt kỹ này, mà bây giờ vừa ra tay đã là võ kỹ như vậy, thật sự là hiếm thấy.
Đám người nhìn về phía thiếu niên đeo kiếm bên hông, không thấy hắn có gì hiếm thấy, duy nhất điểm khác thường, chỉ là thanh kiếm kia không có vỏ.
"Cuồng hổ Huyết Ẩm đao!"
Theo tiếng quát lớn của Bàng Vọng, thanh đại đao nâng quá đỉnh đầu đột nhiên vung xuống.
Giữa thiên địa có tiếng hổ gầm theo đao thế vang lên, chỉ thấy hư ảnh mãnh hổ sau người Bàng Vọng đột nhiên lao ra, há cái miệng rộng như chậu máu nhào về phía Ninh Viễn.
Uy thế kinh người, khiến mọi người xung quanh không nhịn được lùi lại.
Ngược lại, thân ở trung tâm phong bạo, Ninh Viễn sắc mặt vẫn như thường, đưa tay đặt lên chuôi kiếm, rút kiếm ra, vung lên cực kì thoải mái.
Một đạo kiếm khí không dễ thấy khuấy động, nháy mắt phá tan thanh thế kinh người của mãnh hổ.
"Còn muốn đánh sao?"
Ninh Viễn hỏi.
Hắn không sợ những người này vây quanh, chỉ là động thủ, dù thế nào cũng tốn chút thời gian.
Mà với Ninh Viễn, hắn hiện tại một khắc cũng không muốn lãng phí, vô cùng muốn nghe kết quả bói toán của Lục Trần.
Bàng Vọng vác đại đao tựa như không nghe thấy lời Ninh Viễn, vẫn xông lên, đại đao mang theo huyết sát khí, bổ mạnh xuống.
Ninh Viễn bước chân khẽ điểm, tránh được một đao kinh khủng này.
"Thật sự muốn c·hết?"
Hắn có chút phiền chán hỏi.
"g·iết người của đại giang hoàng triều chúng ta, sẽ không dễ dàng để ngươi đi."
"Cùng ta lên."
Bàng Vọng nổi giận gầm lên một tiếng, những người phía sau lúc này mới hoàn hồn, cầm Linh khí phóng tới Ninh Viễn.
Trong chớp mắt, hơn mười cỗ hạo đãng tử khí bắn ra trên đường, khiến người đi đường nhao nhao tránh ra.
Ninh Viễn cầm kiếm quần nhau dưới vòng vây của mọi người, trường kiếm xoay tròn, đón đỡ các đòn công kích lăng lệ từ mọi phía, không hề rơi vào thế hạ phong.
Nhìn đám người c·h·é·m g·iết dưới đáy, Lục Trần đột nhiên có chút đau đầu.
Theo võ đạo thiên nhãn, Bàng Vọng sẽ bị thiên kiêu đoạn một tay, nhưng tay này có phải Ninh Viễn đoạn hay không, Lục Trần cũng không biết.
"Không muốn c·hết, liền cút cho ta."
Bạch bào trên người Ninh Viễn đã nhiễm không ít vết máu, đương nhiên không phải của hắn, mà là của những người giao thủ.
Hắn một kiếm như Thần Long Bãi Vĩ quét ngang mọi người, sau đó cau mày nói.
Mi tâm, mơ hồ có đường dọc như đao khắc.
Cảm nhận được khí tức trên người Ninh Viễn trở nên hung hiểm hơn, Bàng Vọng lập tức tỉnh táo lại.
"Món nợ này, long mạch chỗ sẽ tính với ngươi."
Bàng Vọng buông lời, liền dẫn thủ hạ rời đi.
Dù sao đây vẫn chỉ là bên ngoài chiến trường Bách Triều, nếu ở đây liều sống liều c·hết, thì đúng là ngu xuẩn.
Ban đầu Bàng Vọng chỉ muốn bắt Ninh Viễn lập uy, nhưng sau giao thủ, biết được đây là chân chính thiên kiêu, dù lúc này rời đi sẽ bị người xung quanh chế giễu, Bàng Vọng cũng đành quyết định vậy.
"Ngươi yên tâm, không cần chờ đến long mạch chỗ, chờ ta rảnh, tự khắc sẽ đến g·iết ngươi."
Ninh Viễn cười nói.
Hắn không phải hạng người thuần lương, vốn là thiên chi kiêu tử tâm cao khí ngạo, nếu không phải sốt ruột nghe Lục Trần giải quẻ, đã sớm lộ át chủ bài, muốn trảm những người này dưới kiếm.
Bàng Vọng hừ lạnh một tiếng, không nói gì, trực tiếp rời đi.
Mà trong mắt Lục Trần, đỉnh đầu khí vận của hắn từ màu lam ngã xuống, biến thành mệnh cách màu đỏ đại hung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận